Lúc nghe lời này từ Quách Ngọc Khiết, tôi vẫn còn ngáy ngủ chưa tỉnh hẳn, nên vô thức hỏi một câu: “Ai?”
“Ông Vương.” Trong giọng nói của Quách Ngọc Khiết có tiếng nấc nghẹn ngào pha lẫn chút run rẩy, “Vương Tuệ phát hiện xác của ông Vương, đã… đã chết rất lâu rồi…”
Tôi lập tức tỉnh táo, từ trên giường bật dậy, “Em nói cái gì?!”
“Lâm Kỳ, anh mau tới đây đi…” Quách Ngọc Khiết nói với vẻ bất an.
“Em đang ở đâu? Nhà của ông Vương à? Bây giờ anh đi ngay. Chuyện này em đã nói với ai chưa?” Tôi kéo mền ra, bấm điện thoại sang chế độ loa ngoài rồi vội vàng thay quần áo.
“Không có. Vẫn chưa.” Quách Ngọc Khiết lí nhí trả lời.
“Em… nói với đám Tí Còi một tiếng đi. Anh lập tức tới ngay!” Tôi cúp máy, làm vệ sinh cá nhân qua loa rồi xông thẳng ra cửa nhà.
Lúc tôi vừa tới nhà của ông Vương đã có rất nhiều người đang tụ tập ở đó. Tất cả đều là hàng xóm trong thôn Sáu Công Nông, còn có Chủ nhiệm Mao của Uỷ ban dân cư. Cảnh sát cũng có mặt để phong toả căn nhà của ông Vương. Tất cả mọi người đều bao vây ngoài cửa với vẻ đầy sợ hãi.
Vương Tuệ hoàn toàn thất thần, đứng ngây người dựa vào tường, đang được Quách Ngọc Khiết đỡ lấy.
Trần Hiểu Khâu cũng đã tới, đứng ngay bên cạnh hai người họ, thấy tôi đang vội vội vàng vàng chạy lên lầu liền gật đầu với tôi, ghé vào tai Quách Ngọc Khiết nói cái gì đó, rồi lách qua đám đông chạy về phía tôi.
“Chuyện như thế nào?” Tôi theo Trần Hiểu Khâu đến một nơi không có người ở dưới lầu.
“Vương Hồng Chương chết rồi.” Trần Hiểu Khâu nói.
“Tôi biết. Là bởi vì… bà Vương sao?” Tôi nhíu chặt đôi mày.
Lúc đầu tôi đã từng đoán rằng bà Vương dù chết dù sống thì đối với ông Vương đều là một sự đả kích quá lớn. Nếu sống thì dĩ nhiên quá tốt rồi, tuy ông Vương có thể vui quá hoá buồn, nhưng chỉ cần để Hà Quyên và Trịnh Hân Hân tư vấn tốt tâm lý thì ông Vương có thể tiếp nhận được sự bất ngờ này. Nếu như bà Vương mất rồi… Hà Quyên và Trịnh Hân Hân làm trị liệu tâm lý cho ông ấy, nói không chừng ông ấy cũng có thể thuận lợi vượt qua đả kích lần này. Nhưng tất cả mọi thứ diễn ra quá đột ngột, tôi đột nhiên phát hiện hồn ma của bà Vương, hồn ma của bà Vương bất ngờ doạ ông Lý đến phát điên, khiến ông ta nói hết sự tình. Nhưng điều đáng đau buồn nhất chính là bà Vương vẫn tiếp tục trong trạng thái “sống không thấy người, chết không thấy xác” - thi thể của bà ấy đã thật sự không thể tìm lại rồi.
Giờ đây ông Vương chết bất đắc kỳ tử tôi cũng không lấy làm kỳ lạ. Điều khiến tôi không thoải mái chính là sự hoảng hốt của những người đó, bao gồm Quách Ngọc Khiết.
“Sáng sớm nay Vương Tuệ đã phát hiện ra thi thể của Vương Hồng Chương. Ban đầu cô ấy không nhận ra đó chính là thi thể của Vương Hồng Chương.” Trần Hiểu Khâu không trả lời câu hỏi của tôi, “Thi thể đó là một xác khô đã thối rữa, chết rất lâu rồi.”
