Hồ Sơ Bí Ẩn

“Hôm đó, những người đến hóng chuyện rất đông, quay đi quay lại, thoáng cái xung quanh đã đầy người. Vốn dĩ đang rất tốt, cao nhân đó lập pháp đàn, nghe nói có một cái đỉnh đồng ba chân, còn giết cả heo, dê và đốt một bó hương to, khói hương mịt mù làm mắt mọi người cay đến không mở lên nổi. Ông ta liên tục nhảy, rồi đi tới đi lui, niệm kinh, rất nhiều người khi xem đều vô cùng thích thú, cười ha ha. Tên tội phạm giết người đó quỳ ở trước đàn cúng, cũng niệm kinh gì gì đó. Trong thoáng chốc, cái cây phía trước mặt của những người đang đứng xem xuất hiện một con ma treo cổ. Trên người con ma treo cổ có rất nhiều vết thương do dao chém, không chảy máu, nhưng nghe nói là có màu đen chảy ra, không biết là nước bùn hay gì đó, nhìn rất đáng sợ. Người Hối Hương chúng tôi rất gan dạ, kêu la hai tiếng rồi lại tiếp tục xem. Cao nhân kia dùng cái gì đó đâm vào con ma treo cổ, hình như có tiếng nói phát ra từ con ma treo cổ, nó bắt đầu vùng vẫy, nhưng vùng vẫy một hai cái thì không cử động nữa, cuối cùng cũng bị tiêu diệt.”

Bảo vệ thở ra một hơi, “Chuyện này đáng lẽ phải kết thúc rồi. Nhưng ai ngờ được, cao nhân đó có con mắt âm dương vừa nhìn đã thấy xung quanh cái cây có rất nhiều con ma treo cổ, còn thêm một số con ma nhỏ đang ẩn núp nữa. Ông vô cùng căm ghét cái ác, lập tức làm phép chuẩn bị bắt hết những con ma kia. Lúc đó trong công viên nổi lên một trận gió lốc màu đen, những người đang hóng chuyện cảm thấy không ổn liền chuẩn bị chạy. Cũng không biết cao nhân đó đã bắt đựoc bao nhiêu con ma, lúc này những con ma đó bất ngờ hợp lại với nhau, có rất nhiều người sợ hãi kêu la đến mức ngất đi, té trên đất bất động. Bọn họ cũng may, tránh được một kiếp. Còn những người tỉnh thì mới xui xẻo. Họ nhìn thấy một cái bóng đen từ không trung xà xuống, nhập vào tên tội phạm giết người đó. Tên tội phạm đó run rẩy cúi đầu niệm phật, không dám ngẩng đầu lên. Cuối cùng gã ta bị con ma nhập vào người, liền nhảy lên, phát điên trông rất dữ tợn, một tay túm lấy cao nhân đó, rồi bẻ gãy cổ ông ta. Những con ma còn lại cười to, nhìn tên tôi phạm gặp người liền giết. Rất nhiều người không trốn đi kịp bị gã bắt được, cũng bị bẻ gãy cổ. Có người cố gắng chống cự, nhưng tên tội phạm dường như không còn cảm giác đau, trên người có bao nhiêu vết thương cũng không có chút thay đổi nào.”

Lữ Xảo Lam rất hứng thú nhập tâm nghe.

Tôi vừa nghe đã cảm thấy câu chuyện này được thổi phồng lên quá nhiều.

Bảo vệ vô thức nhướn người lên, rồi nói tiếp: “Lần đó chết hết mấy chục người, cuối cùng được cho là án đánh nhau, rồi ai nấy bỏ mặc. Nhưng chúng tôi ở đây đều biết, rất nhiều nhà phải làm tang lễ, nói đến cũng thấy muốn khóc mà.”

“Cho nên các ông mới sợ có người lạ đến đây?” Tôi ngắt ngang sự cảm khái của ông ta.

Câu chuyện này mang đến cho tôi cảm xúc lớn nhất chính là đã tìm ra nguyên nhân dẫn đến thái độ của người Hối Hương đối với người vùng ngoài.

Tôi nhớ trước đây đã từng đọc qua ở đâu đó, những câu chuyện truyền thuyết dân gian và tập quán của người dân đều là phản ánh của hiện trạng xã hội nơi đó, trong câu chuyện sẽ mang hàm ý về tư tưởng và quan niệm sống của họ.


Những người Hối Hương đều rất sợ người ngoại địa, có khả năng vì mỗi khi người ngoại địa xuất hiện thì đều mang đến rất nhiều câu chuyện đau thương.

Điều này không có gì kỳ lạ, còn rất hợp tình hợp lí.

Hối Hương còn đang ẩn giấu rất nhiều tội phạm bỏ trốn đến đây, không cần nói cũng biết đã gây cho trị an địa phương không ít những rắc rối và nguy cơ tiềm ẩn. Người ở đây mà hoan nghênh người từ nơi khác đến thì mới là chuyện lạ.

Những kẻ đến đây đều không phải làm ăn xin, nên có những người bản địa rất ghét người bên ngoài đến cướp đi cơ hội làm việc của chính mình, rồi phá hủy môi trường, đem lại cho họ rất rất nhiều điều không hay.

Con người thường luôn nhìn về mặt xấu trước, rất dễ quên đi những lợi ích mà bản thân sẽ có được.

Điều này cũng dễ hiểu.

Khả năng là do suy nghĩ của người Hối Hương mới dẫn đến nơi này có nhiều câu chuyện ma kỳ bí như vậy, lại còn đều hướng đến người ngoại địa, mang lại cho tôi phiền phức thật sự quá lớn. Nhóm Trần Hiểu Khâu càng có nguy cơ gặp phải nguy hiểm hơn nữa.

