Tôi nghe cái giọng điệu đó của anh ta mà tức muốn ói máu, nhưng cũng chẳng làm gì được cái ông chú già đầu mà mất nết này.
Cuộc nói chuyện với Cổ Mạch đến đây thì kết thúc, tôi ngắt máy trở lại phòng bệnh khi nãy. Lúc này bác sĩ đã đưa Trần Hiểu Khâu và các nạn nhân có tình trạng nhẹ nhất ra ngoài.
Cảnh sát bắt đầu tham gia điều tra. Thân phận những nạn nhân này xác định cực dễ, nhưng mấy người chết thì ngược lại. Thời gian tử vong khác nhau, tình trạng thối rữa cũng khác, nhất định phải làm công tác giám định thân phận.
Lúc trời nhá nhem tối, Trang Hoài nhận được một tin tức. Xem ra anh ta rất rõ về tôi, hoặc phải nói là rất rõ tình trạng của thành phố Dân Khánh. Anh ta nói với tôi thân phận của một nam một nữ trong đám thi thể đó đã được giám định ra.
Hai người họ phân biệt là Trần Lập và Trương Quỳnh, cũng là hai người có quyền tài sản ở thôn Sáu Công Nông.
Tôi khá kinh ngạc.
Nguyên nhân tử vong của hai người này là bị đánh đập cho đến chết, nếu không phải lần trước Trần Dật Hàm đến đây, còn cung cấp mẫu DNA của người thân hai người này thì còn lâu mới xác định được thân phận của họ.
Trang Hoài còn nói từ trên người của họ, cảnh sát đã phát hiện ra manh mối của tổ chức tội phạm mà bọn họ đang điều tra, bây giờ đang chuẩn bị lực lượng để tấn công.
Đến đây Trang Hoài bèn tạm biệt chúng tôi, nhờ chúng tôi chăm sóc cho Trang Thao một chút.
Tôi nhận lời ngay.
Lúc Trang Hoài đi ra ngoài thì vừa vặn đụng phải một người.
Khi đó tôi đang tiễn Trang Hoài nên cũng nhìn thấy một nam thanh niên đang rụt đầu rụt cổ.
“Tường Tử?” Tôi gọi một tiếng.
Mặt mày Tường Tử nhăn nhó, căng thẳng gượng gạo bước đến chào hỏi chúng tôi.
Cậu ta được thím gọi đến giúp đỡ. Chú của cậu ta cũng đang ở trong bệnh viện, nhưng không phải là những người được phát hiện trên núi Khóc Mộ, mà là trong quá trình cứu nạn sau cơn mưa lớn, được người ta phát hiện sắp chết đuối trên đường.
Trang Hoài đổi ý, nói muốn đến thăm chú của Tường Tử.
Rất hiển nhiên, chú của cậu ta là khách quen của sòng bạc ngầm đó nên chắc chắn biết không ít chuyện.
Tôi tạm biệt hai người họ rồi trở lại phòng bệnh.
Lữ Xảo Lam ôm balo, đang nói chuyện điện thoại với người nhà.
Đợi cô ấy ngắt máy tôi mới hỏi: “Số gấu Teddy của cô đã đủ chưa?”
Chuyện này tôi cứ quên hỏi mãi.
Lữ Xảo Lam mỉm cười: “Ừ, đều quay lại hết rồi. Có điều một số con…” Nói đến đây, mặt cô ấy thoáng buồn, nhưng mỉm cười trở lại ngay: “Đến lúc đó gửi chúng về xưởng cũ, chắc chắn có thể sửa lại đàng hoàng.”
“Ừ, cô…” Tôi ngập ngừng.
Lúc Trang Hoài ở đây thì không tiện hỏi, giờ Trang Hoài đi rồi, trong phòng bệnh chỉ có mấy bệnh nhân đang hôn mê, tôi bèn lên tiếng, úp mở hỏi cô ấy có hai đoạn kí ức hay không.
Lữ Xảo Lam ngơ ngác.
Tôi đành hỏi xin cô ấy lấy gấu Teddy ra.
Thế nhưng, con gấu hôm đó có thể vẽ hình cho tôi xem bây giờ chẳng một chút động đậy, tựa như đồ chơi bình thường vậy.
Tôi sững sờ.
Lữ Xảo Lam sờ đầu chúng, rồi áy náy nói với tôi: “Chúng đã quá vất vả rồi. Đợi chúng được sửa xong, tôi sẽ liên lạc với anh, để anh hỏi chuyện nhé.”
Tôi nói mơ hồ nhưng chắc cô ấy có thể đoán ra tôi định hỏi chuyện gì và cũng đủ sức đoán được đã xảy ra chuyện gì. Có điều, nhìn dáng vẻ đó thì cô ấy không mấy để tâm đến việc có người có thể thay đổi quá khứ và ảnh hưởng đến hiện tại.
Chuông điện thoại của Lữ Xảo Lam vang lên.
Cô ấy vừa nghe máy, tôi đã nghe thấy tiếng khóc của một đứa bé trai ở đầu dây bên kia.
Sắc mặt của Lữ Xảo Lam đã có sự thay đổi, khóe mắt đỏ hoe.
Tôi quay đầu lại, đến bên cửa sổ giả vờ như hóng gió, dành cho cô ấy một chút không gian riêng.
Đến tối, Trần Hiểu Khâu là người đầu tiên tỉnh dậy.
Lúc cô ấy mở mắt ra, tôi nhận thấy ánh mắt của cô ấy rất có thần, không hề giống với một người đã hôn mê lâu và không biết tình huống hiện tại.
Tôi không kìm được cau mày lại.
Trần Hiểu Khâu quay qua nhìn thấy tôi, cất giọng khàn đặc: “Kết thúc rồi?”
Tôi gật đầu.
Lữ Xảo Lam đã đi gọi y tá.
Tôi nói tóm tắt tình hình cho Trần Hiểu Khâu nghe, đầu tiên là báo Trần Dật Hàm vẫn ổn.
Vẻ mặt Trần Hiểu Khâu không biểu hiện vui mừng nhiều lắm, nhưng cũng thở nhẹ ra một hơi.
Phía bệnh viện tiến hành kiểm tra sức khỏe cho Trần Hiều Khâu, tiếp đến, những người may mắn sóng sót cũng lần lượt tỉnh dậy.
Tôi bảo Lữ Xảo Lam về Dân Khánh trước, còn mình thì ở lại chăm sóc Trần Hiểu Khâu.
Quách Ngọc Khiết định chạy đến đây nhưng bị tôi ngăn cản.
Tốc độ hồi phục của Trần Hiểu Khâu rất nhanh. Cô ấy mất tích tổng cộng cũng chưa được bao ngày, là một trong hai người mất tích sau cùng. Thoạt nhìn khỏe mạnh cường tráng như Trang Thao cũng không hồi phục nhanh bằng cô ấy.
Trần Dật Hàm cũng là dị nhân, đến ngày hôm sau đã có thể xuống giường đi lại được rồi, sau khi đến thăm Trần Hiểu Khâu xong thì hỏi tôi cụ thể mọi chuyện.
Hai chú cháu họ cũng nói về cảm giác của mình.
“… Ở trong không gian u tối, không có cảm giác của hiện thực. Chắc cũng na ná như Cổ Mạch lúc trước, chỉ có điều là không có tiếng nhạc.” Trần Dật Hàm nói, vẻ mặt không cảm xúc, dáng vẻ đầy suy tư.
Xem ra chuyện này không khiến anh ta bị ám ảnh tâm lý bao nhiêu.
Nghe nói lầu trên có một người may mắn sống sót, là tội phạm bỏ trốn, hiện tại đang điên điên dại dại.
Còn những người khác, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút tinh thần ủ rũ.
Tôi đoán là âm khí của Hối Hương và người dẫn đường đã tổn hại đến sức khỏe của họ. Nhưng ở phương diện này, Trần Dật Hàm và Trần Hiểu Khâu được ông trời ưu ái đặc biệt, nên ổn hơn nhiều.
Dù gì thì thân phận Trần Dật Hàm cũng khác biệt, không thể nán lại chỗ của Trần Hiểu Khâu lâu nên đã về phòng.
Tôi chợt nhớ đến Trần Tử An bị tôi lờ đi. Gọi điện thì ông ta không bắt máy. Sau đó tôi phải nhờ Trần Dật Hàm điều tra dùm một chút thì mới biết ông ta đã mua vé xe đường dài rời khỏi Hối Hương rồi. Tôi nghĩ chắc ông ta sẽ không còn hứng thú với chuyện ma nữa đâu.
Trần Dật Hàm và Trần Hiểu Khâu đều nhanh chóng xin làm thủ tục xuất viện. Trần Dật Hàm vẫn phải ở lại đây để phụ trách một số việc của Cục Cảnh sát bên này, giống như một người không hề xảy ra chuyện gì vậy. Nghe nói Bộ trưởng họ Hứa kia đã được đưa lên Thủ đô để điều trị. Có điều tuổi tác hai người chênh lệch rất nhiều và quá khứ đã trải qua của Trần Dật Hàm cũng khiến cho người ta chấp nhận được tốc độ hồi phục của anh ta. Nhưng ngay cả Trần Hiểu Khâu cũng được người ta nhìn bằng con mắt khác. Cảnh sát lo liệu giúp thủ tục xuất viện còn tươi cười hỏi tôi có phải nhà họ Trần có gen di truyền gì đặc biệt không.
Chiếc xe của Trần Hiểu Khâu cũng không thoát khỏi trận mưa kinh hoàng đó, nhưng không hỏng hóc nhiều lắm. Trong mấy ngày cô ấy nằm viện, nó đã được sửa xong và giao cho tôi lái.
Suốt đoạn đường trở lại Dân Khánh, hai chúng tôi đều trầm mặc. Chỉ là trước khi rời khỏi Hối Hương, tôi nói với Trần Hiểu Khâu một tiếng, muốn đi một vòng quanh núi Khóc Mộ.
Ngọn núi đích xác là đã sụp rồi, không còn chút âm khí nào. Lúc tôi định đi vào thì bị người ta cản lại. Vòng cảnh giới ở đây đã thay đổi, không còn cho người ngoài tự tiện đi vào nữa.
Tôi dõi mắt nhìn một vùng đất dốc, chẳng thấy có gì cả bèn trở lại xe.
Chiếc xe lại tiếp tục hành trình, lên đường cao tốc, xuống cao tốc, chạy vào địa phận Dân Khánh.
Tôi không hỏi ý kiến của Trần Hiểu Khâu mà cho xe chạy thẳng đến thôn Sáu Công Nông. Trần Hiểu Khâu biết đường nhưng vẫn im lặng.
Mãi đến lúc chiếc xe dừng lại ở bên cạnh thôn Sáu Công Nông, tôi mới quay qua nhìn cô ấy.
“Lúc tết, em và Diệp Thanh đã nói chuyện gì riêng với nhau?” Giọng điệu tôi nghiêm túc và trịnh trọng, không hề úp mở, bày tỏ rõ thái độ rằng tôi muốn Trần Hiểu Khâu phải cho mình một câu trả lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...