Lòng tôi cứ như đang đeo đá, nặng trĩu.
Tí Còi quay qua nhìn tôi, sắc mắt cũng trở nên khó coi theo.
Tôi chưa rời khỏi quán gà rán này, mà vẫn đứng đợi ở cửa nhà bếp.
Đã có người gọi điện báo cảnh sát, nhìn bộ dạng Tí Còi, có khả năng cậu ta cũng đã gọi rồi.
Trái lại, các thực khách trước đó đã bỏ đi không ít.
Thình lình nhảy sổ ra một đống gián và chuột, lực “sát thương” cực lớn, ở đây đại đa số thực khách đều là học sinh, đương nhiên càng chịu không nổi tình huống đó. Vài nam sinh gan lớn vẫn lấp lấp ló ló, hình như muốn vào nhà bếp để thỏa mãn sự tò mò.
Lúc này Tí Còi đang ủ rũ, cũng chẳng bắt chuyện với người khác. Có một số học sinh đến hỏi chúng tôi đã nhìn thấy gì, tôi chỉ có thể bảo là nhìn thấy thịt thối rữa, dầu chiên đen, và khá nhiều dòi bọ. Sự hiếu kì của họ đã giảm đi hơn một nửa.
Tôi rút điện thoại gọi điện cho đám Gã Béo. Có em gái tôi ở đó, xung quanh cũng đang có người, nên tôi chỉ có thể báo một số chuyện theo hướng bình thường. Gã Béo hình như cũng đã đoán ra được đôi phần, im lặng một lát mới nhận lời để mắt đến em gái giúp tôi.
Tí Còi đang dõi mắt nhìn đông ngó tây, tôi xuôi theo tầm nhìn của cậu ta, mới trông thấy Quách Ngọc Khiết đang từ bên ngoài đi vào. Vẻ mặt cô ấy có vẻ khá hoang mang.
Thường ngày Quách Ngọc Khiết mạnh mẽ rắn rỏi, nhưng có sợ gián với chuột không thì tôi không rõ. Nãy giờ không thấy cô ấy đâu, tôi còn ngỡ là cô ấy sợ quá bỏ chạy như mấy nữ sinh kia rồi. Bây giờ nhìn bộ dạng của cô ấy, hình như không phải như vậy.
Quách Ngọc Khiết đã đến trước mặt hai chúng tôi, vẻ mặt đầy xoắn xuýt.
Tí Còi hỏi, “Sao rồi? Em nhìn thấy gì à?” Giọng nói cậu ta có chút lạc điệu.
Tôi nhìn thấy mấy học sinh ngó qua đây, khụ một cái, “Em không sao chứ? Hình như lũ chuột và gián chạy hết rồi.”
“À…” Quách Ngọc Khiết hơi ngơ ngác.
Những người khác không để ý đến chúng tôi nữa.
Hồi lâu Quách Ngọc Khiết mới nói: “Lúc nãy… Hai người đó định bỏ chạy, em liền…”
“Em lại ngốc nghếch đuổi theo à?” Tí Còi nghiến răng.
Quách Ngọc Khiết trợn ngược mắt cãi lại: “Gì chứ? Lúc họ định bỏ chạy thì Lâm Kỳ vừa mới mở cửa thôi mà. Em cũng không đuổi theo chỉ chặn lại thôi. Em cảm thấy…” Nói đến đây, vẻ mặt cô ấy trở nên bối rối: “Em cảm thấy hình như họ đang sợ hãi.”
“Nói thừa.” Tí Còi trả lại Quách Ngọc Khiết một cái trợn mắt.
“Không phải ý đó.” Quách Ngọc Khiết gấp gáp, “Chính là… chính là loại sợ hãi đó đó!”
“Loại nào?”
Tôi và Tí Còi đều không hiểu gì.
Quách Ngọc Khiết suy nghĩ xoắn cả não mới cho ra được một mô tả: “Chính là cái kiểu thấy ác mộng rồi giật mình tỉnh giấc ấy.”
“Hả…?” Tí Còi không khỏi thốt lên đầy ngờ vực.
“Em cũng không nói rõ được. Cứ cảm thấy có lẽ vốn dĩ họ không biết… Họ là ma à?” Chợt Quách Ngọc Khiết hỏi tôi.
Câu hỏi này tôi cũng chẳng biết phải trả lời thế nào.
Tôi không cảm nhận được cô thu ngân và người phục vụ đó có âm khí, nhưng họ ở trong cái quán này thì chắc chắn có vấn đề.
Tôi nhớ lại bộ hồ sơ của Thanh Diệp.
Những nhân viên ở quán cơm đó cũng giống như những hồn ma và người sống bị người dẫn đường khống chế, hoàn toàn không biết mình đang làm gì.
Hai nhân viên của quán gà rán này e là cũng gặp tình trạng tương tự. Có điều họ vẫn chưa bị “diệt khẩu” thì đã chạy thoát trước một bước.
“Họ chạy đi đâu rồi?” Tôi hỏi Quách Ngọc Khiết.
“Chạy ra ngoài, chạy về hướng kia. Nhưng mà…” Quách Ngọc Khiết quay người lại nhìn ra sau lưng mình, vừa đúng phương hướng quán thịt nướng.
Tôi giật mình, chỉ nghe Quách Ngọc Khiết nói tiếp: “Nhưng họ chạy chưa được mấy bước thì hình như em thấy họ biến mất. Những người khác đều không nhận ra, nên còn ngỡ rằng mình bị mất dấu nữa.”
Lưu lượng người đi lại trên con phố ăn vặt này rất lớn, luôn có người vừa đi vừa ăn, hoặc bỏ vào túi mang đi, nên người trên đường này không ít. Những người bình thường ấy ngộ nhận là mình mất dấu thì cũng là chuyện dễ hiểu.
Tôi lại rút điện thoại ra, gọi ngay cho Gã Béo. Lần này cũng không cần gã Béo nói gì thì tôi đã dặn cậu ta đề cao cảnh giác.
Hai con ma kia có lẽ đã biến mất thật rồi trốn ở đâu đó. Nhưng cũng có khả năng chúng định làm gì đó, tôi không thể không lo.
Vừa ngắt máy thì tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng xe ô tô.
Không cần nhìn lại, tôi chỉ nghe những âm thanh đầy căm phẫn của các sinh viên là đủ biết ai đến.
Không phải cảnh sát, mà là người của Cục vệ sinh an toàn thực phẩm.
Số lượng người đến không ít, đi chung còn có mấy người cầm micro và vác theo máy quay nữa.
Đám sinh viên nhao nhao kể lại sự việc, người trung niên dẫn đầu của Cục vệ sinh an toàn thực phẩm nhẫn nại lắng nghe xong xuôi, rồi quay qua nhìn ba chúng tôi.
So với những sinh viên xung quanh thì ba chúng tôi khá khác biệt.
Đám nhà báo rất phấn khích, nhưng bị hai người mặc đồng phục ngăn lại, cả những sinh viên cũng bị yêu cầu rời đi. Lý do mà họ đưa ra cũng rất xác đáng, họ muốn kiểm tra tỉ mỉ những gì trong quán này.
Trong những nhân viên công tác, có vài người xách theo những chiếc rương nhỏ, bên trong chắc là chứa dụng cụ giám định.
Người lãnh đạo trung niên đi về phía chúng tôi.
“Ba cậu chính là những người phát hiện thức ăn quán này có vấn đề, đồng thời đã đi vào nhà bếp xem rồi đúng không?” Người đó nói.
Tôi gật đầu: “Gà rán mà chúng tôi mua có vị lạ nên đến tìm họ muốn họ giải thích. Tôi nhìn thấy trong quán hình như có gì đó khác thường…” Tới đây tôi ngừng một lát rồi nói tiếp, “Lúc đó tôi không thấy rõ, hình như có chuột chạy ra. Tôi chỉ định đến gần xem thử, vừa mở cửa ra thì đám chuột liền xông ra ngoài.”
Lãnh đạo trung niên gật gù.
Những nhân viên cấp dưới đã bắt đầu công tác kiểm tra chất lượng.
Những người này đều là chuyên gia bên ngành giám định dược phẩm và thực phẩm, được đưa về dưới Cục vệ sinh an toàn thực phẩm. Nó khác với bên y dược, nhưng hai bên có quan hệ rất sâu. Ngoài ra còn có quan hệ mật thiết với bên Công thương và Viện kiểm sát, thường xuyên phối hợp với nhau.
Bây giờ tôi vẫn chưa nghe thấy tiếng xe cảnh sát, đành nói khẽ với lãnh đạo trung niên: “Tôi có nhìn thấy một thứ trong cái tủ đông đó, có lẽ các ông cần liên lạc với cảnh sát.”
Người lãnh đạo nhướn mày ngạc nhiên, nhưng mặt chưa biến sắc lắm, nhân viên công tác đang ở cạnh ông ấy giật mình quay đầu lại, trừng mắt nhìn tôi.
“Các anh có thể tự đi xác định lại.” Tôi nói.
Lãnh đạo nháy mắt ra hiệu với một nhân viên.
Anh ta vượt qua những nhân viên khác, đi vào bên trong nhà bếp. Chẳng lâu sau anh ta trở lại với bộ mặt tái mét, trông khá hoảng hốt.
Lúc này mặt ông lãnh đạo mới biến sắc hẳn.
“Nếu như vậy thì cậu đây phải nán lại một chút, chờ cảnh sát đến đã.”
Ông ta nói xong thì quay qua bảo cấp dưới xử lý đám đông đang tò mò và các phóng viên ở bên ngoài.
Nếu vụ này bị phanh phui trong quán không chỉ sử dụng nguyên vật liệu có vấn đề, mà còn giấu xác chết thì rõ ràng là một tin lớn rồi.
Hơn nữa, ở đây là con đường ăn uống bên cạnh trường đại học, mà sinh viên thì rất dễ bị kích động. Đám đông học sinh còn bu ở bên ngoài như thế, nếu tin này mà truyền ra ngoài thì lập tức sẽ gây ra hoảng loạn ngay.
Lòng tôi đang rối như tơ vò.
Người bình thường chỉ thấy đó là một cái xác, chứ không phải là ma.
Điểm này hơi khác so với sự kiện mà Thanh Diệp đã xử lý.
Vấn đề quái dị đằng sau quán ăn này e là không nhỏ hơn chuyện người dẫn đường kia.
Tôi xem tình huống này, quyết định gọi điện thoại lần thứ ba cho Gã Béo, nhờ chuyển máy cho em gái, bảo nó ngoan ngoãn theo đám Gã Béo về nhà trước. Chuyện của chúng tôi ở bên này chắc không thể kết thúc sớm được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...