Bảo vệ nhất thời nghe không hiểu vấn đề tôi hỏi, vì suy nghĩ của ông ta và tôi không hề giống nhau.


Nghĩ một lúc, bảo vệ mới do dự trả lời: “Gần như vậy. Những người bên ngoài đến hầu hết đều sẽ mang đến phiền phức. Người bên ngoài như các cậu đến đây có việc, mà không quen tập quán nơi chúng tôi và cả đời chưa thấy ma bao giờ thì khi đến đây đều bị dọa chết khiếp, còn nhìn chúng tôi như người điên nữa.”

Bảo vệ nói đến đây, cũng lộ ra chút oán giận và bất lực.

Chúng tôi vừa đi vừa nói.

Bảo vệ kể nhiều câu chuyện như vậy cũng không cảm thấy khát nước.

Tôi lại hỏi về chuyện con ma dẫn đường và chuyện giết lạ không giết quen, về khía cạnh này ông ta cũng không có câu chuyện mới nào để nói. Tưa như đây là thường thức của dân Hối Hương, không có gì để nói nữa.

Tôi đoán chuyện này có thể là kết quả của việc kết hợp giữa suy nghĩ tự bảo vệ mình và suy nghĩ ghét người bên ngoài của họ. Nếu như con ma mà họ gặp chỉ làm hại người nơi khác đến thì đương nhiên là họ không cần lo lắng cho sự an nguy của mình, họ chắc chắn sẽ thản nhiên tận hưởng lợi ích mà những câu chuyện này đem lại.

Khi người nơi khác đến chết rồi, hay mất tích thì cũng chẳng liên can gì đến họ. Họ không phải chịu trách nhiệm pháp luật và hình phạt của lương tâm. Dù sao thì người không có cách nào khống chế ma được, ma giết người cũng không thể oán họ được.

Đổi một tình huống khác, tôi có lẽ sẽ kinh ngạc trước phong tục kỳ lạ của người Hối Hương. Nhưng bây giờ Trần Dật Hàm, Trần Hiểu Khâu vẫn đang mất tích không rõ sống chết, đối với tình huống ở Hối Hương, tôi thật sự không thể nào vui được.


Bảo vệ đã dẫn chúng tôi đến phòng bạc mà ông ta nói.

Phòng bạc nơi nào cũng đều giống nhau, khói thuốc bay ngập phòng, tiếng la ó ồn ào không chịu được.

Bảo vệ có vẻ rất rành nơi này, túm lấy một người hỏi một cái tên gì đó, đối phương nói luôn số bàn, ông ta rất rành rẽ dẫn chúng tôi vào trong tìm.

Rất nhanh sau đó, bảo vệ vẫy tay hô gọi.

Trên bàn mạt chược phía trước mặt có một người trẻ tuổi để đầu đinh, miệng ngậm điếu thuốc đang vẫy tay, lập tức lại cúi đầu, tiếp tục tập trung vào bàn bài.

Bảo vệ không kiên nhẫn, đi đến vỗ anh ta, rồi chỉ về phía tôi và Lữ Xảo Lam.

Người đó do dự chưa quyết, không muốn rời bàn bài.

Phòng bạc này rất ồn ào, cứ một lúc lại vang lên âm thanh của máy trộn bài, tôi cũng không nghe rõ là bảo vệ nói gì. Ở chỗ chật chội này lại càng không thể chen nổi hai người đàn ông to lớn. Nhưng tôi nhìn thấy biểu cảm của người thanh niên đó có chút thay đổi, thấp thỏm không yên, lại cẩn thẩn từng tý đảo mắt nhìn tôi.

Tôi đoán, bảo vệ vừa kể cho cậu ta nghe câu chuyện về con ma nữ lúc nảy.


Người thanh niên hô to một tiếng, rồi nói tạm biệt ba người còn lại, thanh niên gom hết mớ tiền lẻ của mình trên bàn.

Rất nhanh sau đó có một người chen lại, thương lượng với người thanh niên điều gì đó, rồi ngồi vào vị trí của cậu ta. Người đó nhìn bài có vẻ không hài lòng rồi nói gì đó với thanh niên. Thanh niên đưa cho người đó mấy tờ tiền, người đó liền giãn mày cười cợt.

Bảo vệ và thanh niên chen ra ngoài.

Chúng tôi cũng không ở lại phòng bạc lâu, sau khi cùng nhau ra khỏi phòng bạc thì bảo vệ mới giới thiệu chúng tôi với nhau.

Bảo vệ gọi thanh niên đó là “Tường Tử”, Tường Tử vẫn luôn trộm nhìn tôi và Lữ Xảo Lam, đợi tôi đưa ra đề nghị muốn gặp người thân mở cửa hàng kia của cậu ta thì cậu ta liền đồng ý.

Tôi còn đề nghị Tường Tử kể lại câu chuyện con ma đó, Tường Tử không từ chối, ngoan ngoãn kể lại câu chuyện kia một lần, cùng với nội dung bảo vệ đã nói tương tự nhau.

Thanh niên nói một mạch ra hết mọi chuyện. Cậu ta nhìn cũng chưa đến 20 tuổi, vóc người cao to, thân hình có chút cơ bắp, nhưng nhìn thành thật hơn so với sự tưởng tượng.

Tôi cảm thấy sự thành thật này rất là kỳ lạ.

“Cậu cứ nhìn chúng tôi như vậy làm gì?” Tôi hỏi thẳng, “Có phải cậu cũng đã từng nghe kể về những câu chuyện ma liên quan đến người bên ngoài?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui