Lữ Xảo Lam đứng ngay trước cửa, đối mặt với cánh cửa, hai tay bắt chéo trước ngực, trông có vẻ như đang chờ đợi gì đó.
Sau khi nhìn thấy tôi đi ra, cô ấy thở ra một hơi rồi lại nín thở chờ đợi.
Tôi trầm mặc đóng cửa lại, nói với cô ấy: “Tôi biết gấu bông của cô ở nơi nào...”
Lời còn chưa dứt, tôi liền thấy Lữ Xảo Lam bước lên một bước, chìa tay ra như muốn nắm lấy tay tôi, tâm trạng trở nên kích động.
“Tôi chỉ biết một vài con gấu của cô ở đâu thôi, còn những con còn lại thì chắc là đã bị bán cho người khác rồi.” Tôi vội nói.
Lữ Xảo Lam gật đầu lia lịa, “Tôi biết!” Cô ấy có chút lạc giọng, nuốt ngụm nước bọt, sau đó nói tiếp với giọng điệu bình thường: “Tôi biết, những con bị bán đi kia tôi đã tìm được hết rồi, chỉ còn thiếu mười hai con, bao gồm cả Hùng Hùng... Chỉ thiếu mười hai con, bọn họ nói là mười hai con đó bị hỏng nên đã đem vứt rồi. Tôi có tìm qua trong thùng rác, cũng đi đến nơi xử lý rác thải để tìm. Bọn họ đều nói là không biết. Hùng Hùng chắc chắn là vẫn còn! Tôi cảm nhận được, chúng vẫn còn... Xin hãy nói cho tôi biết chúng đang ở nơi nào, xin anh...”
Lữ Xảo Lam nghẹn ngào.
Tôi thở dài, “Bọn chúng đang ở một chỗ rất nguy hiểm...”
Lữ Xảo Lam bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm về phía tôi với ánh mắt khẩn trương.
“Đối với chúng tôi mà nói thì nơi đó rất nguy hiểm, nhưng đối với chúng thì chắc là không sao đâu. Tôi...” Tôi không biết nên nói rõ chuyện này với Lữ Xảo Lam như thế nào nữa.
Lữ Xảo Lam đột nhiên nhìn về cửa phòng nghiên cứu ở đằng sau tôi, rồi dần bình tĩnh lại.
“Anh Lâm, anh không cần lo lắng. Lúc ấy, tôi liên hệ với phòng nghiên cứu và nhờ bọn họ giúp đỡ, sau đó khi lấy lại gấu Teddy thì tôi cũng đã nói với họ rồi. Cô Ngô kia nói qua với tôi, chúng được sinh ra từ ý tốt, nhưng lại tồn tại do ác ý, nên không thể cứ mãi trường tồn được. Việc tôi có thể làm chính là cung cấp ý tốt cho chúng, ở chung với bọn chúng. Chí ít nếu như chia xa thì cũng phải là chia xa một cách tự nhiên, chứ không phải là như thế này...” Vành mắt của Lữ Xảo Lam đỏ lên, “Đây là sơ sót của tôi. Tôi muốn đi tìm chúng về. Anh nói sự nguy hiểm kia, tôi có thể hình dung được nó. Tôi đã có gia đình, còn có con trai. Nhưng gấu Teddy cũng giống như là con của tôi vậy, là người nhà của tôi. Trước đó bởi vì chồng con mà tôi đã bỏ rơi chúng, bây giờ không thể tiếp tục bỏ rơi chúng được nữa. Chúng cũng rất quan trọng với tôi.”
Tôi nhất thời im lặng.
“Xin hãy nói cho tôi biết bọn chúng ở nơi nào.” Lữ Xảo Lam hỏi với vẻ trịnh trọng.
Tôi nắm chặt cái bùa hộ thân trên tay, thân thể dần dần thả lỏng.
“Đây là bùa hộ thân của phòng nghiên cứu, chúng ta mỗi người mang một cái, ngày mai liền xuất phát đi tìm gấu của cô.” Tôi đưa cho Lữ Xảo Lam một lá bùa hộ thân.
Lữ Xảo Lam vội đáp lại: “Một mình tôi đi là được rồi...”
Tôi lắc đầu, “Bạn của tôi cũng đang ở đó. Chuyện này suy cho cùng đều là do chúng tôi không tốt, chúng tôi muốn lợi dụng gấu của cô để bảo vệ bản thân, nhưng bây giờ đã xảy ra chút chuyện...” Tôi kể sơ qua về đầu đuôi câu chuyện.
Lữ Xảo Lam không tức giận, nhận lấy bùa hộ thân, “Không sao, anh không cần để ý nhiều. Lúc đó anh Diệp kia cũng có nói với tôi, nếu như một ngày nào đó tôi cảm thấy phiền, không cần đến gấu Teddy nữa thì có thể đưa chúng cho bọn họ. Lúc ấy tôi còn cảm thấy rất tức giận...” Khóe mắt của cô ấy ngân ngấn nước.
“Vậy ngày mai chúng ta sẽ khởi hành đi Hối Hương. Cái chỗ đó... rất nguy hiểm.” Tôi nói với vẻ bất lực.
Lữ Xảo Lam gật đầu.
Chúng tôi bước xuống lầu, vừa đi vừa bàn về kế hoạch đi Hối Hương, hai chúng tôi tạm biệt nhau ở cửa của khu dân cư.
Nhóm Tí Còi đã đợi tôi từ rất lâu rồi, khi nhìn thấy tôi quay về liền chạy tới hỏi thăm tôi.
Sau khi nghe tôi kể qua về những chuyện đã xảy ra thì ba người đều trợn mắt há hốc mồm.
Tí Còi là người đầu tiên phản ứng lại, vỗ đùi, nghiến răng nghiến lợi: “Quá gian trá! Tên họ Diệp kia nhất định là cố ý! Anh ta đang tính kế hai người đấy!”
“Tính kế gì chứ?” Tôi lên tiếng hỏi.
Tí Còi lập tức trả lời: “Còn có thể tính kế gì chứ? Chẳng phải là...”
Tí Còi đột nhiên khựng lại.
Gã Béo vừa lái xe, vừa thở dài, “Có thể là anh ta thật sự không nghĩ đến chuyện này, cũng có thể là anh ta không xem trọng chuyện này, nên giải quyết một cách qua loa. Nếu nói là tính kế, nhưng anh ta cũng đâu có mối liên hệ nào với Hối Hương đâu?”
Đây cũng là nguyên nhân mà lúc nãy tôi không thể chỉ trích Diệp Thanh được.
Trần Dật Hàm tuân theo mệnh lệnh của cấp trên đi đến Hối Hương, Diệp Thanh biết, Trần Dật Hàm cũng biết được sẽ có nguy hiểm, nhưng vẫn bắt buộc phải đi đến đó.
Trần Hiểu Khâu bởi vì nhận được cuộc gọi ma nên bị lừa mới đi đến Hối Hương. Cô ấy không có bất cứ nghi ngờ gì, lúc cô ấy kể lại mọi chuyện cho Diệp Thanh nghe thì đương nhiên không có chỗ nào đáng nghi cả. Diệp Thanh cảnh giác, có suy đoán được gì đó, nhưng anh ta cũng chỉ đưa cho Trần Hiểu Khâu một thùng gấu Teddy. Nếu như lúc đó anh ta lên tiếng ngăn cản thì Trần Hiểu Khâu cũng sẽ không nghe lọt tai. Vì việc này liên quan đến Trần Dật Hàm, nên cho dù Trần Hiểu Khâu biết chắc rằng sẽ có nguy hiểm nhưng cô ấy vẫn sẽ đi đến đó.
Bây giờ, Lữ Xảo Lam đang muốn tìm lại gấu Teddy, cũng không có ai có thể ngăn cản được, cô ấy nhất định sẽ đi đến Hối Hương. Tôi cũng sẽ đi theo, không thể để một mình Lữ Xảo Lam đi đến cái nơi nguy hiểm như vậy được.
