Bây giờ cảm giác của cảnh sát Hối Hương đối với tôi chắc là vô cùng phức tạp.
Có lẽ họ công nhận tôi là một người có năng lực thật, nhưng cũng phải thừa nhận tôi là một kẻ rất phiền phức.
Các con ma không đầu trong thôn Quẹo Cổ không chống lại tôi, cũng chẳng chống lại họ, mà giúp đỡ họ đối phó với đám tội phạm kia, điểm này khiến họ không còn quá sợ hãi đối với tôi nữa. Còn việc tìm thấy nhiều hài cốt không đầu như thế trong sơn động khiến họ có chút cảm kích tôi.
“Không còn toàn thây thì cũng thôi đi, nhưng ngay cả việc chôn cất cũng không được, thật là đáng thương. Nếu như anh không phát hiện ra họ, thì chẳng biết họ sẽ nằm đó đến bao giờ nữa.” Cảnh sát đó có phần ngậm ngùi, rồi lại nhắc đến người đi ra từ thôn Quẹo Cổ.
Thôn Quẹo Cổ giờ đã trống không rồi. Nghe nói có một vài người già còn sống ở đó, nhưng cái nghe nói đó cũng là chuyện từ rất lâu về trước rồi. Theo điều tra lần này thì thôn Quẹo Cổ sớm đã là sào huyệt ẩn núp của tổ chức tội phạm, hoàn toàn không có người dân bình thường nào sinh sống ở đó nữa cả.
Có điều, điều tra trong tư liệu hộ tịch thì vẫn có thể tìm ra được một số người chuyển đi từ thôn Quẹo Cổ. Những bộ xương đó có lẽ chính là tổ tiên của họ. Đương nhiên là phải tìm họ đến xác nhận một chuyến, rồi làm xét nghiệm DNA này nọ để xác định thân phận của những bộ xương. Nếu chẳng có ai nhận thì nhà nước sẽ quản lý. Nếu có giá trị học thuật thì sẽ được bảo tồn đàng hoàng, bằng không thì sẽ đem thiêu rồi mang đi an táng hết.
Bất luận kết quả thế nào thì cũng sẽ phù hợp với quan niệm truyền thống “mồ yên mả đẹp”, người ta rốt cuộc cũng có chỗ trở về cuối cùng, còn hơn nằm mãi trong cái hang động kia, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.
Cảnh sát Hối Hương gượng gạo cảm ơn khiến tâm trạng tôi cũng rối bời như họ.
Có điều sau khi được xem cái chuông và cây cờ phướn kia, tôi tạm thời quên đi cái cảm giác ấy.
Cái chuông đó đã vỡ rồi. Lúc ở trong sơn động, tôi không có cơ hội nhìn kĩ nó. Bây giờ được cầm trong tay, sau khi quan sát kĩ, tôi nhận ra hoa văn trên ấy là hoa sen, được khắc lên không mấy rõ ràng, chủ yếu là những họa tiết lồi lõm mờ mờ, nhưng hính dáng vẫn rất đẹp mắt và có cảm giác bay bổng phiêu dật.
Cảnh sát nói thứ này là đồ cổ, còn phải mời chuyên gia đến giám định.
Tôi có chút nghi ngờ chuyện tôi trải qua là do cái chuông giở trò quỷ quái. Vị đạo sĩ đó bị người dẫn đường hãm hại, sau khi chết, hồn ma cũng không được mạnh mẽ và tự do như Diệp Thanh. Có lẽ ông ta đã mượn pháp khí từng sử dụng khi còn sống để đạt được mục đích.
Đặt cái chuông qua một bên, tôi quan sát cây cờ phướn.
Nó đã bị hư tổn hoàn toàn, đến cái cán cờ cũng bị gãy.
Cảnh sát Hối Hương cho tôi là cao nhân, còn hỏi tôi hai món này có sức mạnh thần kì gì, tôi có muốn lấy trộm về để tu luyện không.
Khóe miệng tôi co rút, không muốn phí lời với họ.
Tôi lại nhắc đến chuyện muốn đến sơn động, việc này có chút làm khó cho họ.
Nếu chỉ đi cửa sau những chuyện vặt vãnh thì còn dễ bề ăn nói, chứ bên sơn động đang có người trông coi, bộ phận khám nghiệm, còn có cả cảnh sát ở nơi khác điều đến. Nếu họ muốn mở cửa sau cho tôi thì cũng khá là khó khăn.
“Nếu có cơ hội tôi sẽ gọi cho anh ngay.” Cảnh sát kia vỗ ngực đảm bảo, sau đó hỏi tôi một vài câu râu ria.
Chuyện tôi đến tìm người quen bị mất tích thì họ cũng có biết. Chỉ là ban đầu họ cho rằng những chuyện rối rắm do ma ở Hối Hương làm ra có liên quan đến tôi, một cao nhân ở xứ khác đến đây… đối phó với ma quỷ nơi này. Và cũng tương tự như trong quá khứ, tôi sẽ dẫn đến hỗn loạn, cho nên họ không có thiện cảm với tôi. Bây giờ họ đã thay đổi cách nhìn rồi, tôi bèn nhân cơ hội lừa họ một trận, nói có khả năng là có ma ở chỗ khác chạy đến giết người.
Cảnh sát Hối Hương còn thật sự bắt đầu suy nghĩ.
Tôi vốn dĩ chỉ lừa họ thôi, nhưng vừa nói ra thì thấy họ biểu hiện như vậy, bản thân cũng không khỏi bắt đầu suy nghĩ theo.
Chỉ là một câu nói bừa, nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi cũng thấy không phải không có lý.
Người dẫn đường đó xem ra rất kì quái, không ăn nhập gì với Hối Hương này cả. Nói không chừng gã ta thật sự là người bên ngoài đến, sau khi đến đây thì xưng hùng xưng bá, biến mình thành đại ma đầu ở đây, rồi tự phong mình làm người dẫn đường các loại…
Cái tên “người dẫn đường” nghe cũng kỳ lạ. Không lẽ trên gã ta còn có một đại ma đầu còn lợi hại hơn?
Cả tôi và cảnh sát Hối Hương cùng chìm vào suy tư.
Lúc này có người ở thôn Quẹo Cổ đến Cục Cảnh sát.
Tôi bèn đi theo xem thử.
Có ba người đàn ông đến đây, cổ họ đều bị vẹo, một đặc trưng rất rõ ràng.
Cảnh sát chắc đã giải thích tình huống cho họ nghe cả rồi, nhưng họ vẫn cứ nước mắt ngắn nước mắt dài, trong đó có người còn lớn tiếng khóc.
Lữ Xảo Lam và Trang Hoài đều đang chờ tôi hoàn thành bản tường trình và xem vật chứng, đúng lúc này cũng ở quanh đó quan sát.
Tôi nghe thấy người đàn ông lớn tiếng khóc kia đang dùng tiếng địa phương nói gì đó, bèn quay qua hỏi cảnh sát Hối Hương.
Cảnh sát này cũng đỏ hoe tròng mắt, “Nói là sau khi chết có thể an tâm đi gặp người nhà rồi. Còn nói muốn đi tảo mộ, để báo cho người nhà biết, là đã tìm được tổ tiên rồi.”
Khóe mắt tôi cũng giật giật.
Họ còn có việc cần phải làm, chẳng bao lâu sau đã được cảnh sát đưa đi.
Tôi bàn bạc với Lữ Xảo Lam và Trang Hoài, quyết định sẽ tiếp tục đợi ở Cục.
Ba người chúng tôi có thể tính là khác loài ở bên trong Cục Cảnh sát, rất nhiều người đi ngang qua đều đưa mắt nhìn chúng tôi. Đám người Vương Tiểu Bằng nhìn chúng tôi cũng không được bình thường lắm.
Tôi trò chuyện với Trang Hoài, chuyện có thể nói cũng chỉ là vụ án ở Hối Hương này.
“… Họ không tin, cũng không có khả năng tin. Ngay cả Vương Tiểu Bằng cũng đang dối mình dối người.” Trang Hoài hai tay khoanh trước ngực, giọng điệu bất lực.
Chuyện tin tưởng có ma hay không vốn là chuyện không quan trọng lắm, nhưng bây giờ nó lại trở thành điểm mấu chốt.
Cảnh sát Hối Hương tin tưởng có ma thì không muốn quản chuyện ma quỷ ở đây, cảnh sát từ ngoài đến không tin tưởng có ma thì lại muốn tra rõ đầu đuôi chuyện quái dị này, nhưng căn bản là sẽ không có được kết quả gì hết.
“Thế những người mất tích, bên trên…” Tôi mơ hồ nói.
Trang Hoài lắc đầu, “Đã báo lên rồi, nhưng chỉ là những thứ mặt ngoài thôi.”
Có lẽ Trang Hoài không biết nhà nước cũng có một đội ngũ chuyên gia đặc biệt.
Nghĩ đến đây tôi chợt nảy ra một ý.
Tôi ra hiệu cho Trang Hoài và Lữ Xảo Lam, rồi gọi điện cho Cổ Mạch.
Cổ Mạch kinh ngạc hỏi: “Ý, cậu còn có thể gọi điện thoại được à? Đừng nói là cậu gọi điện cho tôi để nói là cậu lạc đường rồi, muốn tôi đến Hối Hương đấy nhé?”
Tôi lười nói chuyện tào lao với Cổ Mạch, nên kể hết chuyện cho anh ta nghe.
Cổ Mạch nghe xong thì lại trầm mặc.
“Thế nào? Chỗ các anh có thể nghĩ ra cách gì không?”
Tôi không thể ở lại Hối Hương trong thời gian dài được, nhưng cứ đi rồi về, về lại đi thì việc điều tra và tìm kiếm như thế có tác dụng gì không, tôi cũng không rõ nữa.
Bây giờ đã lớn chuyện như vậy rồi, cái nhìn của cảnh sát Hối Hương đối với tôi đã khác, nói không chừng tôi có thể dùng cách nói trước đây để có được niềm tin của họ, khiến họ tin con ma đang hại người kia không phải “dân” Hối Hương, mà là từ nơi khác đến.
Mặt khác, nếu chuyện này có thể báo cáo lên cấp trên, rồi mời được một “chuyên gia” nào đó đến để điều tra toàn diện và triệt để, biết đâu sẽ nhanh chóng có được tiến triển.
Còn việc hoạt động ra sao thì tôi cũng không rõ, chỉ có thể hỏi nhóm Cổ Mạch thôi. Diệp Thanh đã từng làm “chuyên gia” rồi, Ngô Linh chắc cũng quen biết không ít các “chuyên gia”, Huyền Thanh Chân Nhân cũng có mối quan hệ rất tốt với họ. Tuy mọi người đều tránh né Hối Hương, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện lớn, thì dù sao cũng phải mời đến vài người giỏi giang đến giải quyết vấn đề chứ nhỉ?
Cổ Mạch thở hắt ra, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Cậu đã thấy một cái dị không gian, hơn nữa thông qua cảnh mộng, nhìn thấy dị không gian của nhiều năm về trước à?”
Tôi ngớ người, không ngờ Cổ Mạch lại là người đưa ra vấn đề này trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...