Trong bốn chiếc chìa khóa có hai chìa hình chữ thập, một cái đầu vuông thuần kim loại, cái kia cũng bằng kim loại nhưng đầu hình tròn; một chìa xem ra là chìa khóa của cửa chống trộm, rất cầu kì, đuôi có bao một lớp vỏ nhựa màu đen, thoáng nhìn rất giống chìa khóa điện tử của xe hơi; còn một chìa thì chỉ có một khớp dẹp lép cực kì đơn giản.
Võ Thần Hy hoàn toàn không thấy có gì lạ với động tác rút chìa khóa mở cửa của bà cụ, nhưng tôi thì khá sửng sốt.
Dù gì cũng là tổ trưởng một nhóm nhỏ phụ trách công tác di dời ở khu dân cư này, tôi đã đến đây rất nhiều lần, phần lớn những lúc ấy đều là ấn chuông cửa ở dưới lầu, để chủ nhà mở cửa cho chúng tôi vào, có khi thì đúng lúc gặp phải chủ nhà ở dưới đang định đi vào. Mà trong tay tôi còn có chìa khóa cửa của Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp, thực ra thì có hai chìa, ngoài chìa mở cửa phòng nghiên cứu ra, còn có chìa mở cửa chống trộm ở dưới lầu nữa.
Lúc mời công an cạy cửa của phòng nghiên cứu, tôi từng nghe chủ nhiệm Mao nói đầu năm trước toàn bộ cửa chống trộm trong khu dân cư đã đổi hết một lượt rồi. Ban đầu là vì muốn giải quyết vấn đề rất nhiều chuông cửa trong khu dân cư bị hỏng, nhân lúc đó liền đổi luôn các cửa chống trộm vốn đã sử dụng quá lâu năm. Ủy ban khu dân cư có đầy đủ chìa khóa của các cửa chống trộm. Chìa mà tôi đang giữ là của một trong bốn căn hộ của tầng 6, lầu số 6. Đương nhiên, tình huống ở đó khác với những lầu khác, bốn gian nhà đó đều là của phòng nghiên cứu, còn làm thông với nhau nữa. Bốn cánh cửa chính đã được sửa lại, chỉ còn chừa lại hai cửa chính đi vào phòng khách của căn số 1 và 2.
Loại cửa chống trộm này kỳ thực cũng chẳng mấy đảm bảo, chìa khóa thì người nhà của mỗi gia đình đều giữ một chìa, ủy ban cũng có, nhân viên lao công cũng có, những người mua bán và đến thuê nhà ở có lẽ cũng đã tự đi dập chìa khóa y hệt để dùng riêng.
Dù không có chìa khóa thì chỉ cần nhấn đại chuông cửa, gặp phải một hộ dân không cẩn trọng nào đó là có thể dễ dàng đi vào bên trong tòa lầu được rồi.
Nói thật, dù bà cụ đã dọn khỏi nơi này mấy năm trước, nhà cũng bán rồi, nhưng nếu trên tay có chìa khóa cửa chống trộm mới lắp vào hồi năm trước thì tôi chẳng có gì phải ngạc nhiên.
Nhưng tình cảnh đang diễn ra trước mắt và những gì tôi nghĩ hoàn toàn khác nhau.
Bà cụ tra chìa khóa vào lỗ, được một nửa thì chìa khóa bị kẹt.
Rõ ràng là chìa này không khớp với ổ khóa.
Bà cụ liền rút chìa khóa ra, đổi qua chìa hình chữ thập khác kia.
Lần này rất thuận lợi, sau khi tra chìa vào, ổ khóa được vặn ra nhẹ nhàng. Bà cụ đẩy cánh cửa bước vào.
Chìa khóa hình chữ thập đầu tròn, giống y đúc chiếc chìa khóa cửa chống trộm tòa lầu chung cư mà tôi đang cầm. Đây chắc chắn là chìa khóa được thống nhất lúc đổi rồi.
Bà cụ thử sai một lần, đó khẳng định là do bà không biết chìa nào khớp với ổ nào.
Võ Thần Hy cũng nhận ra sự kì lạ này, ngần ngừ một chút rồi mới đi vào bên trong tòa lầu.
Cô bé lặng lẽ theo sau bà cụ leo lên lầu.
Tầng 6 đối với một bà cụ cao tuổi quả thật là một thách thức lớn.
Bà cụ bước từng bước một rất chậm chạp.
Tôi vẫn còn đang mải nghĩ ngợi về chuyện chìa khóa.
Bà cụ cầm chìa khóa rời viện dưỡng lão, những biểu hiện của bà đều chứng minh rằng sự tình có chút kỳ quái. Nhưng tình huống vừa nãy, mấy chìa khóa đó chỉ là những chìa khóa rất bình thường, rất phổ biến.
Là do tôi hiểu lầm ư?
Bà cụ chỉ đơn giản là xem chìa khóa như vật tượng trưng cho ngôi nhà cũ, nhìn nó rồi nhớ đến căn nhà thôi ư?
Thế thì những sự trùng hợp đến thần kì kia phải giải thích thế nào đây?
Tựa như tôi đã chạm đến mép của thứ gì đó, nhưng vẫn chưa thể phanh phui nó ra được vậy.
Cuối cùng thì bà cụ cũng đã leo lên đến tầng 6, thở hổn hà hổn hển.
Nhà 603 nằm sát bên cầu thang.
Bố cục của thôn Sáu Công Nông đều không khác nhau lắm, cửa vào của ba nhà, bốn nhà đều liền kề nhau, chắn trước cửa vào là một cái cửa sắt.
Cửa đó cũng dùng chìa hình chữ thập. Bà cụ dùng chìa khóa đầu vuông để mở khóa, lần này không có trục trặc gì.
Kế đến còn có hai lớp cửa nữa. Một cái thì vừa nhìn vào đã nhận ra là loại cửa sắt cũ cách đây mười mấy năm, vô cùng sơ sài, ổ khóa cũng rất đơn giản. Trên cửa sắt mắc một tấm vải để ngăn ruồi muỗi, đã bám đầy bụi bặm. Sau cửa sắt để kệ đựng giày, thảm lau chân, một lối đi rất hẹp, rồi mới đến cửa chống trộm của nhà số 603.
Bà cụ dùng chìa khóa dẹp để mở cửa sắt.
Trên kệ giày chỉ có hai đôi dép nhựa cũ.
Bà cụ không để mắt đến nó, dùng ngay chìa khóa cuối cùng để mở cửa chống trộm.
Cách cách cách…
Âm thanh của ổ khóa cửa chống trộm rất đặc trưng.
Sau ba vòng xoay, ổ khóa được mở ra, cánh cửa tự động mở ra một khe nhỏ.
Bà cụ hình như có chút bồi hồi do lâu ngày xa cách, không đẩy cửa mở ra ngay mà đứng nhìn trân trân khe hở đó.
Võ Thần Hy nín thở, hai tay bấu chặt vạt áo.
Tôi cảm nhận được âm khí từ trong nhà lan ra.
Bên trong đó có một con ma!
Tôi ngay lập tức đưa ra phán đoán, tim đập thình thịch.
Tay bà cụ run rẩy đẩy cửa mở ra khoảng một nửa, khiến người ta có thể nhìn thấy nửa gian phòng khách. Bên tay trái là cửa nhà bếp.
Trong nhà rất sáng sủa, ánh nắng xuyên qua cánh cửa đã mở một nửa rọi đến bà cụ.
Bà cụ nheo mắt đứng yên, hình như chưa quen với ánh sáng ấy.
Cửa tiếp tục được mở ra.
“Mẹ bọn nhỏ à, sao còn chưa vào?” Tiếng đàn ông trẻ tuổi vang lên sau cánh cửa, xuôi theo cánh cửa dần mở ra, một người đàn ông mặc áo sơ mi tay ngắn và quần tây đen đời cũ xuất hiện trước tầm mắt tôi.
Mắt của cụ già đột nhiên ươn ướt.
Võ Thần Hy bám vào cửa sắt há mồm trợn mắt, kinh ngạc nhìn người đàn ông giống như bước ra từ trong các tấm hình và phim ảnh thời xưa.
Không chỉ có quần áo, mà đến cả tóc cũng mang phong cách đặc trưng của những thập niên bảy mươi tám mươi của thế kỉ trước.
Người đàn ông mỉm cười, hai mắt cũng đỏ hoe. Ông ấy có chút cảm thán, đưa tay sờ mặt bà cụ.
Bà cụ ngước nhìn ông ta, rồi hình như bị giật mình, khe khẽ né tránh.
“Bà đừng sợ, không sao đâu.” Người đàn ông hiền hòa nói, tựa như đang vỗ về động vật nhỏ.
“Tôi không sợ.” Bà cụ nghiêm mặt lại, “Nhưng ông còn trẻ như thế mà tôi thì đã là một bà già…”
“Ha ha…” Người đàn ông bật cười, nắm lấy bàn tay nhăn nheo của bà lão, nhẹ nhàng vuốt ve, “Vất vả cho bà rồi… Đều tại tôi vô dụng…”
Nước mắt của bà lão lăn dài trên má, bà dùng tay còn lại để chùi nước mắt, miệng thì nói: “Ông nói lung tung gì đó? Tôi có vất vả gì đâu. Có chăng cũng chỉ mấy năm nay, lúc mà thằng lớn với con út… cả ông nữa…”
Bà lão đột nhiên nghẹn ngào, không nói được nữa.
Người đàn ông không bước ra khỏi cửa, chỉ nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của bà cụ.
Bà cụ thôi không khóc nữa, nói tiếp: “Tôi nhìn thấy chìa khóa thì biết ngay là ông. Tôi trở về rồi đây, mà ông không đến gặp tôi, chỉ gửi chìa khóa không thì có ích gì?”
“Bà trở về làm gì?” Người đàn ông buồn bã nói, “Bà đang sống rất tốt ở bên ngoài mà, thằng lớn và con út đều hiếu kính với bà, còn cái viện dưỡng lão đó cũng rất tốt nữa. Cháu trai, cháu dâu của bà cũng rất tử tế.”
“Tôi cần mấy thứ đó để làm gì? Tôi vẫn thấy chi bằng lúc đó chết luôn cho rồi!” Bà cụ thình lình ngẩng mặt lên, cao giọng nói.
Người đàn ông im lặng.
“Đáng lẽ tôi đã chết vào lúc đó rồi đúng không? Ông bảo tôi dọn đi, có phải lúc đó ông sắp gặp nạn rồi đúng không? Căn nhà… hay là khu này xảy ra chuyện?” Bà cụ nói tiếp, đôi môi run lên, “Cái người tên Diệp Thanh đó… Tôi nghe nói, sau đó cậu ta đã biến mất!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...