Hồ Sơ Bí Ẩn

Sau khi bước vào trong nhà vệ sinh nữ, cảm giác loại hơi thở kia càng trở nên mãnh liệt hơn.

Tôi tiến thẳng đến mục tiêu, hướng về phía nguồn phát ra hơi thở đó.

Ngọn nguồn của hơi thở đó là ở gian cuối cùng trong nhà vệ sinh. Nơi đó cửa đóng chặt, bên trong cũng không phát ra tiếng động gì.

Tôi bay xuyên qua cái cửa, khiến tầm mắt của mình nhìn thẳng về phía trước. Sau khi khóe mắt tôi liếc nhìn thấy một cái đầu thì mới từ từ nhìn xuống dưới.

Ngô Minh Lạc đang ngồi trên bồn cầu, cô ấy khẽ nhón hai chân lên, khuỷu tay chống lên đầu gối, cả người nghiêng về phía trước, mười ngón tay giao nhau, cái cằm chống lên đó.

Hai mắt cô ta nhắm nghiền, bờ môi khẽ nhúc nhích, hình như đang lẩm nhẩm gì đó. Tôi hoàn toàn không nghe thấy có tiếng phát ra từ miệng cô ta.

Chuyện này trông rất kì quái.

Tôi không nhìn thấy ma mặt xanh ở trong buồng vệ sinh này, nhưng hơi thở của ma mặt xanh lại tràn ngập khắp nơi đây, đồng thời cũng đang dần khuếch tán ra ngoài.

Ở một nơi chật hẹp như vậy, trong nhất thời tôi cũng không tìm ra được cái ngọn nguồn chân chính ở đâu. Nghĩ lại thì có thể là do Ngô Minh Lạc, tôi xem không hiểu rốt cuộc Ngô Minh Lạc đang làm gì.

Chỉ là ngồi cầu nguyện, ngồi cầu nguyện trong nhà vệ sinh cũng có thể xảy ra hiện tượng quái dị sao?

Chuyện này quá hoang đường.

Cảnh tượng này trông giống như những nhân vật nữ trên phim truyền hình nào đó, trên tay cầm que thử thai, đang cầu nguyện rằng mình có mang thai hoặc không mang thai.

Tôi nhìn cái động tác tay giao nhau của Ngô Minh Lạc, tay kia giống như đang nắm một tờ giấy, còn tay này thì trống rỗng, không có bất kỳ vật gì.


Ngô Minh Lạc vẫn đang tiếp tục làm cái hành động kỳ lạ này.

Tôi dần dần cảm nhận được cái “nguồn” kia.

Khẽ lùi về sau một bước, tôi cúi đầu xuống nhìn về phía dưới chỗ Ngô Minh Lạc đang ngồi.

Bồn cầu màu trắng, không có gì khác so với những bồn cầu kia. Nhưng bỗng nhiên có một bàn tay có móng sắc nhọn trồi ra từ dưới mặt đất. Cái bàn tay kia màu xanh, trông rất gầy gò, thoạt nhìn giống như là chỉ có da bọc xương và cũng thật sự là có thể nhìn ra được các đốt xương dưới da. Bàn tay này không có gân xanh, không có máu thịt, chỉ có da và xương thôi.

Cái bàn tay kia đang sờ xung quanh bồn cầu, như là người mù đang dò đường vậy, nó mò trúng bắp chân của Ngô Minh Lạc.

Ngô Minh Lạc không hề có cảm giác gì cả, vẫn còn duy trì cái tư thế kia.

Tôi đang tự hỏi là bây giờ sẽ tấn công cái tay của ma mặt xanh luôn hay là đợi thêm một lát nữa. Nếu như tiếp tục giấc mơ, tôi có lẽ sẽ tìm được chủ nhân của những con ma mặt xanh, mà không phải chỉ tiêu diệt một con ma mặt xanh không thôi.

