Tí Còi khoa trương mà nuốt nước bọt đánh ực một cái, nhưng lúc này không ai cười nổi.
“Tồi tệ là làm sao?” Gã Béo hỏi.
“Theo lý mà nói, viên đá đó đã bị đập vỡ ra thành từng mảnh nhỏ thì dù có thu thập lại được cũng không thể nào nhanh chóng có được sức mạnh để có thể tiếp tục tấn công chủ nhân như thế được.” Trần Hiểu Khâu lấy điều mà chúng tôi quan tâm nhất ra để phân tích, “Nhưng tình huống phát sinh thì mọi người biết rồi đấy.”
“Như vậy là… cái thứ đó đã trở nên mạnh hơn?” Gã Béo hỏi.
Trần Hiểu Khâu gật đầu.
“Thế nó sẽ tự hủy diệt chính mình nhanh hơn chứ?” Tôi hỏi.
Theo như lý luận mà Nam Cung Diệu đã nói, vật quái dị càng mạnh lên bao nhiêu thì càng tiến gần đến thời khắc bị hủy diệt bấy nhiêu.
Nếu sự thay đổi của Ông Trời đang tăng tốc thì…
Tôi nhất thời cũng chẳng biết đó là dấu hiệu đáng vui hay đáng buồn nữa.
Trần Hiểu Khâu cho tôi một câu trả lời.
Cô ấy lắc đầu, “Điểm này vẫn chưa rõ được. Trước mắt tình huống mà họ quan sát được chỉ là cái thứ đó đang mạnh lên, còn những mặt khác thì phải chờ quan sát thêm đã.”
Tí Còi thở dài thườn thượt, lắc đầu thật mạnh.
“Biết được điểm này thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đối với chúng ta nhỉ?” Đột nhiên Gã Béo nói.
Ngẫm kĩ thì đúng là như vậy.
Cũng giống như các tin tức quốc tế mỗi ngày, lâu lâu lại thấy bộc phát căng thẳng ở chỗ này, xung đột ở chỗ kia, thế nhưng chiến tranh Thế Giới Thứ Ba rốt cuộc vẫn nằm trong mồm của mấy tay chém gió bốc phét trên mạng.
Lại giống như thỉnh thoảng rộ ra tin sắp đến ngày tận thế, biết bao nhiêu thập kỉ, thế kỉ đã trôi qua, loài người vẫn luôn đứng ở đỉnh của chuỗi thức ăn Trái đất, xem tình trạng thì có lẽ vẫn sẽ tiếp tục đứng ở vị trí đó trong một khoảng thời gian rất dài nữa.
Đối với chúng tôi mà nói, chuyện nguy hiểm nhất cũng chỉ là trong thành phố này xuất hiện một tội phạm hay một tổ chức tội phạm vẫn chưa bị tóm cổ. Chuyện ấy có lẽ cũng là một ví dụ gần với thực tế nhất.
Nhưng thực ra thì những nguy hiểm ấy đều từ trên trời rơi xuống, khiến người ta không cách nào tránh khỏi được.
“Lúc này mà chúng ta còn phải làm việc, rồi đối phó với mấy người già kia.” Tí Còi than thở.
Ngày nào còn sống thì ngày đó còn làm việc. Đó mới là điều thiết thực nhất. Có điều khi biết được loại chuyện này thì nó thực sự đã khiến cho tính tích cực và hăng say của chúng tôi giảm sút.
Tôi nhận thấy tiến độ làm việc của tổ chúng tôi đã tụt lại phía sau so với những tổ khác trong Phòng Di dời rồi.
Đến chiều Sếp Già tìm tôi nói chuyện, không phải nói chuyện công việc mà ngược lại là hỏi thăm tình hình em gái của tôi. Ông ấy đã tìm cho tôi một lý do, lý do này xem ra cũng khá hợp lý.
“Công việc thì làm mãi cũng không hết, thong thả một chút cũng chẳng sao, chia bớt một số việc thích hợp cho các đồng nghiệp khác cũng được. Người thân vẫn là quan trọng nhất, phải biết trân trọng lấy.” Sếp Già chân thành nói, những câu nói ấy tuy chỉ là những câu nói rất bình thường nhưng tôi lại cảm thấy sự chân thành tử tế trong đó.
