Mạnh Hoa biến mất rồi, vấn đề mà tôi phải đối mặt lúc này là gấu Teddy.
Tôi cúi đầu xuống, đúng lúc cùng gấu Teddy hai mặt nhìn nhau.
Cái tai và cái bàn tay người của nó mang lại cho người khác cảm giác quỷ dị, những vết dơ trên người nó cũng khiến cho nó không còn dễ thương như trước nữa.
Có điều đôi mắt làm bằng hai viên thủy tinh của nó vẫn còn bình thường, cái bụng mềm mại của nó cũng giống như những con thú nhồi bông khác.
Tôi khẽ cử động thân mình, đặt gấu Teddy ngay trước mặt, còn tôi ngồi đối diện với nó.
“Chuyện là... Tao tên là Lâm Kỳ.” Tôi tự giới thiệu bản thân: “Có thể là mày có ấn tượng với tao, lúc trong phòng nghiên cứu, Diệp Thanh đưa chúng mày cho một người bạn của tao, lúc đó thì tao cũng có mặt ở đó.”
Tuy rằng lúc đó cả một thùng gấu Teddy đều nằm im bất động, nhưng tôi tin rằng chúng có linh hồn, có thể nhận biết được mọi thứ, ngoài ra cũng sẽ có trí nhớ.
Cảm giác nói chuyện với một món đồ có năng lực đặc biệt rất kì quái. Cũng may là bình thường tôi hay ngồi nói chuyện một mình ở trong phòng nghiên cứu, bây giờ ngồi “độc thoại” với gấu Teddy cũng không có vấn đề gì cả.
Gấu Teddy nhìn về phía tôi bằng cặp mắt làm bằng thủy tinh kia.
“Cái đó...” Tôi cảm thấy khó mở lời, chủ yếu là do tôi không biết gấu Teddy đang có suy nghĩ gì.
Nếu như bây giờ tôi lập tức nói cho nó biết, Lữ Xảo Lam đang ở phòng kế bên, cô ấy không muốn vứt bỏ chúng nó đâu thì nó sẽ có phản ứng gì nhỉ? Chạy về với Lữ Xảo Lam sao?
Lữ Xảo Lam vốn đã đồng ý giúp chúng tôi, cũng đã đồng ý nhờ gấu Teddy giúp đỡ để tìm được Trần Hiểu Khâu. Nhưng nếu như cô ấy nhìn thấy bộ dạng thảm hại của gấu Teddy...
Đối với tình thương của cô ấy với gấu Teddy, tôi cảm thấy nếu như cô ấy biết chuyện này thì cô ấy rất có thể sẽ trầm mặc mà nhìn tôi, rồi nghĩ cách đem toàn bộ số gấu Teddy quay về nhà, không can thiệp vào chuyện này nữa.
Còn gấu Teddy, rất có thể nó sẽ tự nguyện đi về với Lữ Xảo Lam.
Dự định của tôi quả thật là có chút bỉ ổi, nhưng chỉ cần nghĩ đến sự an nguy của nhóm Trần Hiểu Khâu, thì tôi lại không thể không nghĩ nhiều như vậy.
Tôi tạm gác chuyện của Lữ Xảo Lam sang một bên, lên tiếng hỏi những chuyện liên quan đến việc Trần Hiểu Khâu bị mất tích.
Rõ ràng là gấu Teddy không thể lên tiếng trả lời tôi được, sau khi nghe tôi hỏi rất nhiều câu hỏi thì nó vẫn không nhúc nhích, cái bàn tay kia cũng không động đậy chút gì.
Tôi lấy điện thoại ra: “Mày biết đánh chữ không? Hoặc là viết chữ? Vẽ cũng được. Tao đến tìm Trần Hiểu Khâu. Lúc cô ấy bị mất tích, chúng mày đang ở chung với cô ấy đúng không? Còn có cảnh sát họ Trang kia. Lúc đó đã xảy ra chuyện gì vậy? Mày nói cho tao biết được không?”
Cái bàn tay người của gấu Teddy khẽ cử động, ngón tay gõ lên giường.
Tôi chỉnh điện thoại xong xuôi, đẩy đến trước mặt gấu Teddy.
