Võ Thần Hy không biết đường từ thôn Sáu Công Nông đến nhà của Âu Dương. Cô bé không thể dùng điện thoại để dò đường, không thể hỏi thăm người ta, càng không thể đón xe đến nhà Âu Dương.
Sau khi đứng đờ ra một lát, cô bé tùy tiện chọn một hướng rồi đi về phía đó.
Vùng gần khu dân cư luôn có trạm xe buýt.
Lúc Võ Thần Hy nhìn thấy trạm xe buýt thì trong lòng có chút hi vọng. Nhưng nhìn trên tấm biển ghi số xe và trạm đến thì cả sáu chiếc xe buýt ở trạm này cô bé đều chưa từng đi qua.
Tôi có thể cảm nhận được sự thất vọng trong lòng Võ Thần Hy.
Tôi kỳ thực còn thất vọng hơn.
Có điều không phải vì chuyện này mà là vì Võ Thần Hy cứ như vậy rời khỏi thôn Sáu Công Nông, không hề gặng hỏi bà cụ về những việc liên quan đến căn nhà và về chuyện của Diệp Thanh.
Tôi đoán là bà cụ sẽ chọn cách tự sát.
Thật lòng mà nói, tôi không cảm thấy quá buồn đối với chuyện này. Một mặt là vì bà cụ tuổi tác đã cao, chồng con đều đã bỏ bà mà đi trước, cuộc sống của bà trong viện dưỡng lão cũng chẳng thoải mái gì. Một mặt là vì tôi tin tưởng rằng quyết định của bà không phải là một suy nghĩ nông nổi nhất thời, bà không phải những người trẻ tuổi có tâm hồn rất mỏng manh; cũng không phải những người trưởng thành thình lình gặp biến cố lớn. Nghe bà cụ và người đàn ông ấy nói chuyện thì biết được: dọn nhà, bán nhà, nhận được chìa khóa do người đàn ông gửi đến, chứng kiến những cái chết đột ngột của con cái, rồi sống một mình trong viện dưỡng lão mà không thể về nhà… Bà ấy đã mất mấy năm trời để tiêu hóa những mất mát này, mãi cho đến hôm nay Âu Dương tìm đến bà thì bà mới thấy đã đến lúc phải quay trở lại đây rồi. Đây là quyết định đã trải qua sự suy nghĩ thấu đáo của người trưởng thành.
Dù thấy hơi buồn nhưng tôi có thể hiểu được cách làm của bà.
Có người chọn cái chết để giải thoát cho mình, có người… lựa chọn dù có thế nào thì cũng phải cố gắng mà sống tiếp.
Tôi không khỏi nhớ đến Diệp Thanh. Người đàn ông đó nói sau khi chết biến thành ma cũng là một loại hình thái sống, phải biết trân quý khoảng thời gian mình biến thành ma.
Diệp Thanh có lẽ rất xứng đáng được xem là một tấm gương trong chuyện này chứ nhỉ?
Đến chết anh ta vẫn không ngừng tranh đấu.
Lúc tôi đang miên man suy nghĩ thì một chiếc xe buýt chạy tới.
Võ Thần Hy nhìn chiếc xe, nhưng vẫn đứng im sau tấm biển quảng cáo của trạm.
Một lát sau, lại một chiếc xe buýt nữa đi tới.
Chiếc này rất vắng khách.
Có lẽ Võ Thần Hy lấy đó làm tiêu chuẩn chọn lựa.
Cô bé lên chiếc xe này, còn rất cẩn thận tránh không chạm vào mấy hành khách ngồi lác đác trên xe, đến đứng cạnh cửa sau của chiếc xe. Chiếc xe chạy qua hai trạm, Võ Thần Hy nhân cơ hội có người xuống xe thì cũng liền xuống theo.
Cô bé nhìn tấm biển của trạm xe buýt này rồi vẫn thất vọng như cũ. Lại một chiếc xe trống nữa chạy đến, Võ Thần Hy lên xe và đứng ở vị trí trước đó từng đứng.
Chiếc xe lăn bánh, Võ Thần Hy nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng vô cùng lo lắng. Trong tầm mắt của cô bé, cảnh vật bên ngoài cửa sổ đang không ngừng lùi lại phía sau. Cô bé đột nhiên quay đầu nhìn đằng sau.
Tôi chú ý thấy tiêu điểm mà cô bé đang nhìn đến là một tấm biển chỉ đường. Đó là tấm biển chỉ đường của tàu điện ngầm.
Võ Thần Hy kích động một lát, nhưng chiếc xe vẫn chưa dừng lại và cũng chưa nghe thông báo sắp đến trạm.
Tôi biết, khoảng cách đến trạm kế tiếp còn khá xa.
Chợt cột đèn giao thông ở ngã tư trước mặt nhảy sang đèn đỏ, chiếc xe dừng lại.
Võ Thần Hy ngó trước ngó sau, nhắm mắt lại đi xuyên qua cửa xe. Đúng lúc đó phía trước có một chiếc xe máy điện chạy sượt qua người của cô bé. Võ Thần Hy lúc này mở mắt ra nhìn thấy cảnh đó, liền giật mình lùi lại, một nửa người hòa cùng với chiếc xe máy.
Võ Thần Hy vỗ ngực vài cái, nhân cơ hội đường đã vắng xe thì vội vàng lao lên làn đường dành cho người đi bộ, rồi chạy về hướng trạm tàu điện ngầm.
Muốn đến trạm tàu điện ngầm thì phải đến đầu đường quẹo trái, rồi chạy thêm một hai trăm mét nữa.
Cửa trạm tàu điện ngầm ở gần cửa của một khu dân cư, lúc này đang vắng người.
Võ Thần Hy rất thích thú, chạy xuống cầu thang, ngập ngừng ở trước cửa soát vé một lát rồi đỏ mặt leo qua lan can.
Tôi cảm thấy có chút chút kì khôi.
Võ Thần Hy có lẽ là hồn ma có đầu óc tỉnh táo nhất nhưng tình cảm phức tạp nhất mà tôi từng gặp. Cô bé vẫn là một cô gái mới lớn, có rất nhiều suy nghĩ, cũng biết mình đã chết và muốn đi an ủi bạn mình, nhưng cô bé lại rất lạ lẫm với việc làm ma, phải bỏ ra một khoảng thời gian để làm quen với thân phận mới của chính mình.
Những con ma mà tôi thường nhìn thấy không hề vụng về giống cô bé.
Cô bé nghiên cứu các tuyến đường của tàu điện ngầm, ghi nhớ tên các trạm cần đổi tuyến.
Đó vẫn là một phương án khá ngốc nghếch, cô bé đi tàu điện ngầm đến trường số Mười Tám trước rồi mới từ đó đi đến nhà của Âu Dương.
Trong suốt thời gian này, cô bé vẫn cố gắng tránh đụng phải những người còn sống khác, cả đoạn đường đi phải nói là rất khổ sở.
Đến nhà Âu Dương, cô bé mới phát hiện trong nhà không có ai, cha mẹ của Âu Dương vẫn chưa về.
Võ Thần Hy ngồi xuống sofa, nhìn cái điều khiển trên bàn trà, thất thần hồi lâu.
Một lúc sau, cô bé lẩm bẩm một mình: “Mình có thể cầm được nó, mình có thể cầm được nó, mình có thể cầm được nó…”
Không ngừng lặp lại câu nói ấy, Võ Thần Hy xây dựng niềm tin cho mình xong rồi đưa tay cầm lấy cái điều khiển.
Tay cô bé xuyên qua nó.
Võ Thần Hy không nản chí, lại tiếp tục thử thêm mấy lần nữa nhưng vẫn thất bại.
Cảnh tượng này khiến tôi nhớ lại những trải nghiệm của mình trong cảnh mộng.
Nếu nói lấy trạng thái linh hồn để hoàn thành vài chuyện thì… rất dễ mà cũng rất khó.
Võ Thần Hy có thể ngồi trên sofa, trước đó còn có thể lên xe buýt, leo cầu thang, đi tàu điện ngầm, bây giờ đang ở nhà của Âu Dương ở tầng 4. Cô bé không hề xuyên qua nền xi măng và mấy phương tiện giao thông đó mà rơi xuống đất, hoặc là trực tiếp lọt vào lõi trái đất, xuyên qua địa cầu. Nếu thế thì có lẽ là có thực thể, nhưng cô bé lại không thể chạm vào người sống. Vào những lúc như thế này cô bé lại biến thành “ma”, trở nên vô hình.
Tôi không biết phải giải thích tình huống này thế nào.
Có lẽ đó chính là bản năng, giống như một đứa bé vừa ra đời, đau, đói, khát, khó chịu thì nó sẽ khóc lên vậy.
Cũng có thể là do lúc còn sống, những hành động này đã in sâu vào hệ thống thần kinh phản xạ. Một người có thể vì bệnh tật, già yếu, bị thương mà không thể nào cầm được đồ vật. Nhưng vĩnh viễn không thể nào khiến bản thân xuyên qua ruột của một thứ gì đó. Sau khi biến thành ma, những hành động này của ma cũng giống như người sống, không cần phải thông qua nhận biết đặc biệt vẫn có thể đi lại, thò tay ra…
Sự luyện tập này của Võ Thần Hy có tác dụng hay không, tôi đang mong ngóng kết quả.
Nếu cô bé có thể dựa vào luyện tập mà thành công, thì chắc tôi cũng có thể thông qua luyện tập để khiến cho bản thân chủ động tự do trong cảnh mộng, mà không phải hành động dựa trên năng lực lúc linh lúc không và cảm xúc hay thay đổi xuống lên thất thường.
Tôi chợt nhớ ra một vấn đề.
Nếu chuyện này có thể dựa vào luyện tập để thành công thì tại sao Cổ Mạch, Nam Cung Diệu và cả Huyền Thanh Chân Nhân lại không nói cho tôi biết? Họ vẫn luôn bảo tôi cứ tùy tiện mà làm, bình tĩnh hành xử trong các sự kiện quái dị. Họ chưa từng yêu cầu tôi làm gì; thậm chí cả những bộ hồ sơ đó, họ cũng chẳng bảo tôi phải cố gắng xem hết, trái lại chỉ tỏ thái độ “tùy duyên là hay nhất”.
Nam Cung Diệu là người duy nhất nhắc đến vấn đề năng lực tăng lên. Anh ta nói những người như chúng tôi, năng lực càng mạnh thì cách cái chết càng gần.
Là… vì nguyên nhân đó sao?
Vì thế họ mới không chọn cách nâng cao năng lực mà để cho nó phát triển tự do?
Tôi bắt đầu lưỡng lự.
Vấn đề này tôi chưa hề suy nghĩ qua.
Những hành động trong cảnh mộng có được xem như một phần của năng lực không?
Tôi cảm thấy đau đầu quá.
Võ Thần Hy ngược lại là một người có nghị lực khiến người ta phải kinh ngạc, cô bé đã kiên trì tập luyện động tác ấy hàng mấy giờ đồng hồ.
Sau khi trời đã tối mới có âm thanh mở cửa vang lên.
Võ Thần Hy giật mình, bây giờ mới nhận ra trời đã tối. Cô bé vội vàng đứng dậy nhìn về phía cửa nhà.
Ba người nhà Âu Dương cùng trở về. Hai mẹ con Âu Dương hình như vừa mới khóc xong.
“Em đi nghỉ sớm đi. Để anh thông báo những người khác. Ngày mai trong tang lễ sẽ có rất nhiều người đến, anh sẽ đi nhà tang lễ, còn em thì chăm nom ở nhà nhé.” Cha Âu Dương nói với mẹ Âu Dương.
Mẹ Âu Dương gật đầu, rồi quay qua nhìn Âu Dương, lúc này cô bé còn đờ đẫn hơn cả hồi sáng.
Cha Âu Dương vỗ vai con gái: “Tiếu Tiếu, con đừng nghĩ ngợi lung tung, bà cô của con đã già rồi, lú lẫn rồi. Bà… Trước đây tinh thần của bà cũng không ổn lắm nên mới bảo cô chú con đưa vào viện dưỡng lão. Nhiều năm như thế, bác sĩ tâm lý bên ấy mỗi tuần đều đến khám mà cũng không chữa hết được… Haizz…”
Âu Dương Tiếu nhìn cha, bướng bỉnh nói: “Cảnh sát nói những cánh cửa đó đều không bị cạy. Người ở đó thì bảo chìa khóa của họ không bị mất, sau khi mua nhà đã sửa sang lại, chìa khóa cũng đổi luôn. Bà là dùng chìa khóa để vào nhà.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...