Tôi đương nhiên cũng phải phối hợp một chút, trong lòng thật ra đã rất xúc động.
Buổi chiều tan làm về nhà, tôi nhìn thấy đứa em càng lúc càng lấy lại tinh thần thì bao nhiêu muộn phiền áp lực trong ngày đều tan biến vào hư không.
Cho dù ra sao thì em gái bây giờ đã khá ổn định, như thế thì tốt quá rồi.
Dù cho ngày mai trời có sập xuống, toàn bộ loài người đều bị Ông Trời giết sạch thì đó vẫn là chuyện của ngày mai.
Ngày mai đối với tôi còn xa lắm.
Đặc biệt là khi tôi vừa thiếp đi liền vào ngay cảnh mộng, hơn nữa thời gian còn quay ngược lại lúc sáng nay, như thế cũng đồng nghĩa với việc lặp lại cuộc sống của ngày hôm nay một lần nữa.
Võ Thần Hy vốn dĩ còn muốn đến trường học và Cục Cảnh sát tìm tôi. Tôi nhìn thấy cô bé sau khi nhìn Âu Dương rời giường, rồi ngồi ngơ ngác xong thì muốn rời khỏi nhà Âu Dương, tôi đoán là cô bé vẫn chưa hết ý định muốn tìm tôi.
Tôi cũng đã từng nghĩ có nên gặp Âu Dương để chuyển lại lời của Võ Thần Hy hay không.
Nhưng tôi chẳng biết phải nói thế nào với Âu Dương cả.
Tôi cũng không được tính là thân quen với cô bé này. Tôi lấy được cách liên lạc với Âu Dương ở chỗ em gái, nhưng với cái trạng thái nặng nề như sắp chết ấy thì e là cô bé cũng chẳng nhìn đến điện thoại. Cô bé ấy vẫn suốt ngày ở trong nhà, mẹ cô bé cũng vậy, tôi không tiện tìm đến nhà để hỏi thăm.
Tôi suy nghĩ đến việc gửi thư, nhưng cầm bút lên lại chẳng biết viết gì.
Nếu như viết không hợp lý thì không cẩn thận lại bị người ta gán cho là một trò đùa ác ý hoặc là giở trò ma quỷ. Tuy là bị ma ám thật đấy, nhưng kết quả đó có lẽ còn tồi tệ hơn nhiều.
Tôi hy vọng Âu Dương có thể tự mình vượt qua.
Võ Thần Hy vẫn còn kỳ vọng vào tôi, hình như cô bé đã từ bỏ niềm tin về việc Âu Dương có thể tự mình tốt lên và dường như cũng là vì cô ấy càng quan tâm Âu Dương hơn tôi.
Nhưng Võ Thần Hy còn chưa kịp ra khỏi cửa...
Âu Dương ngồi cạnh bàn ăn không chịu dùng cơm. Cha cô bé đã thôi nổi giận, chỉ tỏ ra phiền muộn. Nhưng vẻ mặt của ông ấy càng trở nên khó coi hơn, lo lắng cho con gái đã biến thành giận dữ khi không thể làm gì được cho con. Mẹ của Âu Dương thì ngày càng tiều tụy, nhìn con mà cứ muốn rơi nước mắt.
Âu Dương không dùng cơm nhưng lại bất ngờ chủ động lên tiếng: “Cha mẹ, con muốn qua thăm bà cô.”
Cha mẹ của Âu Dương sững sờ, Võ Thần Hy đang muốn đi ra ngoài cũng sững sờ.
“Con đi gặp bà để làm gì?” Cha của cô bé chau mày.
Âu Dương cúi mặt xuống, không nói.
Cha cô bé há miệng ra định nói gì nhưng lại cố nuốt xuống, thở dài nặng nề.
“Được, lát nữa mẹ đưa con đi. Nhưng giờ con ăn một chút gì đã được không, Tiếu Tiếu?” Mẹ cô bé nhìn con mình bằng ánh mắt đầy mong mỏi, giọng nói cũng kèm theo sự van nài.
Âu Dương trầm ngâm mấy giây, rồi cũng cầm thìa lên, nuốt bát cháo rau một cách đầy khó nhọc.
Võ Thần Hy cũng vui mừng y hệt như cha mẹ của Âu Dương, còn thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Ăn sáng xong, mẹ của Âu Dương lái xe đưa cô bé đến viện dưỡng lão.
Âu Dương ngồi ở ghế sau, còn Võ Thần Hy thì ngồi bên cạnh.
Tôi có thể cảm nhận được sự vui mừng trong lòng của Vũ Thần Hy.
“Lúc trước mỗi lần nhắc đến bà cô của cậu thì cậu cứ nói là bà ấy là lạ sao đó. Lúc nhỏ, chẳng phải bà ấy từng chăm sóc cậu sao?” Mặc kệ Âu Dương có nghe thấy hay không, Võ Thần Hy vẫn thì thầm nói.
Chiếc xe chạy vào viện dưỡng lão ở vùng ngoài ô, sau khi đỗ xe, mẹ của Âu Dương dắt cô vào đăng kí. Tiếp đó họ được nhân viên chăm sóc ở viện dưỡng lão đưa đi tìm bà.
Môi trường và thiết bị ở viện dưỡng lão này đều rất tốt.
Lúc đi ngang qua phòng tổ chức hoạt động còn có thể trông thấy những nhân viên chăm sóc trẻ tuổi chia thành từng cặp chăm lo cho các cụ, ai nấy đều nhẫn nại giúp các cụ luyện tập. Trong gian phòng kế bên, có cụ chơi đánh bài, cụ thì chơi mạt chược. Bên cạnh nữa thì có cụ đang vẽ tranh…
“Ở đây thật tốt… A, tớ nhớ ra rồi, lúc trước cậu bảo sau này ba đứa mình già rồi sẽ cùng nhau vào viện dưỡng lão, không thèm quan tâm con cháu nữa, là nói chỗ này đó hả?” Võ Thần Hy cười hỏi Âu Dương, “Cậu xem, còn được học vẽ tranh sơn dầu nữa… Đây là phòng máy tính hả? Nhìn kìa, nhìn kìa, ông cụ kia đang chơi game online kìa!”
Võ Thần Hy ríu ra ríu rít còn Âu Dương thì không có vẻ mặt gì, chẳng để ý gì tới xung quanh, chỉ đi theo sau mẹ mình.
Có những người già nhìn thấy người thân đến thăm sao mà kì lạ như thế, cho nên lúc chào hỏi nhân viên chăm sóc thì không khỏi tò mò hỏi thăm vài câu, sau khi y tá trả lời xong thì các cụ liền trở lại làm việc của mình.
Đi qua hết một vườn hoa, nhân viên chăm sóc dẫn hai người họ đến kí túc xá của viện dưỡng lão.
Kí túc xá là một tòa nhà ba tầng lầu nhưng bên trong có tới mấy cái thang máy.
Một hàng ba người cùng lên thẳng lầu ba, lúc trong hành lang còn nhìn thấy các cụ già đi thăm nhau.
Nhân viên chăm sóc dừng lại ở phòng số 307, sau khi gõ cửa, đợi bên trong vang lên tiếng nói càm ràm, rồi mới xoay tay cửa.
Đây là một gian phòng đơn, vật dụng rất đầy đủ.
Một bà cụ tóc đã bạc phơ đang ngồi bên cửa sổ, lúc quay đầu nhìn lại, đôi mắt già nua chợt sáng lên.
Môi của cụ đã nhợt nhạt lắm rồi, ánh mắt quét qua hai mẹ con Âu Dương, rồi lên tiếng mỉa mai: “Đến làm gì? Xem xem bà già này chết chưa hả? Sợ tôi chết rồi, viện dưỡng lão sẽ giấu xác tôi đi, rồi tiếp tục rút tiền trong thẻ ngân hàng của tôi hả?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...