Hồ Sơ Bí Ẩn

Ảo ảnh thoáng xuất hiện rồi lập tức biến mất, nhanh đến mức khiến người ta hoa cả mắt.

“Bây giờ cô cần phải tìm cái người đã khống chế cô, giết chết gã ta, như thế tất cả mới có thể kết thúc.” Diệp Thanh chỉ tay vào người thanh niên đang nằm trên sàn, “Cắm dao vào ngực anh ta thì cô sẽ bị kéo đến bên cạnh người đó. Lúc ấy cô dùng con dao cô đang cầm đâm ngay lên tim gã ta. Là như vậy.”

Cô gái cầm con dao nhìn sang người thanh niên, vẻ mặt không thể nắm được.

“Giết chết gã ta… anh ấy có chết không?” Cô gái hỏi.

“Chỉ cần cô giết chết cái tên đã khống chế cô, thì anh ta sẽ không chết.” Giọng điệu của Diệp Thanh rất bình tĩnh.

Người thanh niên nói: “Cô Hầu, cô ra tay đi. Tôi tin cô mà. Đây cũng là… điều tôi phải làm. Nếu không phải do tôi…”

Cô gái khẽ lắc đầu: “Không phải anh thì cũng vậy thôi. Nếu không phải là anh thì có lẽ họ không thể hành động nhanh như thế, mà thôi…”

Cô gái nói đến đoạn cuối thì giọng trở nên nghẹn ngào. Cô không đứng dậy, mà lê gối đến chỗ đỉnh đầu của thanh niên, con dao cầm trong tay nhắm vào vị trí bên trái trên ngực của anh ta.

Lưỡi dao đã không còn giống như lúc nãy mà xuất hiện ánh sáng màu đỏ mờ mờ.

Cô gái nghiến chặt răng, diện mạo vốn dịu dàng bỗng trở nên hung hăng.

“Gia Ninh…” Người phụ nữ trung niên kêu lên.

Người đàn ông trung niên nghiêng đầu qua nhìn, gần như nín thở.

“Hầu Gia Ninh, làm nhanh lên. Cô càng kéo dài thời gian bao nhiêu thì máu của họ sẽ chảy nhiều bấy nhiêu.” Diệp Thanh lên tiếng, “Nắm chặt dao, đừng buông tay, bất kể lúc nào cũng đừng buông con dao ra.”


Cô gái gật đầu thật mạnh.

“Ra tay đi.” Người thanh niên kêu lên, mở mắt nhìn chằm chằm cô gái, vẻ mặt tràn đầy khích lệ.

Cô gái run rẩy, từ từ nhấc tay lên, con dao cắm phập xuống.

Lưỡi dao cắm sâu vào ngực trái của thanh niên như đâm một miếng đậu phụ. Vẻ mặt của anh ta thảng thốt trong giây lát rồi trở nên đờ đẫn.

Trên người của cô gái một lần nữa xuất hiện ảo ảnh của con rắn. Trong ảo ảnh, thân thể cô gái nhạt dần, sau cùng đã tan biến chung với ảo ảnh đó.

“Gia Ninh!”

“Bà Hầu, xin bà nằm im đừng nhúc nhích.” Lưu Miểu trấn an người phụ nữ trung niên đang kích động.

Từng giây từng phút trôi qua.

Tốc độ trình chiếu của video không hề được tua nhanh, có thể nghe thấy tiếng hít thở mỗi lúc một nặng nề của hai vợ chồng trung niên trên màn hình.

“Thế nào rồi? Phải chờ bao lâu nữa?” Người đàn ông trung niên lần đầu tiên mở miệng nói.

“Không biết.” Diệp Thanh trả lời.

Vẻ mặt của hai vợ chồng đầy lo lắng.

Thanh niên nằm trên sàn vẫn đang trong trạng thái bất động. Ngực anh ta bị khoét một lỗ, nhưng không chảy máu, vết thương tựa như trong chớp mắt được đông cứng lại. Nhưng vết thương trên tay thì vẫn đang không ngừng chảy máu, ướt sũng trận pháp bên dưới.

Hơi thở của hai vợ chồng từ nặng nề biến thành thoi thóp. Thân thể của hai người do mất quá nhiều máu đã trở nên yếu đi, vẻ mặt khó nhìn cũng chuyển sang tái nhợt.

Lại mười mấy phút nữa trôi qua, thanh niên đang nằm trên sàn chợt thở hắt ra một hơi dài. Anh ta giống như một người đuối nước được kéo lên khỏi mặt nước, phút chốc được hít thở trở lại.

Đồng thời với tiếng thở đó, xác con rắn ở trung tâm của trận pháp đã tan thành tro bụi.

Cô gái từ trong không trung hiện ra tại ngay vị trí đó, trên tay vẫn còn cầm con dao. Thân con dao đã không còn phát ra ánh sáng màu đỏ nữa. Cô gái nhìn chằm chằm con dao rất lâu, rồi bất giác bật khóc thật to.

Cô khóc như một đứa trẻ, khóc cho thỏa thê, khóc cho bao nhiêu uất ức trong lòng được trút ra hết.

“Gia Ninh… Bảo Bối… Hu hu…” Hai vợ chồng trung niên đều thoáng nghẹn ngào.

“Hầu Gia Ninh, cô từ biệt cha mẹ đi. Cô có thể đi đầu thai được rồi.” Diệp Thanh có chút làm cụt hứng mà cắt đứt tiếng khóc của cô gái, có điều, anh ta cũng đã nhắc đến một vấn đề rất thực tế, “Nếu tiếp tục mất máu nữa thì cả ba người họ đều sẽ chết hết đấy.”

Cô gái trẻ quệt nước mắt, nhìn ba người đang nằm trên sàn, miệng đã mở ra nhưng vẫn không nói nên lời.

“Không còn cách nào khác sao? Không còn cách nào khác sao?” Người đàn ông trung niên gắng sức hỏi.


“Cô ấy đã chết rồi. Đi đầu thai mới là lựa chọn tốt nhất.” Diệp Thanh trả lời.

Cô gái gào lên “Cha”, “Mẹ”, rồi nghẹn ngào nói xin lỗi.

“Chuyện này không phải lỗi của con… Đừng khóc nữa, đừng có khóc nữa… Con… Con yên lòng mà đi nhé…” Người phụ nữ trung niên ngẩng đầu lên, hai tay cứng đơ trên mặt đất, thều thào lên tiếng: “Mẹ với cha con không sao đâu. Cha mẹ sẽ thắp nhang, đốt vàng mã cho con. Con thích quần áo mới đúng không? Cha mẹ sẽ đốt cho con. Bà ngoại nói, âm dương kì thực cũng tương tự nhau. Ôi chao, con di cư rồi, không biết có còn thuộc nơi này không… Nếu vẫn thuộc nơi này thì ông bà ngoại con đều ở bên này cả… Con đừng sợ, đừng sợ nhé. Lúc nhỏ con cũng do một tay họ chăm sóc đó. Bà ngoại con cưng con lắm. Cho dù có thuộc bên nước ngoài đi nữa thì cha con cũng có quen người…”

Người đàn ông trung niên vội vàng tiếp lời: “Đúng đúng, người bạn làm ăn trước đây của cha, là cái người bị bệnh tim mất năm ngoái đó, lúc nhỏ con hay gọi ông ấy là chú râu dài ấy, con còn hay chơi chung với con gái của ông ấy. Ông ấy có thể chăm lo cho con được. Còn có cả Mary Lee nữa, bà ngoại của cô ấy con cũng hay gặp lắm mà, trước đây con còn đến dự đám tang của bà ấy nữa. Không sao đâu, cho dù là thuộc bên nào, cha chắc chắn là con cũng sẽ sống tốt thôi…”

“Ông Hầu, bà Hầu, thời gian không còn nhiều nữa.” Lưu Miểu lên tiếng nhắc nhở.

Cô gái nhìn hai vợ chồng thoi thóp thở, tỏ vẻ cứng rắn, vừa buông tay ra, con dao liền rơi xuống đất.

“Con… Con đi đây. Cha mẹ… Mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe…”

Nói xong cô xoay qua nhìn chàng trai.

Đôi môi của anh ta mấp máy, nhưng không thể thốt thành lời.

Cô gái cúi đầu xuống, thân thể dần dần nhạt đi.

“Cô Hầu, tôi thích em! Tôi xin lỗi… tôi xin lỗi…” Chàng trai đột nhiên cất tiếng.

Cô gái ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười rồi tan biến hoàn toàn.

Khóe mắt của chàng trai chảy ra nước mắt.

“Xe cấp cứu tới ngay thôi.” Lưu Miểu lập tức rút túi vải ra.

Ngay vị trí cô gái biến mất, Ngô Linh đang nằm trên đó.


Cô ấy mở mắt ra nhưng thân thể vẫn chưa nhúc nhích.

Diệp Thanh dời những người nằm trên sàn ra, quỳ một gối bên cạnh Ngô Linh: “Vẫn ổn chứ?”

“Ừ.” Ngô Linh nói, nhưng thân thể vẫn không cử động.

Diệp Thanh cũng không đỡ cô ấy dậy, mà cùng với Lưu Miểu băng bó bết thương trên cổ tay cho ba người kia.

Trận pháp trên sàn từ từ biến mất.

Không lâu sau đó đã có người nhấn chuông.

Lưu Miểu ra mở cửa, mấy nhân viên y tế mang theo cáng cứu thương đi vào, đem ba người kia đi. Lúc họ định chạm vào Ngô Linh thì bị Diệp Thanh ngăn lại.

“Cô gái này không cần làm phiền đến các anh.” Diệp Thanh nói.

Màn hình đến đây dừng lại, video kết thúc.

Ngày 6 tháng 7 năm 2011, xác nhận phó chủ tịch Hội đồng quản trị của Tập đoàn Thực nghiệp Cảng Huy là Chu Áo tử vong, thi thể được phát hiện trong khu biệt thự của ông ta ở thành phố Dân Khánh, nguyên nhân chết do ngoại thương, tim bị đâm, chết ngay tại chỗ. Kèm: Bản photo báo cáo điều tra của cảnh sát.

Ngày 8 tháng 7 năm 2011, cảnh sát tìm thấy xác của Hầu Gia Ninh trong ruột tường nhà Chu Áo. Kèm: bản photo hồ sơ của cảnh sát.

Ngày 14 tháng 7 năm 2011, cảnh sát phá được đường dây buôn ma túy và tổ chức bắt cóc có liên quan đến Chu Áo. Kèm: bản tin được cắt ra từ bài báo.

Ngày 15 tháng 7 năm 2011, kết thúc điều tra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui