Quách Ngọc Khiết vốn là một người nhiệt tình, hoặc cũng có thể nói là người thích xen vào chuyện của người khác.
Cô ấy nghe tôi kể rõ đầu đuôi mọi chuyện rồi nói tiếp: “Lúc ấy Lữ Xảo Lam không biết gấu Teddy bị bán, nếu cô ấy phát hiện ra có lẽ sẽ đau lòng lắm nhỉ? Nếu đã vậy thì chúng ta nên nói với cô ấy một tiếng, cô ấy cũng có thể tìm lại được gấu Teddy.”
Tí Còi liếc Quách Ngọc Khiết một cái, “Trần Hiểu Khâu mang theo gấu Teddy đi cái nơi quỷ quái Hối Hương kia rồi, Diệp Thanh còn bảo cô ấy đem gấu Teddy đi chôn, thế làm sao mà tìm lại được chứ?”
Quách Ngọc Khiết khựng lại, lắp bắp nói: “Chí ít còn có thể nghĩ cách tìm lại được những con gấu khác. Vả lại, cô ấy cũng có thể biết được gấu Teddy đang ở chỗ nào.”
“Lỡ như ngay từ đầu cô ấy đã muốn vứt bỏ gấu Teddy thì sao?” Tí Còi lại hỏi.
Quách Ngọc Khiết không đáp trả được nữa.
“Cho dù là cô ấy không muốn bán, nhưng bây giờ cũng đã bán rồi, liệu cô ấy có còn cố ý bỏ thời gian công sức ra để tìm lại gấu Teddy không?” Tí Còi lại hỏi.
Có nhiều thứ, lúc mất đi rồi thì sẽ làm cho người ta hối tiếc, nhưng lúc bình thường thật ra cũng sẽ chẳng sử dụng tới, lại càng không nghĩ đến, chuyện này hoàn toàn là làm điều thừa thãi.
Huống hồ đã trôi qua mấy năm, trong cuộc sống đã xảy ra rất nhiều sự thay đổi rồi, Lữ Xảo Lam vẫn còn yêu thương gấu Teddy như lúc ban đầu sao? Ít nhất thì điều quan trọng nhất đối với cô ấy lúc này không phải là gấu Teddy, mà là con ruột của mình.
Quách Ngọc Khiết thở dài.
Chúng tôi tạm gác chuyện này sang một bên.
Ở bên phía Trần Hiểu Khâu, tôi đã gửi tin nhắn nói cho cô ấy biết về chuyện liên quan đến gấu Teddy. Trần Hiểu Khâu không trả lời. Hôm qua cô ấy có nói là tự mình lái xe đi Hối Hương. Không thì mang theo một cái rương to như vậy mà bắt xe thì sẽ không được tiện lắm.
Từ Dân Khánh đến Hối Hương, đoạn đường này cũng không thoải mái chút nào.
Bốn người chúng tôi còn phải làm việc tiếp, ôm theo đống sổ tay tuyên truyền mới đi đến thôn Sáu Công Nông.
Phòng làm việc là do bên uỷ ban phân cho chúng tôi, hôm nay vẫn có rất nhiều người đến. Nhiều người đã hỏi kĩ về phương án bồi thường, tiếp theo là quay về nhà nghiên cứu, bàn bạc với người nhà, sau đó đột nhiên nghĩ ra được một số vấn đề mới rồi lại chạy đến hỏi thăm.
Thật ra thì chuyện này cũng giống như việc đi chợ vậy, so sánh giá ở nhiều cửa tiệm, nhưng với số tiền có trong tay thì lại không thể tìm được một sản phẩm nào hợp ý mình, sản phẩm A có ưu điểm khuyết điểm, sản phẩm B cũng sẽ có một vài ưu điểm khuyết điểm.
Những người có quyền tài sản này chính là đang không ngừng cân nhắc giữa cái lợi và cái hại, mong muốn tìm được một phương án hoàn hảo như trong mơ.
