Hồ Sơ Bí Ẩn

Sau khi nghe xong câu hỏi của tôi, Tường Tử không lên tiếng trả lời.

Tôi có chút không nhẫn nại, ép hỏi: “Vì sao không trả lời? Có phải các cậu đã làm gì rồi không?”

Tường Tử hoang mang nói: “Không phải, tôi... tôi cũng không biết nữa... Nghe anh nói như vậy tôi mới sực nhớ ra... Ngoại trừ những người đi đến chỗ này ra thì những người khác đều không hề hay biết về chuyện xảy ra ở đây. Có nhiều người rời khỏi quê hương, đi đến nơi khác để làm việc, chắc họ cũng có nói qua nhưng người ngoài không tin... Nơi này... À, ma nhiều lắm...”

Tường Tử trả lời một cách qua loa, nhưng tôi đã hiểu được ý của cậu ta.

Những hiện tượng quái dị xảy ra ở Hối Hương thật sự là quá nhiều. Hơn nữa chuyện mà những người dân Hối Hương bịa ra rất vô nghĩa, nhiều chuyện đều chỉ là tin vỉa hè đơn thuần mà thôi.

Nếu như đem nguyên văn những câu chuyện ma ở Hối Hương đưa lên mạng thì chắc chắn sẽ bị nhiều người chê là quá giả tạo.

Nhưng tôi cứ cảm thấy là có gì đó không ổn lắm.

Tường Tử cũng không hiểu rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra cả.

Sau khi tôi cúp máy liền bảo Tí Còi khoan hãy làm chuyện này.

“Có gì đó không ổn lắm. Cái nơi Hối Hương này...” Tôi không diễn tả được cái cảm giác quỷ dị trong lòng.

Gã Béo nói: “Nếu như thật sự bị đưa lên mạng thì không dễ dọn dẹp đâu. Phương hướng lời đồn chưa chắc sẽ đi theo hướng chúng ta mong muốn. Nếu chữa lợn lành thành lợn què…”

Tí Còi suy nghĩ một hồi, thở dài từ bỏ ý định này.


Khác với những công ty giải trí, chủ yếu là do chúng tôi không có nhiều tiền để đầu tư về mặt này.

Tí Còi lên tiếng: “Nếu như chúng ta có nhiều tiền đầu tư vào việc quảng cáo như công ty truyền thông Tinh Đồ, vậy thì có thể giải quyết được chuyện này rồi.”

Tôi không mấy quan tâm đến những chuyện xảy ra ở giới giải trí, tò mò lắm thì cũng chỉ nhìn lướt sơ qua thôi, đối với những công ty giải trí thì tôi không có chút hiểu biết nào.

Không ngờ Gã Béo lại tiếp lời: “Công ty sản xuất của bộ phim ‘Yêu đã khuynh thành’ kia?”

Cái tên này hấp dẫn sự chú ý của tôi.

Gã Béo nói: “Tôi xem trên tin tức, bộ phim đã bắt đầu quay rồi đấy, cảnh quay rất chân thật, đạo cụ cũng rất lợi hại.”

“Thế à? Tôi cảm thấy bình thường. Bọn họ có mời rất nhiều seeder, vả lại cũng đã lập kế hoạch từ trước rồi, mỗi lần chỉ đăng một ít thông tin, kiểm soát rất chặt chẽ, nhờ vậy mà giữ được độ hot của phim.” Tí Còi nói.

Cái mà Quách Ngọc Khiết quan tâm đến là diễn viên trong phim, cô ấy chỉ bình luận về poster phim và ảnh chụp diễn viên thôi.

Tôi lên tiếng hỏi về kịch bản phim, nhưng ba người họ đều không biết gì cả, bên phía nhà sản xuất không công bố.

Cổ Mạch tuy rất tự tin, nói dựa vào cách làm của con trai đạo diễn Sở, bộ phim này nhất định sẽ bị chỉnh sửa khác hoàn toàn với nguyên bản và triệt để biến nó thành một bộ phim hái ra tiền. Về mặt lựa chọn diễn viên thì thấy đúng là đi theo hướng đó. Nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút lo lắng, rất sợ con ma nữ kia sẽ cảm thấy không vui vì cuộc đời của mình bị bóp méo trong phim, nó sẽ lại lần nữa tấn công đoàn làm phim.

