Người tài xế này rất khéo ăn nói, giọng kể du dương, trẩm bổng, ông ta bắt đầu kể từ chuyện của mình.
Ông ta tên Trần Tử An, sinh ra và lớn lên tại Hối Hương, chưa từng rời khỏi nơi này.
“…Lúc tôi được ba tháng, mẹ tôi thấy tôi suốt ngày cứ nhìn chằm chằm vào góc tường, lại còn vừa nhìn vừa cười. Vì thế mẹ tôi đã thắp nhang tại chỗ đó, thắp được hai ngày thì tôi không còn nhìn chằm chằm vào đó nữa. Đến khi tôi được bốn tuổi, lúc tôi đang chơi bắn bi cùng một đám trẻ con khác lớn hơn mình, bọn họ cứ một mực đẩy tôi ra, còn cướp lấy bi của tôi. Bọn chúng bò lăn lê cả trên mặt đất mà chơi, có một hòn bi vô tình bị bắn ra xa, nó lăn qua chỗ chân tôi. Tôi ngoảnh mặt nhìn theo, hòn bi đó lăn rất nhanh, cứ thế nó lăn tới góc tường, đột nhiên có một cánh tay từ chỗ góc tường giơ ra, rồi lấy mất viên bi. Khi chúng đuổi theo đến nơi thì không thấy gì hết. Thế là chúng bắt tôi lại đánh, ép tôi phải giao ra hòn bi. Đám nhóc ma quỷ!” Trần Tử An lên tiếng chửi rồi tiếp tục nói, “Vào lúc mà bọn chúng đang đánh tôi, tôi lại thấy một cánh tay đưa ra, là cánh tay lúc nãy, nó ném hòn bi ra.”
Cánh tay đang giữ chặt vô lăng của Trần Tử An thả lỏng, ra dấu với chúng tôi, “Nó vứt ra như thế này này, hòn bi lăn đến chân của một đứa trong số chúng nó, thằng đó đạp lên rồi bị trượt chân té.”
Tôi nhìn cách lái xe của Trần Tử An mà trong lòng lo sợ.
Nếu như đem ra so sánh thì chuyện ma mà ông ta kể nghe giống một câu chuyện hơn.
Trần Tử An nói không ngừng, rồi chỉ về phía trước, “Nếu hai người muốn đến đường Thảo Đầu thì tôi chưa từng gặp qua chuyện gì ở đó. Nhưng đường từ đây đến đó có một ngọn núi Khóc Mộ, nơi đó, chậc chậc… Có lần tôi đưa người đến một ngôi làng dưới chân núi. Khi đến nơi thì nghe thấy trên núi có tiếng khóc, tiếng khóc rất to, nghe thì giống như là tiếng khóc tang vậy. Tôi tìm người trong thôn để hỏi, nhưng vừa nghe tôi hỏi thì họ liền sợ đến mức bỏ chạy. Có một ông lão nói với tôi đây là chuyện rất bình thường, trên ngọn núi đó thường xuyên có người khóc tang. Nghe nói là mấy trăm năm về trước có một phần mộ của một gia đình giàu có ở trên đó. Gia đình ấy rất thích thể hiện, lúc chôn cất, dọn mộ phần đều bắt người hầu quỳ rồi khóc, tiếng khóc vang trời. Âm thanh đó vẫn còn vang vọng đến bây giờ này! Còn có người thì nói có một người khóc không đạt nên đã bị người chủ đánh chết ngay tại chỗ. Sau khi chết, mỗi ngày người đó đều ngồi trên đỉnh núi mà khóc. “
Nói chung thì đây cũng chỉ là những câu chuyện được truyền miệng trong dân gian.
Đối với chuyện này thì tôi nửa tin nửa ngờ.
Tôi có tin một chút vào chuyện này là bởi vì tôi đã nhìn thấy một con ma ở bên ngoài xe đường dài lúc tới bến xe. Con ma đó có lẽ là người nhà của học sinh kia, nó đến để đón người.
Bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy ma. Trông con ma đó rất ung dung tự tại, có vẻ như nó đã quen với bộ dạng đó. Tôi không tin lại có việc trùng hợp đến như thế. Nơi này mang đến cho tôi một cảm giác không hề dễ chịu, tôi thầm nghĩ nơi này rất dễ dàng sinh ra ma quỷ.
Trần Tử An lại tiếp tục kể thêm vài câu chuyện về ma quỷ khác, đều là những chuyện mà bản thân đã từng gặp phải. Nào là nghe thấy tiếng kêu của ma quỷ, nhìn thấy bóng của ma quỷ, rồi đồ đạc bị di chuyển một cách kì lạ, khó hiểu, rồi cũng có cái vô duyên vô cớ bị mất.
Sau khi nghe ông ta nói một hồi, tôi không chịu nổi mà chen ngang, “Vậy còn vụ mất tích mà ông đã nhắc đến trước đó? Vụ đó là sao?”
“Mất tích à.” Trần Tử An phun khói thuốc ra bên ngoài qua cửa sổ, vẻ mặt trở nên trầm tư, “Ma quỷ ở chỗ chúng tôi chỉ giết người lạ chứ không giết người quen, nó bắt nạt cũng là bắt nạt người bên ngoài. Chuyện mà chúng tôi gặp phải cùng lắm chỉ là nghe thấy âm thanh hay nhìn thấy gì đó, còn các cậu có lẽ sẽ thê thảm hơn nhiều. Các cậu từng nghe đến ma dẫn đường chưa?”
Đột nhiên ông ta đặt ra câu hỏi khiến chúng tôi không kịp chuẩn bị.
Lữ Xảo Lam là người đã từng gặp phải những chuyện quái dị về gấu Teddy nên đối với chuyện ma quỷ mà Trần Tử An kể, cô ấy đều không có phản ứng gì. Bỗng nghe thấy Trần Tử An đặt ra câu hỏi, theo bản năng cô ấy thốt lên “Ma dẫn đường?”
Tôi cũng rất ngạc nhiên, mém chút nữa là tôi cũng thốt lên như cô ấy.
Tôi đã từng nghe qua về ma dẫn đường. Trong những câu chuyện liên quan đến ma quỷ thì ma dẫn đường là nội dung phổ biến nhất, thường thấy nhất. Nếu là ma dẫn đường thì ngay đến cả âm thanh cũng sẽ không nghe thấy, bóng cũng không, người gặp ma dẫn đường sẽ chỉ đi lòng vòng trong một khu vực và không tìm được đường ra.
So với việc gặp phải ma quỷ thì đây giống với tình huống bị lạc đường hơn.
Trường hợp này cũng không tính là kỳ lạ.
Trong xã hội hiện đại có rất nhiều những công trình kiến trúc và đường xá có kết cấu giống nhau, vòng vòng vèo vèo, nên chỉ cần đi sai một đường thì sẽ không thoát khỏi việc đi loanh quanh, điều này cũng bình thường thôi.
So sánh với khu vực sắp bị giải tỏa di dời của chúng tôi, thôn Ba, thôn Bốn, thôn Năm, thôn Sáu, thôn Bảy Công Nông… Mấy khu dân cư đó đều có lối kiến trúc giống nhau, bên trong thì có vô số những con đường nhỏ giao nhau. Nếu như không có biển chỉ dẫn thì chắc chắn người khác sẽ không thể nào nhận biết được khu nào với khu nào. Bên trong khu dân cư lại càng khó để nhận biết hơn, đều một kiểu kiến trúc giống nhau, dải cây xanh giống nhau, chỉ có nơi tập thể dục và quảng trường nhỏ nằm ở giữa khu dân cư là khác nhau, nó đã dần trở thành một kí hiệu để nhận biết. Ngoài cái đó ra thì người ta không thể dựa vào bất cứ thứ gì để nhận biết được phương hướng nữa.
Tất nhiên, những người dân sống ở đây và thường xuyên đến đây thì sẽ có thể nhận biết được một cách rõ ràng. Có vài người còn nhớ được cả cổng của mỗi gia đình trong khu trông như thế nào.
Nhưng đối với những người mới đến thì nơi này sẽ khiến cho họ một phen nhức đầu.
Đối với ma dẫn đường mà Trần Tử An đã nhắc tới, trong lòng tôi có đôi chút nghi ngờ.
Cách nói này nghe giống câu chuyện được bịa ra hơn là gặp phải ma.
Trần Tử An hoàn toàn không để ý đến, tiếp tục nói: “Là ma dẫn đường đấy. Mấy năm trước, tôi không nhớ rõ là cách đây bao lâu. Đột nhiên có người chạy ra từ một con hẻm, cướp lấy mì xào của quầy hàng người ta bán rồi ăn lấy ăn để. Mà mì đó vẫn đang còn sống, chưa được chế biến gì, không chỉ như vậy anh ta còn cướp cả mì của khách, cứ thế mà cầm nguyên cả bát đổ thẳng vào miệng. Người dân bắt được đánh cho anh ta một trận, quầy hàng cũng bị hỏng hết. Vậy mà anh ta cũng không thả tay, cứ ôm chặt lấy bát mì. Sau đó thì cảnh sát đến, sau khi hỏi thì mới biết được anh ta một mình ở trên núi trong một thời gian khá lâu, mỗi ngày chỉ ăn vỏ cây mà sống, khó khăn lắm mới tìm thấy có đồ ăn. Đương nhiên là không ai tin, nhưng những gì anh ta nói đều là thật. Còn có cả chứng minh thư và vé xe, anh ta thực sự đã đến đây từ nửa tháng trước. Tuy nhiên vừa đến thì đã mất tích, người nhà anh ta đã báo cảnh sát, cảnh sát vùng khác và cảnh sát ở đây cũng tiến hành tìm kiếm nhưng kết quả là người sống không tìm được, thi thể cũng không, tự nhiên bây giờ anh ta lại xuất hiện ở đây.”
Trần Tử An nhìn qua kính chiếu hậu, “Hai người đừng có mà không tin vào chuyện này, chuyện này xảy ra không chỉ mới lần một lần hai thôi đâu. Mấy năm nay cảnh sát thường xuyên tìm thấy thi thể và giấy tờ tuỳ thân gì đó ở trên núi. Những người đó đều không phải người dân địa phương, họ là những người từ nơi khác tới và đều được báo mất tích.”
Tim tôi đập lên thình thịch từng hồi.
Nếu như cảnh sát đã tìm thấy thi thể, vậy chút nữa sẽ đến Cục Cảnh sát hỏi thử, có khi có thể hỏi ra được gì đó. Việc này nói thật thì là thật, nói giả thì chính là giả. Chỉ có điều, những người mất tích rốt cuộc đã gặp phải ma dẫn đường hay là gặp phải những chuyện gì khác thì không dễ dàng kết luận được.
Tôi nghĩ đến một chuyện, đột nhiên hỏi: “Ở gần Cục Cảnh sát có nhà nghỉ nào không? Hoặc nơi tiếp khách, hay những nơi giống với khách sạn?”
“Ồ, hai người muốn đi Cục Cảnh sát à?” Trần Tử An lên tiếng rồi ngừng lại suy nghĩ một lúc, “Hình như là có thì phải, tôi nhớ mình đã từng nhìn thấy có một khách sạn.”
“Ông cứ đến Cục Cảnh sát trước rồi đưa chúng tôi qua đó sau.” Tôi lên tiếng đông thời lấy điện thoại ra xem bản đồ.
Trần Tử An có vẻ rất tò mò, tuy nhiên ông ta có hỏi gì thì tôi cũng đều làm ngơ cho qua không trả lời.
Đã gần đến Cục Cảnh sát, Trần Tử An lại xác nhận lại, thấy tôi gật đầu liền an tâm lái xe về phía Cục Cảnh sát.
Cục Cảnh sát của nơi này là một căn nhà mới được xây, trông khác hẳn so với những toà nhà khác. Có thể thấy rõ bên trong có mấy cái xe cảnh sát và có cảnh sát ra ra vào vào.
Tài xế lái xe thêm một đoạn nữa rồi dừng lại.
Trần Tử An ngó đầu ra ngoài, nhìn qua tòa nhà phía đối diện, “Bên đó chính là khách sạn.”
Tôi cũng nhìn thấy một tòa nhà đã cũ với tấm biển “Khách sạn Như Gia”, trong lòng lạnh lẽo.
Một toà nhà ba tầng, có nhìn kiểu gì thì nó cũng không giống với một khách sạn có thang máy.
“Ở đây có khách sạn nào có thang máy không?” Tôi thất thần hỏi tài xế.
Trần Tử An quay đầu lại cười một cách quái đản, “Cậu nhìn thử những tòa nhà bên đường đi, có tòa nào cao hơn sáu tầng không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...