Trên thực tế, những vấn đề về việc giải toả di dời thật sự rất nhiều, vì đây là chuyện lớn sẽ ảnh hưởng đến mỗi một gia đình, cuộc sống của họ cũng sẽ vì vậy mà có sự thay đổi lớn.
Chúng tôi trả lời rất nhiều những câu hỏi khác nhau, người nào không có câu hỏi gì thì cũng đứng đó để lắng nghe, trông giống như học sinh lớp mười hai đang chăm chú nghe giảng bài vậy.
Sau lưng bỗng nhiên vang lên một giọng nói của người phụ nữ, nhưng câu hỏi lại không giống với những câu hỏi trước đó.
“Xin hỏi, người của bên uỷ ban ở chỗ nào ạ?”
Không phải tới tìm Phòng Di dời chúng tôi mà là tìm nhân viên bên uỷ ban.
Chủ nhiệm Mao chen ra khỏi đám người đông đúc.
“Tôi ở đây này. Ai tìm tôi vậy?” Chủ nhiệm Mao nói chuyện rất tự nhiên.
Nhưng đợi khi bà ấy chen được ra khỏi đám người thì đột nhiên khựng lại.
Mọi người nhường sang một bên, nhờ vậy mà tôi nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của chủ nhiệm Mao.
“Cô là ai?” Chủ nhiệm Mao hỏi.
Bà ấy quen hết những người dân sống ở thôn Sáu Công Nông.
Những người khác cũng bắt đầu tò mò nhìn về phía kia, tôi cũng cảm thấy tò mò, thấy những người kia đều quay đầu, nghển cổ nhìn về bên kia, tôi cũng nhìn về phía đó.
Có một người phụ nữ đang đứng trước mặt chủ nhiệm Mao, cô ấy trông khá tiều tụy, còn có vẻ như rất mệt mỏi.
Tôi có thể chắc chắn rằng, cô ấy không phải là người sống ở thôn Sáu Công Nông.
“Xin chào, tôi muốn tìm những người sống trên tầng 6 toà nhà số 6. Cho hỏi, bà có biết làm sao để liên lạc được với bọn họ không?” Người phụ nữ hỏi.
Tất cả mọi người ở đây sững sờ, bắt đầu bàn tán xì xào.
Vẻ mặt người phụ nữ trông rất bình tĩnh, chờ đợi chủ nhiệm Mao trả lời.
Chủ nhiệm Mao bất giác quay đầu nhìn về phía tôi.
Tôi cũng rất ngạc nhiên.
Trên người của người phụ nữ này không có âm khí, không giống như là đã bị ma ám. Trong trí nhớ của tôi, tôi cũng chưa từng gặp qua người phụ nữ này.
Người phụ nữ cũng nhìn về phía tôi, đánh giá hồi lâu, dường như đang nhớ lại chuyện gì đó.
“Những người đó trước đây đã dọn ra khỏi căn nhà ấy rồi, tôi cũng không biết bọn họ đã chuyển đi nơi nào.” Chủ nhiệm Mao lấy lại bình tĩnh, vội trả lời.
“Trên cửa còn treo biển hiệu mà.” Người phụ nữ cũng nhìn về phía chủ nhiệm Mao, “Căn nhà ấy chưa bán cho người khác phải không?”
“Chuyện này...” Chủ nhiệm Mao lại nhìn về phía tôi với ánh mắt khó xử.
Tôi nói một tiếng với người có quyền tài sản đang đứng trước mặt rồi chen ra khỏi đám người đó.
Tí Còi kêu tôi một tiếng, tôi ra hiệu cho cậu ta tỏ vẻ không có chuyện gì. Lúc này ba người họ đều đứng lên cả rồi, nhưng không phải nhìn tôi mà là nhìn người phụ nữ kia.