Ngón tay của gấu Teddy di động đến bên điện thoại, vuốt nhẹ chiếc điện thoại.
Tôi nhìn thấy nó khẽ cúi đầu xuống, nhìn màn hình điện thoại, ngón tay vẫn đang vuốt nhẹ cái viền.
“À, không biết sử dụng sao?” Tôi nghĩ đến loại khả năng này, có chút uể oải.
Gấu Teddy đứng dậy, tư thế không được tự nhiên lắm đứng bên cạnh chiếc điện thoại, nó vẫn cúi thấp đầu, ngón tay để gần màn hình khẽ nhúc nhích.
Tôi vô thức nín thở.
Cuối cùng thì ngón tay của gấu Teddy cũng đã chạm vào màn hình.
Tôi mở phần mềm notebook viết tay trên điện thoại, có thể chạm vào màn hình và vẽ trên đó.
Gấu Teddy vẽ một con người que méo mó, lại vẽ thêm một người que nữa, lại vẽ tiếp một người que nữa.
Bên cạnh một người que trong đó vẽ một hình vuông, trên đầu người que thứ hai thì được vẽ thêm một cái mũ trông rất xấu, còn người que thứ ba thì sau khi vẽ xong lại bị tô đen hết.
“Đây là Trần Hiểu Khâu, cô ấy mang theo cái thùng. Đây là cảnh sát Trang, còn đây là...” Tôi chỉ cái người que thứ ba, đột nhiên khựng lại: “Ma?”
Gấu Teddy gật đầu.
“Lúc đó còn có một con ma ở gần đó sao?” Tôi cảm thấy khó xử lý rồi.
Thế mà lại có một con ma mà tôi không cảm nhận được âm khí.
Vậy thì phải làm sao mới tìm được nó đây?
Tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện, đồng thời lại có một chuyện khác.
“Mày có thể cảm nhận được sự tồn tại của con ma đó, đúng không?” Tôi nhìn chằm chằm về phía gấu Teddy.
Gấu Teddy khẽ nghiêng đầu, cái tai người trên đầu nó hướng về phía phòng kế bên. Vẻ mặt của nó đương nhiên là không có gì thay đổi, cái miệng thì luôn vểnh lên, đôi mắt làm bằng thủy tinh vẫn tròn đều như cũ.
Nhưng tôi nhìn thấy cả người gấu Teddy đang khẽ run lên, nó nhìn tôi, sau đó lại nhìn về phòng kế bên.
Lữ Xảo Lam đang ở phòng kế bên.
Chắc nó đã cảm nhận được sự xuất hiện của Lữ Xảo Lam.
Tôi khẽ thở dài.
“Lữ Xảo Lam đã tìm chúng mày rất lâu rồi.” Tôi nói tiếp: “Cô ấy không bỏ rơi chúng mày đâu.”
Gấu Teddy run lẩy bẩy.
Biểu cảm trên mặt nó không có gì thay đổi cả, nhưng mà hình như tôi nhìn thấy nó đang rơi nước mắt.
Tôi vô thức đưa tay vuốt đầu nó: “Tao đưa mày đi gặp cô ấy.”
Gấu Teddy đột nhiên vùng ra khỏi tay tôi, lùi về sau một bước, nó như đang muốn chạy trốn.
Tôi nhảy qua ôm chặt lấy cả người nó.
Gấu Teddy bắt đầu vùng vẫy, cái bàn tay người bắt đầu quơ lung tung, tay chân của nó cũng đang đánh lên tay tôi.
“Mày làm gì vậy? Mày không muốn gặp cô ấy sao? Mày rất thích cô ấy phải không? Chúng mày đều rất thích cô ấy...” Tôi bỗng khựng lại.
Gấu Teddy đột nhiên thả lỏng người, không nhúc nhích gì nữa, đầu cũng gục xuống.
Nó giơ cái bàn tay người lên, ngón tay khều nhẹ vào mu bàn tay tôi.
Tôi bỗng hiểu được nó đang nghĩ gì.
Bây giờ nó đã không còn là một con thú nhồi bông dễ thương nữa, mà là một con... quái vật...
“Chắc chắn là sẽ có cách biến trở lại như cũ mà.” Tôi nói với vẻ chắc nịch: “Chúng mày chỉ là... chỉ là bị ảnh hưởng bởi nơi này thôi. Chỉ là do cái vùng đất quái quỷ này...”
Tôi không nói tiếp được nữa.
Vì gấu Teddy đột nhiên ngẩng đầu lên và lắc đầu.
Tôi ngạc nhiên.
Không phải là do bị ảnh hưởng bởi Hối Hương nên trên người chúng mới mọc ra những bộ phận cơ thể người để thay thế cho bộ phận bị hư hại sao? Vậy thì rốt cuộc là do nguyên nhân gì...
Thân thể của tôi run lên, đưa tay vuốt ve bụng của gấu Teddy, nghĩ đến vụ uỷ thác mà Lữ Xảo Lam nhờ Thanh Diệp giải quyết.
“... Những… đứa trẻ...” Tôi nghĩ đến một khả năng.
Gấu Teddy không cử động gì cả.
Tôi nói đúng rồi.
Những đứa trẻ kia muốn nhập vào gấu Teddy để được hồi sinh, nhưng sau đó lại bị gấu Teddy nuốt chửng, bây giờ gấu Teddy đang bị ảnh hưởng bởi những đứa trẻ đó.
Tôi khẽ nuốt ngụm nước bọt: “Chúng mày có thể khống chế được bản thân không? Hay là chúng mày sẽ bị biến thành những đứa trẻ đó?”
Tình huống thứ nhất thì còn dễ bàn, chỉ là hình dạng của gấu Teddy có sự thay đổi. Từ một con thú nhồi bông biến thành một con quái vật, hoặc thậm chí là biến thành một con người, hai cái này đều nghiêm trọng.
Nhưng cũng không thể nghiêm trọng bằng tình huống thứ hai.
Nếu là tình huống sau thì tức là đám gấu Teddy sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn và biến thành những đứa trẻ từng bị bắt cóc.
Tôi không ghét trẻ con, cũng rất đồng cảm với những gì mà chúng gặp phải. Thế nhưng, một lũ trẻ đã chết từ nhiều năm trước, trí lực chưa đầy đủ, lại còn từng trải qua sự việc thảm thương như vậy sống lại sẽ có ý nghĩa gì, tôi rất rõ ràng.
Đám trẻ con đó chắc chắn sẽ không chịu nghe lời giống như gấu Teddy đâu.
Cái loại suy nghĩ này có chút bỉ ổi và ích kỉ, nhưng ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi chính là thế.
Tôi có chút chán nản.
Gấu Teddy giơ bàn tay người lên và giơ một ngón tay ra.
Chắc nó đang trả lời câu hỏi của tôi, đáp án chính là tình huống thứ nhất.
Đây là một tin tốt.
Tôi thở phào nhẹ nhõm và cũng sâu sắc ý thức được tính tình của mình.
Tôi cười khổ, đặt lại gấu Teddy xuống giường.
“Nói thật, đối với tao mà nói thì đây là một chuyện tốt, chúng mày có thể giúp tao tìm được bạn của tao mà sẽ không bỏ chạy theo Lữ Xảo Lam.” Tôi thẳng thắn nói: “Nhưng mà làm như vậy thì không công bằng với Lữ Xảo Lam. Cô ấy thật sự… rất thích chúng mày. Cô ấy rất muốn tìm lại chúng mày.”
Gấu Teddy khẽ cúi thấp đầu, giống như đang nhìn về phía cái bụng của mình vậy.
“Chắc chắn sẽ có cách hồi phục trở lại!” Tôi đưa tay sờ đầu nó: “Những đứa trẻ đó chắc đã bị chúng mày nuốt chửng rồi. Nhiều năm như vậy cũng không thấy có chuyện gì xảy ra, tình trạng này chỉ là tạm thời thôi.”
Gấu Teddy chỉ ngồi im ở đó mặc cho tôi vuốt đầu nó, đợi khi tôi rút tay lại thì nó chạy đến bên điện thoại, khoanh cái con ma kia lại, sau đó đem nó xoá đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...