Nhưng mà những chuyện này thực ra cách tôi rất xa.


Bọn Tí Còi chuyển chủ đề cuộc trò truyện chỉ là do trong quá trình nói bị lệch hướng mà thôi. Tôi nghĩ, bọn họ còn mong là sau khi nói sang chuyện khác thì tôi có thể thả lỏng được một chút.

Tình hình bên Hối Hương không được lạc quan lắm, nhưng vẫn chưa tệ đến mức tôi không thể ứng phó được. Chí ít thì tôi không bị trực tiếp mất tích giống như nhóm Trần Hiểu Khâu.

Tôi và Lữ Xảo Lam cũng không bị rơi vào tình trạng hại người lạ không hại người quen và gặp ma dẫn đường.

Nhóm Tí Còi hỏi han tôi thêm vài câu, sau đó thì kết thúc cuộc trò chuyện. Tôi đi tắm rồi chuẩn bị đi ngủ sớm. Mong rằng tối nay tôi có thể nằm mơ thấy con ma nào đó, để có thể biết được thêm nhiều chuyện về Hối Hương.

Như mong muốn rất nhanh tôi đã vào trong cảnh mộng.

Trong cảnh mộng vang lên những tiếng khóc vang vọng cả không gian xung quanh, nghe thì có vẻ như là tiếng khóc tang, có tiếng phụ nữ đang gọi tên của một người nào đó, người đó nói tiếng địa phương, tôi nhất thời nghe không hiểu được người đó đang nói gì.

Lúc này tôi còn ngửi được mùi nhang nến và mùi đốt giấy tiền vàng bạc, ngoài ra còn ngửi được mùi ẩm mốc phát ra từ những căn nhà cũ kĩ.

Trước mắt tôi dần dần sáng hơn, vì vậy mà nhìn thấy được khung cảnh xung quanh.

Một căn nhà cũ, có một phòng khách và một phòng ngủ, đây là kiểu trang trí của mười mấy năm về trước, nội thất trong nhà cũng đã cũ lắm rồi.

Trước mặt tôi là một linh đường, ở phía trên tấm di ảnh đen trắng có một chữ “Tế” rất to, xung quanh có đặt hai vòng hoa, trông rất mộc mạc giống như căn phòng vậy. Trên dải băng gắn trên vòng hoa có ghi một cái tên “Mạnh Hoa”, chắc đây là tên của người đàn ông trung niên trên tấm di ảnh kia.

Kính cửa sổ thủy tinh phản quang, nhờ vậy mà tôi có thể nhìn thấy rõ được mặt mũi người mà tôi nhập vào. So sánh với bức di ảnh, tôi đã đoán ra được người mà tôi đang nhập vào là ai. Chính là con ma mà tôi nhìn thấy ở trạm xe đường dài, người nhà của cậu học sinh kia.


Ánh mắt Mạnh Hoa quay sang nhìn về phía khác, tôi nhìn thấy cậu học sinh kia.

Tuy rằng khác biệt khoảng mười tuổi nhưng tôi có thể nhận ra được đứa bé trai ôm yếu này và cậu học sinh kia có rất nhiều điểm tương đồng.

Cậu ta đỡ một người phụ nữ hầu như sắp khóc đến lả người, hoang mang không biết làm sao. Có lẽ là do một đứa trẻ mười tuổi vẫn chưa hiểu hết được ý nghĩa chân chính của cái chết, cũng có thể là do còn chưa hiểu chuyện, chưa biết buồn.

Những người đến tham gia tang lễ đều nói chuyện với nhau bằng tiếng địa phương, tôi thật sự là nghe không hiểu gì cả.

Mạnh Hoa chỉ nhìn chằm chằm về phía đứa trẻ đó.

Tôi cảm nhận được sự trống rỗng trong lòng Mạnh Hoa. Có lẽ ông ta vẫn chưa phản ứng được rằng ông ta thật sự đã chết rồi, đã biến thành ma.