“Xin chào, tôi là Lâm Kỳ, làm việc bên Phòng Di dời.” Tôi tự giới thiệu bản thân nhưng không muốn bắt tay với người phụ nữ này. Dù sao thì tôi cũng vẫn chưa biết là cô ấy đã gặp phải chuyện gì, nên không muốn có bất cứ sự tiếp xúc trực tiếp nào với cô ấy cả.
Người phụ nữ gật đầu, “Xin chào.”
“Chuyện là như vậy, hộ gia đình mà cô cần tìm đã dọn đi từ lâu lắm rồi. Năm ngoái, lúc chúng tôi bắt đầu tiến hành công tác giải toả di dời thì cũng có đi tìm bọn họ. Còn tìm thông qua dữ liệu trên hệ thống nội bộ, nhưng chúng tôi vẫn chưa tìm được người. Bây giờ bọn họ có lẽ đang ở trạng thái bị mất tích, có điều không có người liên quan với họ gửi đơn lên toà án, cũng không có người thân hay bạn bè nào báo cảnh sát.” Tôi giải thích.
Người phụ nữ từ kinh ngạc trở nên thất vọng, vẻ mặt dần dần có sự thay đổi.
Tôi hắng giọng, “Cô à, nếu như cô có chuyện gì quan trọng muốn tìm bọn họ thì có thể để lại thông tin liên lạc của cô cho chúng tôi. Sau này chúng tôi chắc hẳn sẽ phải thông qua toà án để ra thông báo, chúng tôi đã liên lạc với bên phía công an, bọn họ cũng đang tìm người. Nếu chúng tôi tìm được người rồi thì có thể thông báo cho cô biết.”
Mặc dù không biết người phụ nữ này đến đây có chuyện gì, nhưng chắc chắn là có liên quan đến Diệp Thanh. Hơn nữa, hai thành viên của Thanh Diệp vẫn còn đang làm tổ trong khách sạn, tôi nghĩ chắc là nên hỏi Cổ Mạch và Nam Cung Diệu giùm cô ấy.
Trước mặt nhiều người như vậy, tôi không tiện nói ra tên của Cổ Mạch và Nam Cung Diệu. Người sống ở thôn Sáu Công Nông trước đây còn rất nhiều, bọn họ đều rất kiêng dè Thanh Diệp, nếu như họ biết được hai người kia vẫn còn ở đây thì không biết sẽ lại nghĩ lung tung gì nữa. Tôi cũng không muốn mọi chuyện trở nên hỗn loạn.
Người phụ nữ cám ơn tôi, lấy một tấm danh thiếp từ trong túi xách ra, lúc định đưa cho tôi thì bỗng khựng lại, “Có thể cho tôi mượn cây bút được không? Cái này là danh thiếp trước đây, thông tin liên lạc của tôi đã có sự thay đổi rồi.”
“À, được.” Tôi quay đầu lại.
Tí Còi chen qua đám người kia, đưa bút cho tôi.
Tôi đưa bút cho người phụ nữ kia, sau khi cô ấy cầm được bút liền bắt đầu viết viết tô tô gì đó trên danh thiếp. Lúc đưa lại cho tôi, thông tin nơi làm việc ghi trên tấm danh thiếp đó đã bị xóa hết, chỉ còn giữ lại một số điện thoại, viết thêm địa chỉ khách sạn và số phòng, địa chỉ nhà ở thủ đô nữa, ngoài ra còn có một số điện thoại bàn và email.
“Gần đây tôi sống ở khách sạn này, nhà tôi ở thủ đô, qua một thời gian ngắn nữa tôi sẽ quay về đó, đây là số điện thoại nhà, còn có cái email này, tôi đã cài chế độ nhắc nhở bằng tin nhắn, anh có thể gửi email cho tôi.”
Người phụ nữ giải thích thì tôi nghe được rồi, nhưng suy nghĩ của tôi lại không nằm trên đó.
Tôi nhìn thấy cái tên trên danh thiếp, đọc ra thành tiếng: “Lữ Xảo Lam...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...