“Hả? Vương Du chẳng phải đã có bạn trai rồi sao? Hơn nữa đã quen nhau nhiều năm rồi mà!”
“Đúng thế. Chị Mã kia đúng là biết chớp thời cơ thật. Lúc đó Vương Du đúng lúc đang có xích mích với bạn trai. Bạn trai cô ấy xin công ty đăng kí vào danh sách nhân viên đi công tác ở nước ngoài hai năm mà chẳng thèm bàn với cô ấy một tiếng. Cô ấy giận lắm. Thế là chị Mã liền giới thiệu cho cô ấy một người khác. Phòng thư kí của họ còn có… là Tiểu Triệu hay Tuệ Tuệ kia nhỉ, cũng đi chung luôn. Chỉ nói là cùng đi ăn, rồi mở rộng mối quan hệ, quen biết với bạn mới, còn nói gì mà đi xem mắt cùng Tiểu Triệu, giúp quan sát. Hừ… Vậy mà cuối cùng cô ấy lại lấy người đó luôn.”
“Là thế à. Em không biết chuyện này đấy.”
“Haizz, cô cho rằng cô ấy với chị Mã tại sao nối đuôi nhau nghỉ việc? Đám cưới cô ấy có phát kẹo mừng, ấy vậy mà có mời chúng ta đâu, chắc là khó xử đấy. Mà Tiểu Triệu hình như cũng nhìn trúng người đàn ông kia, bị người ta làm cho mê muội. Có người còn kể, bạn trai kia của Vương Du trước lúc xuất ngoại còn cãi vã một trận với cô ấy. Tóm lại là quậy tưng bừng luôn.”
“Như thế thì hơi quá đáng nhỉ.”
“À, hai đồng chí phóng viên, chuyện này các cậu sẽ không đăng lên chứ?”
“Không đâu. Những chuyện hai chị vừa nói hình như đều là chuyện tình cảm và kết hôn của nhân viên nữ. Thế còn nam thì sao? Nhân viên làm việc chủ yếu trong ngành bảo vệ trước mắt vẫn tập trung ở nam giới nhỉ?”
“Chuyện này à, cũng có rất nhiều người có đối tượng rồi. Bên lớp huấn luyện có một số người trẻ tuổi, có vài người đều có đối tượng rồi nhỉ?”
“Có điều là chị Mã chỉ giới thiệu cho nữ thôi. Chồng của chị ấy đang làm việc trong công ty nào đó, đều là nhân viên nam, thế là chị ấy bèn giới thiệu giúp. Công ty chúng tôi không cho phép đồng nghiệp yêu nhau, bằng không thì đã chẳng đến lượt chị ấy nhảy vào mai mối đâu.”
Ngày 15 tháng 6 năm 2011, không thể liên lạc được với Vương Du, xác nhận vào ngày 5 tháng 3 năm 2010 Vương Du đã làm thủ tục bán nhà, vào ngày 6 tháng 3 năm 2010 toàn bộ tiền trong tài khoản ngân hàng (Tổng cộng: 3598751,12 tệ) đều được rút hết; xác nhận Vương Du vẫn chưa đăng kí kết hôn, vẫn còn trong tình trạng độc thân.
Ngày 15 tháng 6 năm 2011, nhận được video từ camera giám sát trong nhà người ủy thác. File video 07020110615.avi.
Bối cảnh trên màn hình vẫn là căn phòng ngủ, thời gian khoảng hơn 1 giờ khuya.
Trên giường có hai người nằm đối mặt nhau, một nam một nữ.
Tay người phụ nữ vẽ một đường trên không trung, rồi từ từ dừng lại ở vùng cổ của người thanh niên, làm ra động tác bóp cổ, nhưng không hề đụng vào thân thể của anh ta.
Vẻ mặt của cô ta khá hung tợn, đôi môi không ngừng mấp máy. Nhưng trong chớp mắt, vẻ mặt lại chuyển sang đau khổ, rụt tay về.
Cô ta nằm ngửa trên giường, miệng há ra như cá mắc cạn, không thể thở được. Hai tay cô ta cào cấu khắp người mình, toàn thân co giật, tựa như bên trong thân thể có một vật gì đó không chạm vào được đang hành hạ cô ta.
Nam thanh niên chau mày, trợn trừng mắt.
Động tác của cô gái đột nhiên dừng lại. Cô ta buông hay tay xuống, tư thế rất nghiêm chỉnh, rồi giữ nguyên tư thế ấy quay đầu qua. Hai người họ bốn mắt nhìn nhau. Môi cô ta khẽ mấp máy, đang nói gì đó.
Thình lình thanh niên ngồi bật dậy từ trên giường, kinh ngạc và hoảng loạn nhìn sang cô gái. Anh ta thò tay qua nhưng không thể chạm được vào người cô.
Lúc này thân thể của cô gái liền biến mất.
Ngay vị trí mà cô ta nằm trước đó, xuất hiện một vết máu.
Video được tua ngược trở lại lúc cô gái vẫn còn ở trạng thái nằm trên giường lúc nãy. Hình ảnh được phóng to, quay cận cảnh khuôn mặt của cô ta, có thể nhìn thấy chớp nhoáng thì ở trong mắt của cô chảy ra máu tươi, hình như là nước mắt máu, chảy xuống trên đệm giường.
Video đến đây là kết thúc.
Ngày 15 tháng 6 năm 2011, phân tích file ghi âm. File ghi âm 07020110615G.wav.
“…”
Click click click!
… Rẹt rẹt…
“Tại sao không cứu tôi, tại sao không cứu tôi, tại sao không cứu tôi, tại sao không cứu tôi… cứu tôi, cứu tôi, cứu tôi…”
… Rẹt rẹt…
“Á… á á… á…”
… Rẹt rẹt…
“Giết tôi đi…”
Click!
“Anh thấy sao?”
“Quá rõ ràng, cô ấy bị khống chế. Một phần là bản năng, một phần là lý trí, còn một phần nữa có lẽ là mệnh lệnh buộc cô ấy phải làm.”
“Chậc… Quả nhiên là rất rắc rối mà…”
Ngày 16 tháng 6 năm 2011, nói chuyện với cha của Vương Du là Vương Quý. File ghi âm 07020110616.wav.
“Xin chào ông Quý.”
“Ừ.”
“Chúng tôi muốn hỏi thăm một chút về Vương Du, con của ông.”
“Ồ.”
“Thông qua một vài con đường thì chúng tôi đã có được phương thức liên lạc của cô Vương, nhưng những phương thức đó hình như đều không còn dùng nữa. Xin hỏi ông có biết cô Vương bây giờ đang ở đâu không?”
“Tôi làm sao mà biết được?”
“Ông có biết cô Vương đã gặp phải chuyện gì không? Có lẽ vào khoảng năm 2010, cô ấy…”
“Còn có thể có chuyện gì? Các cậu tìm đến đây không phải là vì muốn hỏi chuyện nó hút thuốc phiện sao?”
“… Ông biết chuyện này của cô Vương sao?”
“Tôi không biết! Tôi không biết tại sao nó đang có một công việc tốt, yêu đương với bạn trai cũng đang rất tốt mà lại đi hút thuốc phiện! Nó còn bán đi căn nhà mà chúng tôi chuẩn bị cho nó khi đám cưới để đi mua thuốc phiện! Cái đó có thể đụng vào sao? Đừng nói là hạng bình dân như chúng tôi, cho dù là giàu nhất nước, giàu nhất thế giới đi nữa thì hễ dính vô thứ đó là bao nhiêu tiền cũng không đủ! Hơn nữa người cũng toi luôn!”
“Ông có biết cô ấy bị nghiện từ khi nào không ạ?”
“Không biết. Tôi với mẹ nó đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi. Mẹ nó ôm nó khóc hết nước mắt mà nó chẳng chịu hé răng. Tôi cũng... Chúng tôi cũng đành bó tay… Sau đó nó nói nó vay tiền nặng lãi bên ngoài, phải đi trốn, nhưng vừa trốn thì… Tôi thật sự… Haizzz, tôi cũng muốn biết nó đang ở đâu… Tôi và mẹ nó đã bàn bạc rất lâu là có nên báo cảnh sát không, nhưng nếu báo cảnh sát thì chẳng phải đời nó coi như xong sao? Ai cũng biết… Nó…”
“Lần cuối cùng ông liên lạc với cô Vương là khi nào ạ?”
“Năm ngoái, có lẽ khoảng tầm tháng 9 năm ngoái. Nó gửi tin cho mẹ nó, bảo đã kiếm được chỗ ở và công việc tạm thời. Nó nói sẽ cai ở trại cai nghiện bên ngoài. Mẹ nó còn có chuyển tiền qua cho nó nữa.”
“Chuyển tiền? Chúng tôi không tìm thấy trong tài khoản của cô Vương có ghi chép thông tin chuyển khoản.
“Không phải cho nó, là cho bên môi giới nhà. Nó kiếm được một căn nhà ở Hối Hương, mẹ nó gửi tiền thuê nhà và tiền điện nước cho bên môi giới.”
“Ông có chắc chắn là số tiền đó cô Vương đang sử dụng không?”
“Có, chắc chứ, không phải lừa đảo đâu. Bên môi giới còn gọi điện đến xác nhận với chúng tôi mấy lần, còn gửi bản photo hợp đồng thuê nhà cho chúng tôi xem. Là hợp đồng thuê nhà con gái tôi đã kí, có chữ kí của nó và bản photo chứng minh thư của nó nữa. Sau đó, chắc tầm một tuần, nó có gọi về. Hình như là gọi từ trung tâm cai nghiện, nói là đang cai, mỗi tuần đều đến đó báo cáo, hơn nữa chỗ đó cũng không có ai biết nó cả. Cuộc gọi đó là cuộc gọi cuối cùng rồi, mới nói chưa được một phút thì đã vội vàng ngắt máy. Có lẽ nó… tôi nghi là nó chưa cai nghiện đâu, hay là… nó chỉ muốn khiến chúng tôi an tâm…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...