Móng vuốt của ma mặt xanh cào trúng bắp chân của Ngô Minh Lạc, sau đó nó từ từ rụt tay lại.

Tôi cảm thấy kinh ngạc.

Một giây sau, cả người ma mặt xanh nhảy ra ngoài, thân hình của nó rất bé, nhưng tứ chi dị tật của nó đang ôm lấy Ngô Minh Lạc từ phía sau với vẻ mặt tham lam.

Ma mặt xanh cúi đầu xuống, hai cái răng nanh cắn vào phần gáy của Ngô Minh Lạc.

Ngô Minh Lạc giật cả mình.

Hết thảy chuyện này chỉ xảy ra trong chớp nhoáng thôi.


Tôi nghe được tiếng thở dài nhẹ nhõm của Ngô Minh Lạc. Con ma mặt xanh kia thì khẽ buông Ngô Minh Lạc ra, nhảy lên nóc buồng vệ sinh một cách linh hoạt như khỉ vậy. Nó di chuyển rất nhanh, chui ra khỏi buồng vệ sinh từ chỗ kẽ hở trên nóc.

Đây là... Nghi thức đã kết thúc rồi sao?

Tôi không thể chắc chắn được.

Ngô Minh Lạc đưa tay vuốt trán, cầm theo túi xách và đứng lên, mở cửa ra ngoài.

Bước chân của cô ta nhẹ nhàng, vẻ mặt nhẹ nhõm.

Tôi đi theo Ngô Minh Lạc, trong lòng thì cảm thấy nặng trĩu.

Con ma mặt xanh kia đi ra ngoài để làm gì?

Sài Anh từng nói qua, ngay trong buổi lễ tốt nghiệp, ma mặt xanh đi theo sau lưng những nữ sinh kia. Lúc nãy tôi nhìn thấy Ngô Minh Lạc có thể triệu hồi ma mặt xanh trong tức khắc. Chuyện này lại là sao đây?

“Để anh đợi lâu rồi.” Ngô Minh Lạc trông như đang rất vui, cô ta khoác tay chú rể.

Hai người chuẩn bị đi khỏi đây.

Lúc này cũng gần tới giờ đóng cửa của trung tâm mua sắm rồi, trong trung tâm đã bắt đầu thông báo nhắc nhở khách hàng chuẩn bị ra về.

Hai người xuống lầu, đi đến sảnh tầng một.


Lúc này sảnh tầng một còn đang rất náo nhiệt.

Có một cái biển quảng cáo siêu to được đặt giữa sảnh trống, trên đó có ghi những mặt hàng giảm giá ở trung tâm mua sắm. Ngay trước cái biển quảng cáo đó còn đặt bàn để máy tính, ngoài ra còn có một xấp đơn trên bàn, có vài nhân viên đang bận rộn, gõ thông tin trên đơn lên máy tính, sắp xếp lại những tờ đơn. Ngay kế bên biển quảng cáo có đặt một cái màn hình rất to, nhưng không có mở màn hình.

Rất nhiều người đang đứng vây quanh cái biển quảng cáo đó, trông bộ dạng của bọn họ đều như là đang đợi gì vậy. Cũng có người đứng ở trước máy tính, tay đang cầm hoá đơn, dò nội dung gì đó trên màn hình máy tính.

Nổi bật nhất là hai nhân viên mặc đồng phục đang ngồi ở đó. Trên bàn của hai người họ có để cái bảng “Công chứng viên”.

“Chúng ta đứng đây đợi chút đi.” Ngô Minh Lạc lôi kéo chú rể.

Tôi nhìn qua xung quanh một lượt, bất giác nhíu mày. Tôi khẽ ngẩng đầu lên và đã tìm được con ma mặt xanh kia. Nó ngồi xổm ở trên biển quảng cáo, con mắt đỏ lòm của nó đang nhìn chằm chằm về phía nhân viên công tác.

Tôi khẽ giật mình.

Chỉ thấy con ma mặt xanh kia nhảy xuống từ trên biển quảng cáo một cách linh hoạt, đáp xuống đất nhẹ nhàng, nhưng vẫn có phát ra tiếng động. Nó đi vòng qua những chiếc máy vi tính kia và nhân viên công tác. Tiếng bước chân vang lên đều đặn.

Móng vuốt sắc nhọn của nó khẽ chạm vào máy vi tính, sau đó lại sờ lên người nhân viên kia.

Những người kia đều không hề cảm thấy gì cả.

Sau khi ma mặt xanh đi xong một vòng, vừa quay đầu lại thì nhìn về phía Ngô Minh Lạc.

Tôi có thể nghe được rất rõ tiếng bước chân của nó. Dù cho nó rất nhanh nhẹn, lúc xuyên qua đám người kia thì toàn bộ cơ thể của nó tựa như đều hóa thành làn khói xanh, nhưng tôi vẫn có nghe thấy tiếng bước chân của nó.

Tôi tránh qua một bên, nhìn thấy nó đang tiến lại gần Ngô Minh Lạc, móng tay dài xẹt qua con mắt của Ngô Minh Lạc.

Tôi bỗng cảm thấy hồi hộp, nhưng mà đến cuối cùng vẫn không xảy ra chuyện gì cả.


Ngô Minh Lạc nhìn chằm chằm về phía biển quảng cáo. Cô ta không hề nhìn thấy con ma mặt xanh kia.

“Sắp rút thưởng rồi!” Ngô Minh Lạc trông rất hưng phấn.

Cái màn hình kia được bật lên, trên đó hiển thị giao diện quay thưởng.

Nói đến cái giao diện quay thưởng kia, nó vô cùng đơn giản, chỉ có một cái ô dùng để quay số mà thôi. Nhân viên giới thiệu sơ qua về công tác rút thưởng, nội dung thông báo sẽ được đưa lên trang chủ của trung tâm mua sắm, công chứng viên kiểm tra phần mềm các thứ.

Lúc này, trong trung tâm lại vang lên những tiếng nhắc nhở đóng cửa.

Rất nhiều cửa hàng xung quanh đã đóng cửa hết rồi, tắt đèn tối om.

Những vị khách hàng này còn đứng trước biển quảng cáo, chờ xem kết quả rút thưởng ngày hôm nay.

Tôi nhìn chằm chằm ma mặt xanh. Nó không có làm gì cả, thậm chí nó còn rời xa Ngô Minh Lạc, dùng móng vuốt bám vào vách tường, tự treo ngược mình ngay dưới chỗ thang cuốn, nhìn về phía Ngô Minh Lạc. Cái bụng của nó đang dần phồng lên.

Tôi nhìn một hồi lâu mới phát hiện cái bụng của nó trông giống như một cái bóng đang được bơm hơi vào vậy, từ từ phồng to ra.

Làn da trên người ma mặt xanh càng trở nên tươi hơn. Cặp mắt màu đỏ kia cũng trở nên sáng hơn.

Bắt đầu rút thưởng rồi.

Trong khi mọi người đang hồi hộp chờ đợi thì cái số trúng thưởng đầu tiên đã rút ra rồi.

Ngô Minh Lạc nắm chặt lấy cái đơn rút thưởng trên tay mình, hô lên vui vẻ: “Trúng rồi!”

Cô ấy nở một nụ cười thật tươi, chú rể mừng rỡ không thôi, lấy cái đơn từ trên tay Ngô Minh Lạc, đối chiếu thật kĩ càng. Những người khác thì nhìn về phía hai người họ với ánh mắt hâm mộ.

Trong nháy mắt, con ma mặt xanh kia há to miệng, đưa cái lưỡi dài ra để liếm mắt của mình. Dường như cặp mắt kia đang toả ra ánh sáng màu đỏ. Tôi nhìn thấy có thứ gì đó đang lúc nhúc trong bụng của nó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui