Tôi suy nghĩ một lúc rồi cùng Vương Tiểu Bằng đi vào Cục Cảnh sát.
Bầu không khí ở đây rất kì lạ, ông cảnh sát già kia nhìn chúng tôi với vẻ mặt đáng tiếc, nhưng tôi cũng không thể nào cứ đứng ở bên ngoài mà nói chuyện với Vương Tiểu Bằng được.
Hơn nữa, so với lời nhắc nhở chúng tôi từ ông cảnh sát già kia thì Vương Tiểu Bằng xem ra khá là bình thường.
Tôi không biết cái kiểu bình thường đó có phải là giả tạo hay không, nhưng ít nhất tôi có thể chắc chắn một điều rằng Vương Tiểu Bằng không phải là ma
Bên trong Cục Cảnh sát rất nhộn nhịp, giống với âm thanh ồn ào hỗn tạp mà tôi đã nghe thấy trong giấc mơ. Tội phạm bị bắt giam và người nhà đến bảo lãnh cãi nhau om sòm. Cục Cảnh sát như được phân thành hai cực.
Sau khi vào đến bên trong phòng làm việc thì cảm giác của sự phân hai cực càng rõ ràng hơn.
Thiết bị làm việc trong gian phòng này rất đầy đủ, nhưng mọi thứ đều còn mới tinh, giống như vừa mới được lắp đặt vậy.
Bên trong có tất cả tám cảnh sát, nếu tính thêm cả Vương Tiểu Bằng thì là chín người, trông bộ dạng ai nấy đều rất giống nhau, là kiểu đã thức đêm mấy ngày liền, nhưng tinh thần vẫn rất phấn khích một cách khó hiểu.
Vương Tiểu Bằng xoa mặt rồi mời chúng tôi ngồi.
Có một cảnh sát khác chủ động rót nước cho chúng tôi.
Tôi cảm ơn nhưng không hề đụng đến ly nước.
Lữ Xảo Lam thấy vậy nên chỉ ngồi im, cũng không động vào.
“Các anh đã điều tra được gì?” Tôi chủ động lên tiếng hỏi trước.
Chín cảnh sát, ngoài Vương Tiểu Bằng ra thì ai nấy đều nhăn mày.
Vương Tiểu Bằng gượng cười, chặn lại một cảnh sát đang tính lên tiếng.
“Chúng tôi là tổ đặc nhiệm chuyên xử lý những vụ án đặc biệt, được điều đến từ những nơi khác nhau, cùng làm việc với cảnh sát Trang.” Vương Tiểu Bằng nói, rồi bổ sung thêm, “Chúng tôi đều được điều đến cùng một đợt, phụ trách điều tra những vụ án xảy ra tại đây, công việc chủ yếu của chúng tôi là liên lạc với những Cục Cảnh sát tại nơi chúng tôi ở. Đơn giản mà nói thì là loa truyền thanh, gia tăng quá trình truyền tin tức.”
Anh ta chỉ vào tám người còn lại, “Họ đều đến từ những nơi khác nhau.”
Không có ai lên tiếng, tám người đó vẫn đang cau mày nhìn tôi.
“Tôi không biết người cảnh sát ngoài cổng đã nói với anh những gì…” Vương Tiểu Bằng đột ngột dừng lại, “Trên đường đến đây có lẽ anh cũng đã nghe được vài chuyện rồi.”
Tám người kia không còn cau mày nhìn tôi nữa.
Theo như tôi để ý thì bọn họ có căm giận, có bất lực và còn có cả mệt mỏi nữa.
Điều này càng khiến tôi cảm thấy kì lạ.
Vương Tiểu Bằng đắn đo một lúc rồi lên tiếng, “Lúc mới đến đây chúng tôi cũng không nghĩ Hối Hương sẽ như vậy. Mới đầu thì chúng tôi phối hợp cùng làm vệc với họ, mọi thứ đều rất thuận lợi, tiến độ điều tra cũng rất nhanh. Bên trên đã cho thêm người đến chi viện, giúp đỡ, tiến hành nghiệm thu sau cùng. Cấp trên của chúng tôi cũng đều đến.”
Tôi đoán người mà Vương Tiểu Bằng vừa nhắc đến là Bộ trường Hứa. Chỉ có điều, so sánh với sự tin tưởng của cảnh sát Trang với cháu gái Trần Dật Hàm, thì Vương Tiểu Bằng căn bản không tin tưởng vào những người bình thường không rõ lai lịch như chúng tôi. Nếu như không phải là do không còn cách nào khác thì có lẽ anh ta cũng đã không bình tĩnh như vậy mà kể cho chúng tôi mọi chuyện.
“Mọi chuyện bắt đầu từ lúc đó. Chúng tôi đã cho người đi giám sát, có người mất tích. Sau đó thì có người tự nhận là người nhà của người mất tích đến đây và liên hệ với chúng tôi, rồi lại mất tích một cách vô cớ. Chúng tôi nghi ngờ là do những phần tử phạm tội đã nắm được thông tin tình báo, nên đã tập kích rồi bắt cóc lấy đồng nghiệp của chúng tôi. Nhưng cảnh sát của Hối Hương thì lại có cách nghĩ khác.”
Một viên cảnh sát có dáng người to cao tức giận lên tiếng: “Cái gì mà ý kiến khác chứ! Là bọn họ đã cấu kết với đám tội phạm kia, buông lời nói dối, tạo ra sự khủng hoảng! Từ đó mà ngăn chặn công việc phá án của chúng tôi!”
Cảnh sát đứng bên cạnh thì có vẻ thành thục ổn trọng hơn, vỗ vai người cảnh sát kia, rồi lên tiếng: “Cũng không hẳn là cấu kết. Nếu như cấu kết thì trước đó còn cần gì đưa các vụ án lên trên?”
Cảnh sát kia có vẻ vẫn chưa phục, “Lúc trước thì chưa bị mua chuộc, bây giờ thì các phần tử tội phạm nghe được tin tức rồi hành động và phản kích, tiêu tiền mua chuộc cảnh sát bên này. Không phải rất hợp tình hợp lý à?”
“Không có bằng chứng thì không được ăn nói lung tung.”
Một cảnh sát khác lên tiếng: “Theo tôi thấy thì là mê tín dị đoan, tin tưởng vào những câu chuyện ma quỷ kia. Chính quyền ở đây cũng chẳng ra làm sao cả, chỉ thay đổi tên địa danh thì có ích gì? Chủ yếu là phải tuyên truyền một cách có khoa học.”
Tôi nghe họ mỗi người một ý thì trong đầu đại khái cũng đã hình dung ra được rồi.
Tôi nhìn Vương Tiểu Bằng, “Lần cuối cùng tôi nhận được liên lạc từ cảnh sát Trang là ở khách sạn, tôi còn nghe thấy cả tiếng thang máy. Các anh…”
Tôi vẫn chưa nói dứt lời thì sắc mặt của tám cảnh sát kia đã lập tức thay đổi, giống hệt như phản ứng của Vương Tiểu Bằng khi mới đầu nghe tôi nói.
“Cảnh sát Trang nói với anh là anh ấy ở khách sạn?” Cảnh sát trông có vẻ dày dặn kinh nghiệm kia hỏi tôi một cách rất nghiêm túc.
“Đúng, anh ta nói vậy.” Tôi không tiện nói ra là do mình nằm mơ nên chỉ có thể trả lời như vậy.
Trên thực tế thì cũng không khác là bao, trong giấc mơ tôi nhập vào gấu Teddy và bị nhốt trong một chiếc thùng giấy, hoàn toàn không nhìn thấy gì mà chỉ nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người. Địa điểm mà hai người đó đã nhắc đến là khách sạn, câu nói của Trần Hiểu Khâu lúc đó không hề có ẩn ý gì khác và tôi cũng đã nghe thấy tiếng thang máy.
Nhìn thấy phản ứng của bọn họ, tim tôi bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Mấy cảnh sát bắt đầu trở nên trịnh trọng.
“Có thể nói cho tôi những chuyện mà các anh đã điều tra ra được không?” Tôi hỏi.
Vương Tiểu Bằng thở dài, “Nói cho anh cũng được. Chúng tôi điều tra được di vật của hai người đó để lại là ở bệnh viện Hối Hương, nó rất gần với khách sạn mà anh đã nói.”
Cơ thể của Lữ Xảo Lam run lên, đụng trúng bàn, nước từ trong ly bắn ra ngoài.
Ánh mắt của những cảnh sát kia tập trung hết lên người Lữ Xảo Lam.
“Bọn họ đâu?” Tôi gấp gáp hỏi, “Các anh đã tìm thấy những thứ gì?”
Tim tôi đập một cách loạn nhịp. Nhưng do đã nhiều lần trải qua những chuyện quái dị nên vẫn có thể giữ được bình tĩnh.
Tôi chắc chắn trong giấc mơ của mình không có những âm thanh giống như trong bệnh viện, không nghe thấy có tiếng kêu bác sĩ, y tá gì hết.
Vương Tiểu Bằng trả lời: “Không thấy người nữa, ở camera giám sát không nhìn thấy ai cả, còn đồ thì tìm thấy ở chỗ góc chết của camera. Chúng tôi gọi điện cho cảnh sát Trang nên mới tìm thấy những thứ đó. Đồ tìm thấy…” Anh ta dừng lại một chút, “Ngoài điện thoại ra thì còn có một thùng giấy đựng gấu bông rách nát.”
Lữ Xảo Lam mất khống chế đứng bật dậy.
“Cái thùng đó là của cô ấy.” Tôi giải thích một câu, “Anh có thể cho tôi xem những con gấu đó được không?”
“Gấu bông đang trong phòng thụ án. Các anh đợi một chút.” Vương Tiểu Bằng ngó qua Lữ Xảo Lam.
Anh ta nháy mắt một cái thì có cảnh sát đi ra ngoài.
Dáng vẻ Lữ Xảo Lam tràn đầy mong đợi.
Bộ dạng đó đương nhiên sẽ dẫn đến sự nghi ngờ của cảnh sát.
Tôi lên tiếng: “Trên đường chúng tôi đến đây có nghe được một vài chuyện, về những người từ nơi khác tới đây thường bị mất tích, khi phát hiện ra thì chỉ còn lại thi thể.”
Người cảnh sát cao lớn kia hừ mũi giễu cợt trước câu nói của tôi. Anh ta rõ ràng rất ghét người dân ở đây. Không biết là do đã xảy ra chuyện gì hay là do tính tình anh ta từ trước đến giờ đã nóng nảy như vậy.
Vương Tiểu Bằng cười khổ, “Chúng tôi nghi ngờ người dân ở đây cùng một ruộc với bọn tội phạm, người dân ở đây rồi cả cảnh sát nơi này…” Anh ta lắc đầu rồi không nói gì nữa.
Viên cảnh sát lâu năm nói một câu công bằng: “Bên này cũng đã có vài lần bắt được nhóm tội phạm buôn bán người mà.”
“Đó đều là do những cảnh sát bên ngoài bắt được.” Cảnh sát to lớn kia lập tức phản bác.
Hai người họ đang muốn tranh luận thì có người đã đứng ra can ngăn.
“Nghe nói cũng có người sau khi mất tích thì tự dưng xuất hiện trở lại.” Tôi tiếp tục lên tiếng hỏi.
Có thể Trần Tử An nói không đúng, thêm mắm thêm muối, nhưng chắc chắn phải có lửa thì mới có khói.
Vương Tiểu Bằng vẫn là vẻ mặt khổ tâm, “Tôi không tìm thấy hồ sơ về vụ đó. Vụ việc mà anh vừa nói chúng tôi cũng đã từng nghe cảnh sát ở đây kể lại. Ai cũng nói cứ như thể mình đã tận mắt chứng kiến nhưng khi tôi hỏi ai phụ trách vụ án này thì lại không nói ra được, cũng không lấy ra được hồ sơ của vụ đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...