Đã chết rất lâu rồi.
Lời nói này như phát nổ trong đầu tôi.
“Cô nói như vậy có ý gì?” Giọng nói của tôi cũng đang run rẩy y hệt Quách Ngọc Khiết.
Sở cảnh sát đã phái pháp y tới, hiện vẫn đang khám nghiệm. Bước đầu cho thấy, đây là người đàn ông cao niên. Tôi nghe ngóng được tình trạng của thi thể đã chết phải ít nhất hai năm.” Lời nói của Trần Hiểu Khâu mộc mạc không văn vẻ, ngữ điệu linh hoạt, nhưng vẻ mặt lại cứng đờ hơn trạng thái thường ngày, sắc mặt cũng có chút trắng bệch.
“Hai năm?” Tôi ngơ ngác hỏi.
“Ừm. Trần Hiểu Khâu gật đầu.
“Lẽ nào…” Tôi cảm giác như mình vẫn chưa thức giấc.
Trần Hiểu Khâu nói: “Anh đi xem thử đi.”
“Cái gì?”
“Đi xem xem… có ma quỷ không.” Trần Hiểu Khâu khó nhọc nói ra vế câu sau.
Tôi á khẩu cả buổi mới đáp lại.
Hai người chúng tôi lại quay trở lại lên lầu, Trần Hiểu Khâu nói một tiếng với viên cảnh sát đang gác cửa thế là anh ta cho chúng tôi đi vào.
Quách Ngọc Khiết đang ở cùng Vương Tuệ cũng sốt ruột nhìn với theo sau lưng chúng tôi.
Sau khi tôi vào phòng thì không còn cảm giác kỳ lạ như lần trước nữa. Bây giờ nghĩ lại, lần trước quả thật là tôi đã cảm nhận được âm khí trên người ông Vương chăng? Vậy bây giờ, ông Vương đã… yên nghỉ chưa?
Tôi cùng Trần Hiểu Khâu và một cảnh sát nữa vội vàng đi vào phòng ngủ của ông Vương.
Thi thể nằm trên giường đã mục rữa tới nỗi không còn nhìn rõ ngũ quan, chỉ có thể nhận ra đó là một con người. Pháp y vẫn đang làm giám định. Có một cảnh sát trung niên đang đi về phía chúng tôi.
“Chuyện gì vậy?”
“Chúng tôi có manh mối.” Trần Hiểu Khâu nhìn tôi một cái, “Lúc trước anh ấy đã từng tới thăm Vương Hồng Chương để bàn về việc di dời, là chuyện xảy ra cách đây mấy tuần.”
Người cảnh sát trung niên quen biết Trần Hiểu Khâu, bèn hỏi tôi: “Anh xác nhận người mà anh đã nhìn thấy là Vương Hồng Chương?”
Dĩ nhiên tôi gật đầu, “Chúng tôi còn trò chuyện với nhau.”
“Bây giờ vẫn chưa thể xác định người đang nằm trên giường là Vương Hồng Chương.” Viên cảnh sát nói với Trần Hiểu Khâu.
“Vâng, tôi muốn cung cấp thêm cho các anh một nhân chứng, hy vọng có thể giúp đỡ.” Trần hiểu Khâu tìm một lý do viện cớ chẳng ra làm sao.
Viên cảnh sát bất lực, “Tôi biết rồi. Các vị ra ngoài đi.”
Hai người chúng tôi đi ra ngoài, Quách Ngọc Khiết ra sức dùng ánh mắt dò hỏi chúng tôi.
Tôi lắc đầu cười trừ.
Tí Còi và Gã Béo cũng đã tới, hai người họ còn dẫn theo Hà Quyên và Trịnh Hân Hân tới. Vương Tuệ giao lại cho hai chuyên gia này.
“Anh Kỳ, chuyện là thế nào?” Tí Còi hỏi tôi.
“Tôi cũng không biết. Lúc đầu tôi thật sự chẳng nhìn ra gì cả. Có điều, lúc ở trong căn phòng đó tôi đã cảm nhận được có cái gì không đúng…” Tôi thở dài, “Bây giờ không còn cảm giác đó nữa rồi.”
“Cảnh sát đã nói không thể xác định đó là ông Vương.” Trần Hiểu Khâu nói.
“Không phải ông Vương thì là ai?” Quách Ngọc Khiết nói với giọng điệu phức tạp.
Là ông Vương, vậy ông Vương sớm đã chết rồi. Không phải ông Vương, vậy tại sao trong phòng của ông Vương lại có cái xác này?
Bất luận kết quả thuộc loại nào thì cũng đều khiến cho người ta cảm thấy khó mà chấp nhận.
Về phương diện này, một chút biện pháp chúng tôi đều không có, chỉ có thể chờ kết quả điều tra từ phía cảnh sát.
Thứ hai đi làm, Trần Hiểu Khâu báo cáo tin tức cho chúng tôi.
“Kết quả xét nghiệm DNA, thi thể đó chính là Vương Hồng Chương.”
Quách Ngọc Khiết ngồi liệt trên ghế. Tí Còi và Gã Béo cũng sa sầm mặt xuống.
Tôi hỏi: “Thời gian tử vong?”
“Kết quả kiểm tra thi thể cho thấy thời gian tử vong là hai năm trước, cần phải làm thêm một bước kiểm nghiệm.” Trần Hiểu Khâu trả lời, “Pháp y hoài nghi có một nguyên tố khác làm ảnh hưởng đến quá trình thối rữa của thi thể.”
Điều này không có gì làm lạ, từ góc độ khoa học mà nói thì đây là hướng nghĩ chính xác nhất.
Nhưng năm người chúng tôi bây giờ đều tin vào sự tồn tại của sự kiện siêu nhiên, chứ không cho rằng ông Vương sau khi chết bị ảnh hưởng đến quá trình thối rửa, mới thành ra bộ dạng như bây giờ.
“Ngoài ra, Lý Lực và Lý Xương Sanh đã chết trong nhà tù rồi.” Trần Hiểu Khâu nói thêm.
Chúng tôi sững sờ.
“Chết thế nào?” Quách Ngọc Khiết hỏi.
“Tự sát.” Trần Hiểu Khâu buông đôi mi, “Lý Xương Sanh cắn nát cổ tay của mình, mất máu quá nhiều mà chết, còn Lý Lực thì tự đập đầu. Cai ngục nói cách chết của Lý Lực rất bất thường, hắn không phải chỉ đập đầu vào tường một lần, mà rất nhiều lần, đập đến nỗi óc cũng văng ra ngoài.”
“Có phải là…” Tí Còi khản cả giọng, nửa câu sau chưa kịp nói ra đã nghẹn ngay cổ họng.
“Có phải là bà Vương đã nắm đầu của hắn đập cho tới chết không?” Quách Ngọc Khiết hỏi vấn đề mà tôi đang muốn hỏi. Tí Còi đại khái cũng muốn hỏi điều này.
Trần Hiểu Khâu lắc đầu, ý nói không biết rõ sự tình.
“Bọn họ đáng chết.” Quách Ngọc Khiết nói, trong giọng nói không còn sự căm phẫn của ngày hôm qua.
Theo tính cách của Quách Ngọc Khiết, khi nghe loại người tội ác chồng chất như cha con ông Lý chết vô cùng thê thảm như vậy, cô ấy vẫn sẽ cảm thấy không thoải mái.
Văn phòng lại tiếp tục bầu không khí nặng nề như tuần trước. Sếp già nghe nói sự việc này thì đến thăm hỏi khuyên bảo chúng tôi mấy câu, còn nói muốn mời Hà Quyên và Trịnh Hân Hân đến làm liệu pháp tâm lý cho chúng tôi. Chúng tôi trước giờ vẫn không nói cho sếp biết những chuyện siêu nhiên, sợ ông ấy tuổi cao sẽ bị doạ đến. Cho nên chúng tôi chỉ tiếp nhận tấm lòng của sếp.
Lúc ra về, năm người chúng tôi không hẹn mà cùng nhau đi về cùng một hướng.
Tôi dừng bước, nhìn họ, “Mọi người…”
“Đi thôi anh Kỳ.” Tí Còi bấu chặt vai của tôi.
Tôi đành cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...