Trong khoảng khắc, tôi cảm nhận được sự tử vong, suy nghĩ “mình sắp chết rồi” bùng lên mãnh liệt, khiến tôi mất hẳn năng lực suy nghĩ.
Và cũng trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận được mọi thứ xung quanh đang biến đổi, tất cả đều trở nên méo mó, hết thảy sự vật đang biến dạng, trong linh hồn tôi tràn ngập một luồng sức mạnh mãnh liệt, tựa như sắp xé vụn linh hồn của tôi.
Bên trong tôi trào ra một luồng sức mạnh cuồng loạn không thể nào khống chế được; còn có hai nguồn lực đến từ bên ngoài đang chống cự với nhau, giằng xé linh hồn của tôi…
Leng keng!
Tiếng chuông phá không lao đến, khiến cho khung cảnh xung quanh biến thành hư vô.
Tiếng chuông cũng theo đó tan tành.
Tôi nhìn thấy chiếc chuông đã vỡ nát.
Cảnh vật xung quanh biến đổi nhanh chóng.
Những cái xác không đầu đổ xuống, đầu lâu rớt xuống đang bị ai đó nhặt lấy, ném mạnh lên vùng tối phía trên đỉnh động.
Một người phụ nữ mặc trang phục cổ đại, ánh mắt lạnh lùng kèm theo thù hận, tay ướt đẫm máu, từ từ hé ra một nụ cười, hình như đang mở miệng nói gì đó.
Người đàn ông, cũng là cái người dẫn đường kia không hề dừng lại, quay người bước đi như hồn ma, rồi gã ta cũng biến mất ngay sau đó.
Tầm nhìn tôi lập tức đổi thành cửa sơn động.
Người dẫn đường rời khỏi, gã ta vừa vung tay một cái, trên núi rũ xuống vô số dây leo.
Người phụ nữa khi nãy biến sắc mặt, điên cuồng lao về cửa sơn động, nhưng bị dây leo chặn lại. Cô ta tức giận gầm rống, tru tréo, âm thanh vang vọng trong động.
Đột nhiên, tôi lại trở về sâu bên trong sơn động.
Những cái xác không đầu bay lên dật dờ, bị hút vào một cái lỗ ở giữa không trung.
Cái xác không đầu ngay cạnh tôi cũng theo đó bay lên.
Bay lên trên, lên trên…
Bị tóc che kín.
Đó kì thực không phải tóc, mà là oán niệm, oán niệm của chín cái đầu lâu, chín linh hồn.
Bọn họ vốn dĩ đã rời đi, nhưng bị người đàn bà đó bắt lại, sau khi bị giết chết thì đã mắc kẹt ở đây.
Cái chỗ tối đen sau lưng họ là…
Linh hồn tôi lại một lần tựa như muốn vỡ tung.
Ngọn nguồn chính là ở đây.
Cảnh tượng khi nãy và một cảnh mộng khác của tôi trùng khớp với nhau.
Đây là cửa vào của dị không gian!
Trần Hiểu Khâu!
Chuỗi tư duy của tôi bất chợt trở nên rõ ràng, sức mạnh bắt đầu tự vận hành một cách lưu loát, khác hẳn trong quá khứ. Rồi ngay lập tức bắt đầu mạnh mẽ nghịch chuyển thời gian. Nghịch chuyển thời gian của dị không gian đó!
Không có một sự cản trở nào, sức mạnh của tôi ào ạt tuôn ra, nhưng nguồn âm khí trong dị không gian đó khiến linh hồn tôi cứng đờ.
Tôi nghiến chặt hai hàm răng.
Trần Hiểu Khâu và Trần Dật Hàm có lẽ đang ở trong dị không gian đó, phải trở lại thời điểm mà họ bị kéo vào để đưa họ trở lại.
Trở lại!
Trở lại!!!
Tiếng gào thét trong lòng tôi và tiếng gào thét của chính tôi chồng lên nhau.
Đột nhiên tôi mất đi ý thức.
Mãi đến lúc tỉnh lại, tôi nhận ra mình đang nằm trong bệnh viện. Ngoại trừ trần nhà trắng toát và mùi thuộc tiệt trùng nồng nặc ra thì còn có một chùm đèn pha lê treo bên trên cũng đang minh chứng cho cái nơi mà tôi đang có mặt.
“Anh tỉnh rồi!” Lữ Xảo Lam mừng rỡ kêu lên.
Tôi định thần lại, ngồi bật dậy, ngay lập tức cảm thấy chóng mặt buồn nôn, rồi ngã trở lại giường.
“Anh đừng động, bác sĩ bảo anh bị thiếu dưỡng khí và mất nước, cần phải nghỉ ngơi.” Lữ Xảo Lam vội vàng nói.
“Trần Hiểu Khâu… Họ trở lại chưa?” Tôi lo lắng hỏi, giọng nói khản đặc.
Lữ Xảo Lam ngơ ngác lắc đầu, “Chưa. Anh phát hiện được gì trong sơn động vậy?”
Tôi nhất thời chẳng biết phải bắt đầu kể từ đâu.
Nhưng Lữ Xảo Lam đã chủ động báo lại phát hiện của họ.
Trước đó sau khi tôi mất tích tại cửa sơn động, Lữ Xảo Lam vô cùng lo lắng, mà gấu Teddy của cô ấy hình như cũng bó tay với mớ dây leo đó. Cô ấy thấp thỏm chờ đợi một lát, nhưng mãi vẫn không thấy tôi đi ra, gọi điện cũng vô dụng, đành quay trở lại thôn Quẹo Cổ, tìm mấy người cảnh sát để báo lại tình hình.
Ngay lúc hai chúng tôi đến sơn động thì một lượng lớn cảnh sát đã đi vào thôn Quẹo Cổ.
Cảnh sát ở Hối Hương buông thả không quản ma quỷ ở chỗ này, nhưng đối với những hành vi phạm pháp thì vẫn làm rất gắt gao, hơn nữa còn rất liều mạng. Cộng thêm lúc bấy giờ, nhóm của đội trưởng Chu nhận được sự giúp sức từ những “con ma” của mình, nên đã nhổ tận gốc được tổ chức cờ bạc ngầm đang ẩn trốn ở Hối Hương. Tất cả các tội phạm đều đã bị bắt, còn thọc sâu đến tận sào huyệt của chúng.
Tổ chức tội phạm này cũng rất ghê gớm, ngay ở Hối Hương xây dựng lên một căn cứ ngầm to đùng trong lòng đất, kiến trúc chẳng kém cạnh gì các trung tâm chơi bạc lớn, đẳng cấp cũng không phải hạng xoàng. Ngoài cờ bạc, cảnh sát còn tìm được ma túy bên trong, rồi ngay lập tức thẩm tra nguồn gốc của lượng ma túy này.
Bọn chúng không chỉ có bản lãnh, mà còn rất táo bạo. Chúng cho lắp đặt camera quan sát trên con đường chính ở thôn Quẹo Cổ. Hôm qua chúng tôi đến thôn thì chúng đã nắm bắt rõ mọi hành tung của chúng tôi rồi, có điều lúc đó chúng đang làm ăn nên không tiện ra tay. Đợi đến lúc chúng tôi vừa đi, chúng liền bắt tay vào chuẩn bị, hôm nay đến đầy đủ người ngựa như vậy cũng vì để sẵn sàng đối phó với các tình huống.
Có điều chúng không thể ngờ, biểu hiện bên ngoài của các cảnh sát Hối Hương trong khoảng thời gian gần đây rất e dè, hình như bị ma quỷ làm cho sợ hãi, thế mà vẫn còn hăng hái đến thế. Và chúng càng không ngờ lại gặp phải ma.
“Vương Tiểu Bằng có chút rụt rè, những cảnh sát ở vùng khác đến chi viện đều cảm thấy cảnh sát ở Hối Hương nói khoác, những tên tội phạm cũng bị đất Hối Hương này ảnh hưởng khiến đầu óc không được bình thường.” Lữ Xảo Lam cảm thán nói.
Cho dù nói như thế nào thì chuyện được ma giúp đỡ cũng không thể nào được ghi chép lại trong hồ sơ vụ án. Có điều nghe Lữ Xảo Lam nói, xem ra trong nội bộ cảnh sát cũng đang bàn tán xôn xao về chuyện này.
Nói đến mới nhớ, tôi cũng phải cảm ơn nhưng con ma không đầu ở thôn Quẹo Cổ này, không những vì lúc đó họ đã rượt đuổi đám tội phạm, mà còn vì họ đã nâng cao sĩ khí cho cảnh sát Hối Hương. Sau khi Lữ Xảo Lam đến xin cứu trợ, họ đã không còn nằng nặc từ chối nữa, mà khá là hăng hái chạy đến cưa các chùm dây leo.
Có điều quá trình cưa dây leo của họ rất kịch tính. Những chùm dây leo vốn dĩ rất kiên cố bỗng chốc đều bị mục rữa, ruột ở bên trong đều biến mất hết, khiến cho họ xử lý sạch sẽ đám dây leo đó một cách nhanh chóng. Một đám đông cầm đèn pin tiến vào bên trong sơn động, men theo những lối mòn chật hẹp, tìm thấy những dấu vết do người ta lưu lại từ rất lâu trước đó, sau đó thì tìm thấy tôi đang ngất xỉu ở khoảng đất bằng phẳng đó.
“Bên người anh có một chiếc chuông bị vỡ và một cây cờ phướn rách nát.” Lữ Xảo Lam nói.
Cây cờ phướn mà cô ấy nói chắc là cây cờ phướn của vị đạo sĩ ấy.
Tôi không nhịn được hỏi: “Mọi người không nhìn thấy máu sao? Cũng không nhìn thấy thi thể?”
Lữ Xảo Lam trả lời: “Nhìn thấy một số vết tích, có cảnh sát bảo là vết máu đã lâu, còn thi thể… chỉ nhìn thấy rất nhiều xương trắng, đầu một nơi, thân một ngả.”
“Thế trên đỉnh không nhìn thấy gì sao?”
Lữ Xảo Lam ngơ ngác lắc đầu.
Tôi cố lục lọi lại kí ức của mình về cảnh mộng vừa rồi.
Lữ Xảo Lam ngập ngừng nói: “Cảnh sát đang khám nghiệm tử thi…”
Nhất thời tôi vẫn chưa hiểu, nhưng nhìn ánh mắt phức tạp của Lữ Xảo Lam, tôi giật mình.
“Không… không thể nào!” Tôi khẳng định chắc chắn, “Bạn của tôi không ở trong đó!”
Những cái xác không đầu đó chắc là của trước đây, là những cái xác do người dẫn đường nhốt trong sơn động.
Trần Hiểu Khâu và Trần Dật Hàm chắc chắn vẫn còn sống!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...