Nếu như muốn nói là Diệp Thanh tính kế chúng tôi, thì chúng tôi cùng lắm suy đoán rằng anh ta giấu đi những đạo cụ có thể dùng được, cố ý chọn gấu Teddy. Nhưng chuyện này lại liên hệ với việc Diệp Thanh có biết là Lữ Xảo Lam không hề vứt bỏ gấu Teddy hay không. Nếu như tôi không nằm mơ thấy chuyện này thì tôi chắc chắn sẽ cho rằng là Lữ Xảo Lam đem vứt gấu Teddy, những người khác cũng giống vậy. Về điểm này thì chúng tôi vẫn không có cách nào chỉ trích Diệp Thanh được.
Huống hồ Diệp Thanh cũng không nhận được lợi ích gì từ việc này cả. Đây cũng đâu phải là đang tiếp nhận một vụ uỷ thác, rồi sẽ được trả tiền đâu. Bây giờ chắc hẳn anh ta đang phải nghĩ cách để cứu những thành viên của Thanh Diệp ra chứ không phải là đi lo chuyện bao đồng.
Nếu muốn nói là tính kế, anh ta lừa tôi dấn thân vào trong những chuyện liên quan đến Thanh Diệp, thì đó chắc chắn là tính kế rồi. Những việc xảy ra sau đó... Như những gì Diệp Thanh nói, có lẽ anh ta chỉ đóng vai người thúc đẩy mọi chuyện phát triển thôi và cái sự thúc đẩy này còn chưa chắc là do anh ta tự nguyện.
Tôi còn nhớ rõ trong cái sự kiện “Báo hiệu tử vong” kia, năng lực của Diệp Thanh thậm chí còn có thể tự gây hại đến nhóm bọn họ.
Tí Còi xoắn xuýt nửa ngày, trầm tư suy nghĩ nhưng vẫn không thể nghĩ ra được cách giải thích hợp lí. Cậu ta cũng chỉ có thể tự lẩm bẩm oán hận một mình.
“Diệp Thanh đồng ý cho anh theo tới đó sao?” Gã Béo hỏi một câu.
Tôi gật đầu, đeo bùa hộ thân lên cổ.
“Nói như vậy thì có lẽ sẽ không có nguy hiểm gì đâu nhỉ?” Gã Béo lại nói.
Tôi ngơ ngác.
“Cũng không chắc. Cái vụ việc Niên Thú kia, Diệp Thanh cũng không nhốt anh Kỳ ở lại trong phòng nghiên cứu đấy thôi.” Tí Còi xen vào.
Tôi cảm thấy xấu hổ, quay đầu nhìn về phía Tí Còi đang ngồi ở hàng ghế sau.
Trông thấy vẻ mặt lo lắng của Tí Còi, nên tôi cũng không thể nói ra những lời phũ phàng với cậu ta được.
Những lời cậu ta nói cũng rất có lí. Nếu như Diệp Thanh muốn cản tôi lại thì chắc chắn là sẽ có cách. Nhưng vụ Niên Thú lần trước anh ta không ngăn cản tôi và lần này còn rất hào phóng đưa cho chúng tôi hai lá bùa hộ thân.
“Lúc đó anh ta cũng không hề đưa cho luôn những tài liệu làm phép kia.” Gã Béo nói, “Thái độ của anh ta có lẽ là nhiều thêm một việc chi bằng ít đi một việc phải không? Cũng không hề muốn anh Kỳ đối đầu trực tiếp với Niên Thú.”
Tôi nhìn về phía Tí Còi.
Lần đó Tí Còi và Trần Hiểu Khâu đến phòng nghiên cứu để lấy đồ.
Tí Còi mặt không biểu cảm nói, “Trần Hiểu Khâu nói gì đó với anh ta tôi không nghe thấy được, sau đó tôi còn bị đuổi ra khỏi phòng nghiên cứu nữa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...