Đứa trẻ đó đảo mắt nhìn xung quanh, giống như là đang tìm kiếm sự giúp đỡ. Lúc cậu bé nhìn lướt qua cái cửa sổ thì bỗng khựng lại, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Mạnh Hoa đứng với ánh mắt khó hiểu, ngờ vực.

Người phụ nữ kia kéo đứa trẻ lại gần bà ta, càng khóc dữ dội hơn.

Tôi hiểu rằng bà ấy chắc chắn đang rất đau khổ, nhưng cũng đâu tới mức như vậy, đây chắc hẳn là đang khóc tang rồi. Khóc tang mới phải khóc thật to.

Tôi không dám chắc đây có phải là truyền thống ở Hối Hương hay không. Số lượng tang lễ mà tôi từng tham gia có thể đếm được trên đầu ngón tay, đều là tang lễ của một vài đồng nghiệp bình thường không quen lắm thôi. Nhà chúng tôi rất ít người, tôi cũng chỉ tham gia lễ truy điệu, lễ vĩnh biệt, lúc đưa di thể đi hoả táng thì người nhà của người đã khuất sẽ khóc thật to.

Trong lòng tôi thì nghĩ hành vi của người phụ nữ này theo mặt tốt, nhưng sự thực lại phát triển theo hướng xấu.

Rất nhanh sau đó, những người có mặt ở trong nhà bắt đầu cãi nhau, có người còn chạy ra lôi kéo người phụ nữ.

Người phụ nữ này hình như là bà vợ của ông chủ cửa hàng nhỏ kia. Bà thím của Tường Tử đanh đá chua ngoa, bắt đầu cãi nhau với người khác, nước mắt trên mặt cũng không lau khô, sự đau xót vốn dĩ giờ trở nên dữ dằn, thay đổi một cách không logic.

Người đàn ông đang cãi lộn với bà ta cũng là một cao thủ đổi mặt. Trong tầm nhìn của Mạnh Hoa, người đàn ông đó cũng dàn dụa nước mắt, đau khổ vô cùng, nhưng bây giờ lại xắn tay áo lên, bắt đầu giằng co với người phụ nữ.


Những người có mặt ở đó đều là như vậy cả.

Đứa trẻ bị xô ngã sang một bên, không ai đếm xỉa đến, cậu ta cảm thấy rất sợ hãi.

Lúc này Mạnh Hoa đã hoàn hồn lại, bắt đầu cử động, đi lướt qua đám người kia, đến bên cậu bé, ôm chầm lấy cậu bé.

Đứa trẻ ngẩng đầu lên, nghi hoặc gọi một tiếng “Cha?”

Những người lớn đang đánh lộn căn bản là không nghe thấy.

Nhưng đột nhiên tôi phát hiện ra rằng tôi có thể nghe hiểu được ngôn ngữ địa phương của những người đó.

“Tiền tang lễ cho anh tôi mấy người dựa vào cái gì mà không chịu bỏ ra? Đã không bỏ tiền ra rồi mà còn muốn đòi tiền bồi thường sao?”

“Đó là tiền nuôi dưỡng cháu ngoại tôi! Tiền này phải trả cho cháu ngoại tôi!”

“Thế được, tiền đó là của Phàm Phàm! Tôi sẽ chăm sóc cho Phàm Phàm, không cần đến đám vong ân phụ nghĩa như mấy người chăm sóc nó!”

“Nằm mơ! Bà mới là đồ vong ân phụ nghĩa! Anh rể tôi đã đưa cho các người bao nhiêu tiền rồi. Cái nhà này cũng bị các người vét sạch!”

“Chị của ông chết lâu rồi, anh rể gì chứ! Anh tôi cho tôi tiền thì sao? Muốn trách thì phải trách chị gái của ông! Ông muốn vơ vét cũng không có cửa đâu.”

Mạnh Hoa cúi đầu nhìn đứa trẻ đang khóc nấc lên kia, lửa giận bùng lên trong lòng ông ta.

Tôi cảm nhận được lượng âm khí trong nhà đột nhiên tăng lên, cả căn nhà đều bị bao vây bởi âm khí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui