“Vậy chúng ta có cần phải liên lạc với Xa Thủy Ngọc không?”
“Liên lạc đi.”
Ngày 4 tháng 6 năm 2011, người ủy thác đến phòng nghiên cứu. File ghi âm**.
“Anh Xa, mời anh ngồi.”
“…”
“Chúng tôi đã nói trong điện thoại với anh về tình huống cụ thể rồi.”
“…”
“Suy nghĩ của anh bây giờ là gì?”
“Tôi muốn tìm được cô ấy. Cho dù là… Tôi vẫn muốn tìm được cô ấy. Chuyện này cũng coi là do tôi mà ra, là lỗi của tôi. Tôi nên tìm ra cô ấy.”
“Anh đã suy nghĩ về hậu quả của chuyện này rồi chứ?”
“Ừ. Nhưng… Có thể đừng làm hại đến cô ấy không? Cho dù… Cho dù cô ấy có muốn tấn công tôi thì các anh có cách nào để giải quyết yên bình không? Giống như nội dung trong tiểu thuyết hay trong phim ảnh vậy, siêu độ chứ không phải là tiêu diệt cô ấy. Có thể không? Cầu xin các anh! Các anh muốn tôi phối hợp như thế nào cũng được hết! À, còn có tiền thù lao, tiền thù lao của vụ ủy thác cũng có thể tăng thêm!”
“Nếu như anh có yêu cầu về phương diện này thì chúng tôi sẽ suy nghĩ cách. Chuyện này cần có một chút chuẩn bị, hơn nữa tính nguy hiểm cũng sẽ càng cao. Tôi nói tính nguy hiểm là chỉ sự ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của anh. Nếu chỉ có trong lúc tiến hành điều tra vụ ủy thác, dưới sự có mặt của chúng tôi mà tiếp xúc với hồn ma thì chúng tôi còn có thể khống chế lực ảnh hưởng một chút. Nhưng nếu như chủ động sử dụng pháp thuật thì đó lại là một khái niệm khác rồi.”
“Sẽ có ảnh hưởng gì? Giảm thọ ư? Nếu chỉ giảm thọ thôi thì tôi không vấn đề. Tôi có thể tiếp nhận được!”
“Anh Xa…”
“Anh nghe tôi nói, tôi biết như thế là… Làm như thế thì các anh thấy rất buồn cười, nhưng tôi thật sự cảm thấy đây là chuyện mà tôi nên làm. Anh có thể coi như đó là do tôi có cảm giác tội lỗi, hay muốn coi thành gì cũng được. Tôi hi vọng có thể cứu được cô ấy, cho dù là… cho dù là cô ấy đã biến thành ma…”
“Tôi hiểu rồi. Có điều sự ảnh hưởng mà tôi nói vừa nãy không phải là giảm thọ, mà là anh có thể sẽ gặp phải những hiện tượng quái dị trong tương lai. Chuyện này cũng giống như lúc anh mua đồ trong một cửa hàng trên mạng và sau này khi họ tiến hành một loại hoạt động nào cũng sẽ gửi tin nhắn cho anh vậy. Nhưng có điều những tin nhắn ấy anh không có cách nào trả lại, kéo danh sách đen hay là không để ý đến. Anh có khả năng sẽ bị những hiện tượng quái dị đó công kích, dẫn đến nguy hiểm tới tính mạng.”
“Được, tôi hiểu. Chỉ là những chuyện ấy thôi sao?”
“Còn có một điểm nữa, chuyện này có thể sẽ ảnh hưởng đến người nhà của anh.”
“… Có cách nào không? Có cách nào không làm ảnh hưởng đến họ không?”
“Xin lỗi, điểm này…”
“Những lá bùa hộ thân của các anh! Những lá bùa đó có thể bảo vệ người đúng không?”
“Bùa hộ thân không phải vạn năng đâu.”
“Tôi… Tôi vẫn muốn làm. Trong tương lai tôi có thể sẽ hối hận với quyết định ngày hôm nay, nhưng nếu bây giờ tôi không làm thì có lẽ tôi sẽ càng thêm hối hận hơn. Cầu xin các anh. Bùa hộ thân hay những thứ khác đều được! Tiền không thành vấn đề!”
“Nếu đã như vậy thì chúng tôi cần tính toán một chút.”
“Mất bao lâu?”
“Cần phải xem tình hình liên lạc của chúng tôi. Chúng tôi sẽ liên lạc với một số người cùng ngành. Về mặt siêu độ thì không phải là sở trường của chúng tôi. Anh còn muốn bảo vệ người nhà, chúng tôi càng cần phải hỏi ý kiến của những người đó.”
“Được.”
Ngày 7 tháng 6 năm 2011, điều tra được video của camera giám sát ở câu lạc bộ Đại Thế Giới và địa phương xung quanh đó. File video.
Màn hình được chia thành sáu ô, có chút mờ, video của camera giám sát mất đi màu sắc thật.
Mỗi một góc trên cùng của sáu ô trong màn hình đều hiện thị địa điểm của camera.
Video đã được qua xử lý, tin tức số liệu trong màn hình được đổi mới. Sáu địa điểm đó phân biệt là số 324, số 330, số 325, số 337 của đường Tân Thế Giới, số 735 đường Nhân Dân cùng số 281 đường Thắng Lợi.
Màn hình sáu ô lần lượt có một bộ phận nội dung chồng lên nhau, ba ống kính ở đường Tân Thế Giới nhìn thì hình như được lắp đặt bên trong cửa hàng, đối diện với cửa chính; ba ống kính khác được lắp đặt trong một góc của ba cửa hàng khác, có thể quay được một phần của con đường, và còn có một phần khung cảnh của cửa chính tại cửa hàng.
Ngày thu hình của camera là 20 tháng 5 năm 2011, tất cả các màn hình đều đang được tua nhanh, thời gian đến 10 giờ 31 phút vào buổi tối hôm đó. Sáu ô màn hình đồng thời được thay đổi trở về trạng thái tốc độ bình thường, trong mỗi một ô xuất hiện một vòng tròn màu đỏ và hình ảnh được đánh dấu đều là cùng một người đàn ông.
Người đàn ông mặc một bộ vest, không mang theo túi xách công văn các loại.
Màn hình bị điều chỉnh, có thể nhìn ra được đại khái đó là một người đàn ông không được tính là trẻ tuổi, nhưng cũng không già, có lẽ là một người đàn ông trung niên khoảng ba bốn mươi tuổi.
Trong màn hình số 324, ông ta xuất hiện ở bên trái cửa hàng số 324, rồi đi vào bên trong cửa hàng. Từ ô màn hình này thì thấy đây dường như là một cửa hàng thương mại rất lớn, cửa chính rất hoành tráng, nhưng cụ thể là kinh doanh gì thì trong màn hình không nhìn ra được.
Đối diện cửa hàng là một quán cà phê treo biển “Sunshine cafe”.
Mà ở trong màn hình của camera giám sát số 325 thì người đàn ông xuất hiện từ góc bên trái đi về phía bên phải, bước vào một cửa hàng lớn không treo biển. Trong ô màn hình, đối diện con đường cũng chỉ có mỗi tòa kiến trúc là cửa hàng đó và cũng chỉ có cánh cửa to lớn đó.
Xem xét từ hành động của người đàn ông thì có thể biết được rất rõ ràng, sáu ô trong màn hình chính là sáu camera giám sát được lắp đặt trong sáu cửa hàng trên đoạn đường của đường Tân Thế Giới ở giữa đường Nhân Dân và đường Thắng Lợi.
Người đàn ông đi từ đường Nhân Dân về phía đường Thắng Lợi, bước vào cửa hàng số 324 kia.
Màn hình lại một lần nữa được tua nhanh, trong đó có mấy ô trở thành màu đen. Thời gian đến 10 giờ sáng ngày hôm sau, sáu camera giám sát đều hoạt động trở lại bình thường, màn hình một lần nữa được để tốc độ bình thường.
Lần này, người đàn ông đó lại xuất hiện, cũng bị khoanh tròn. Ông ta từ cửa hàng số 324 rời đi, đi về phía đường Nhân Dân, rồi biến mất bên ngoài camera giám sát đường Nhân Dân.
Sau đó, đến 2 giờ chiều cùng ngày, ông ta đã đổi bộ quần áo khác, đi vào cửa hàng số 324 một lần nữa. Rồi đến hơn 8 giờ sáng hôm sau mới rời đi.
Hoạt động đó cứ lặp đi lặp lại mấy ngày liền.
Cho đến ngày 26 tháng 5, màn hình camera giám sát số 324 dừng ở 9 giờ 42 phút cùng ngày.
Màn hình được phóng to, quay được cửa sổ có kính lớn ở quán cà phê đối diện. Bên cạnh ô cửa có một người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi, vẫn luôn quay đầu nhìn về phía cửa hàng số 324.
Cửa sổ đó bỗng nhiên chấn động một cái, trên đó xuất hiện hai vệt màu đen. Người trẻ tuổi giật mình hoảng sợ, ngửa người về sau. Nhân viên trong quán đi về phía cửa sổ xem xét, nói gì đó với người thanh niên, rồi lại gọi một nhân viên khác đến. Tiếp theo đó, có người đi ra bên ngoài đem hai vệt đen đó lau đi.
Đoạn nội dung bị tạm dừng, quay ngược, một lần nữa chiếu lại với tốc độ chậm. Nhưng ngoài trừ sự chấn động của kính thủy tinh và sự xuất hiện đột ngột của hai vệt đen ra thì không còn nội dung khác.
Người thanh niên gọi điện thoại, sau đó liền rời khỏi quán cà phê.
Sau hơn 1 tiếng, có cảnh sát đi vào số 324, bọn họ ở lại một thời gian rất lâu, khi rời đi thì mang theo người đàn ông trung niên kia.
Trong camera mấy ngày sau đó không thấy người đàn ông trung niên kia xuất hiện nữa.
Ngày 10 tháng 6 năm 2011, xác nhận cảnh sát đã loại bỏ sự nghi ngờ với Vu Hoằng. Vu Hoằng và Hầu Gia Ninh không quen biết, thẻ ngân hàng của ông ta đã mất từ hơn một tháng trước, sau khi chuyển đi số tiền tiết kiệm trong đó thì ông ta không báo mất thẻ ngân hàng nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...