Câu nói này của em gái khiến tôi có chút ngoài ý muốn và cũng thấy rất lo khi nó cứ thế này.
Tôi vẫn luôn mong những chuyện quái dị đừng bao giờ ảnh hưởng đến em gái. Nếu như nó cả đời đều chỉ biết ngần đó chuyện thôi, rồi giống như một người bình thường sống thật khỏe mạnh vui vẻ thì đó là chuyện tốt nhất rồi.
Nhưng vấn đề là sự phát triển của mọi việc lại không do tôi khống chế, cũng không thể vì ý chí của tôi mà phát sinh sự thay đổi.
Từ chuyện của Tần Di Quyên, cho đến cái chết của Võ Thần Hy, chuyện mà em gái đã gặp không phải là nhiều, nhưng cũng chẳng hề ít.
“Em nghe Âu Dương nói… Sau chuyện ở cuộc họp phụ huynh lần đó, Âu Dương, Trâu Văn Yến và Võ Thần Hy đã cùng tâm sự với nhau. Em đã nghe được nội dung của cuộc nói chuyện đó rồi. Các bạn ấy nói với nhau, mặc kệ người khác ra sao, bất luận trong nhà xảy ra chuyện gì thì họ cũng sẽ cùng nhau thi đại học, nghỉ hè sẽ cùng nhau đi du lịch, về sau vào kỳ nghỉ hè mỗi năm đều sẽ cùng nhau đi du lịch, tương lai sẽ kết hôn cùng một ngày, rồi đi du lịch hưởng tuần trăng mật cùng nhau… Họ đã bàn với nhau tốt đẹp như thế mà…” Em gái ôm chăn bật khóc.
Tôi ngồi xuống giường, xoa đầu nó.
Cha mẹ nghe thấy tiếng khóc, đứng bên ngoài ngóng vào, tôi vội lắc đầu với họ.
“Cô bé chỉ là không nghĩ thoáng được. Nhưng loại chuyện này… sự xung động lúc nhất thời cũng không còn cách nào cứu vãn được nữa.” Tôi gượng gạo tìm cách giải thích chuyện của Võ Thần Hy.
“Em và Quý Oánh cũng từng hẹn với nhau…” Giọng nhỏ em buồn bã từ trong chăn truyền ra.
Tim tôi thắt lại, ôm cả em gái và cái chăn vào lòng, “Em đừng buồn nữa… chuyện đã qua rồi… Quý Oánh có lẽ bây giờ đã đi đầu thai rồi đấy, cô bé là một cô gái tốt, kiếp sau nhất định sẽ được hạnh phúc. Đừng lo.”
Nói như thế nghe thật ngốc nghếch, nhưng đó là cách duy nhất để an ủi em gái mà tôi nghĩ ra được.
“Kiếp sau” là một từ tràn đầy sự bất lực, nhưng cũng là một từ tràn đầy hy vọng.
Em gái đột nhiên khóc to.
Nó vẫn luôn là một cô bé ngoan. Lúc bạn thân Quý Oánh gặp chuyện thì nó cũng chưa từng khóc như thế. Có thể lúc đó nó đã rất muốn khóc rồi chăng?
Tôi thầm nghĩ như thế, rồi càng ôm chặt em gái hơn, vỗ về lên lưng nó.
Nếu khóc ra được thì chắc sẽ đỡ hơn rất nhiều.
Em gái khóc đã rồi ngủ luôn.
Tôi lau mặt cho nó, kéo chăn đắp lại đàng hoàng rồi mới nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ.
Mẹ tôi có chút lo lắng, “Em con ổn chứ?”
“Không sao đâu, khóc một trận như thế thì có lẽ là đỡ hơn nhiều rồi.” Tôi bĩu môi.
Mẹ tôi thở dài, “Trẻ con bây giờ… Sao không chịu suy nghĩ cho thoáng một chút? Đời người hãy còn dài mà…”
“Vâng.” Tôi im lặng.
Võ Thần Hy không phải không nghĩ thoáng mà là bị giết chết một cách tàn nhẫn.
Điều này thật sự càng khiến người ta thấy thương tâm hơn.
Tôi trở lại phòng mình.
Hôm nay tôi xin nghỉ phép, bây giờ sự tình cũng đã tạm ổn nên cần gọi điện báo với Sếp Già một tiếng trước. Tuổi Sếp Già còn lớn hơn cả cha mẹ tôi, đối với cái chết của những người trẻ tuổi thì lại càng thổn thức. Ông quan tâm hỏi han em gái mấy câu, rồi dặn dò tôi nhớ chăm sóc nó đàng hoàng.
Tôi lên nhóm chat kể lại sự tình cho đám Tí Còi nghe.
Quách Ngọc Khiết rất căm phẫn. Nhưng cũng bất lực khi chuyện này chúng tôi không thể nhúng tay vào được.
Trần Hiểu Khâu nói rằng nếu bên chú út của cô ấy có tin tức gì thì sẽ lập tức thông báo cho chúng tôi ngay.
Tí Còi gửi tin nhắn riêng cho tôi một cái icon biểu hiện muốn hỏi thăm.
Cùng lúc đó, Gã Béo cũng gửi một cái icon tương tự.
Tôi có chút muốn cười nhưng cơ hai bên má động vài cái rồi lại buông lỏng xuống.
Tôi lập một nhóm chat riêng, rồi kéo Gã Béo và Tí Còi vào.
Tí Còi đi thẳng vào vấn đề: “Anh Kỳ, anh có phải đang suy nghĩ linh tinh không?”
Ngón tay tôi lướt trên màn hình, chậm rãi gõ bàn phím: “Nếu như chúng ta không thu thập mấy viên đá Bích Tỷ đó…”
Ly hôn, gia đình tan nát, nhưng nói không chừng Võ Thần Hy vẫn sẽ sống tiếp, tham gia cuộc thi đại học, rồi cùng Âu Dương đỗ vào một trường đại học lý tưởng…
“Cái thứ đó chịu để yên hay sao?” Gã Béo hỏi lại.
Tôi cười khổ.
Đúng thế nhỉ, cái thứ đó chịu để yên sao?
Có một vài tình huống mà bên Trần Dật Hàm đã điều tra được, những người sở hữu đều nhà tan cửa nát, người chết đã chết, người sống thì hiu quạnh một đời, dù là quan hệ đồng nghiệp hay láng giềng thì cũng không thể nào hòa thuận được. Trong đó có không ít người xuất hiện vấn đề liên quan đến thần kinh.
Ở thời hiện đại, không ổn định về tâm lý tựa hồ đã trở thành một trạng thái.
Những cảnh sát và nhân viên bên Cục Công thương không biết chuyện thì trong quá trình điều tra cũng chỉ cảm thán thói đời hủ bại, lòng người bị tha hóa, mà không hề nghĩ ngợi đến việc sâu xa hơn nữa.
Cũng có người cảm thấy đó là chuyện bình thường, đi mua hàng lậu hàng giả, từ đó đủ thấy nhân phẩm đã không ra gì thì người mất nhà tan cũng chẳng có gì lạ.
Gã Béo tiếp tục gửi tin: “Bây giờ chẳng qua là khiến cho vấn đề bùng nổ sớm hơn, có điều có chút dữ dội.”
“Ai mà không nghĩ như thế, chuyện này cũng không thể đổ lên đầu anh được.” Tí Còi gửi tin nhắn, đồng thời cũng không quên kéo theo đám người Thanh Diệp, “Nếu nói gánh vác trách nhiệm thì phải là mấy tay chuyên gia kia kìa. Đề nghị này là do Nam Cung Diệu đề ra đúng không? Bây giờ xuất hiện vấn đề thì anh ta cũng phải đi thu dọn cái đống lộn xộn này chứ.”
Tôi trả lời: “Bọn họ có lẽ đang thu dọn rồi.”
Phía Trần Dật Hàm không nghe được tin tức gì, Cổ Mạch và Nam Cung Diệu cũng không thấy gọi điện cho tôi. Họ chắc là đang xử lý chuyện này.
Mãi cho đến tối, tôi vẫn không nhận được bất cứ tin gì liên quan đến đá Bích Tỷ.
Em gái sau khi ngủ một giấc hơn ba tiếng đồng hồ thì mới dậy ăn cơm tối, tinh thần xem ra đã ổn hơn rất nhiều.
Chủ nhiệm lớp con bé gọi điện qua hỏi thăm tình hình, đồng thời thông báo cho phụ huynh là hai ngày tới nhà trường sẽ cho học sinh nghỉ học, sau đó sẽ có buổi hướng dẫn tâm lý.
Tôi có thể nghe ra được là tinh thần của cô Lưu cũng đang rất kiệt quệ, có lẽ cô ấy đã bị chuyện này làm cho mệt mỏi lắm rồi.
Tôi trộm hỏi thăm tình trạng của Âu Dương.
Cô Lưu ở đầu dây bên kia cười khổ: “Cha mẹ cô bé đã đưa cô bé đó đến bệnh viện rồi, phía cảnh sát cũng có cử chuyên gia tâm lý đến giúp đỡ. Nếu có nhu cầu thì nhà trường sẽ thanh toán toàn bộ chi phí. Chuyện này cũng áp dụng cho tất cả các học sinh.”
Tôi nói đã biết rồi chuyển lời của cô với em gái.
Nó liền cho tôi xem thông tin trong nhóm chat của lớp.
Trong lớp nó chỉ có mỗi mình Âu Dương là tận mắt chứng kiến hiện trường vụ việc, còn những người khác thì sự sợ hãi cũng không lớn lắm. Lúc này đang có người thảo luận rằng, Âu Dương có phải sẽ xuất ngoại du học đổi qua một môi trường khác ngay hay không. Gia cảnh cô bé cũng rất khá, trong nhà đủ điều kiện để lo liệu cho cô bé đi du học.
“Nếu đổi qua môi trường mới thật, nói không chừng sẽ tốt hơn rất nhiều đấy.” Tôi nói với em gái.
Em gái cúi đầu nhìn màn hình điện thoại không nói gì.
Tôi xoa đầu con bé.
Âu Dương cần thời gian, em gái tôi cũng vậy.
Dùng xong bữa tối thì nó liền đi ngủ sớm.
Hôm nay tôi cũng ngủ rất sớm.
Đã khá lâu rồi tôi không đụng phải các sự kiện quái dị và cũng khá lâu rồi không còn trải qua cảnh mộng nữa.
Trong nháy mắt đi vào giấc ngủ rồi tiến vào cảnh mộng, tôi nhất thời chẳng kịp phản ứng gì.
Phòng ngủ tối om khiến tôi hơi hoang mang, hình như vẫn còn đang trong phòng mình.
Tôi nhìn khung cửa sổ trước mặt và ánh trăng bên ngoài hồi lâu, ngơ ngác xuất thần.
“Tiếu Tiếu…”
Tiếng gọi của phụ nữ khiến tôi vô thức muốn quay đầu lại, nhưng chợt nhận ra thân thể của mình đã bị cố định lại rồi.
Cái loại cảm giác mất đi tự chủ này quá quen thuộc, tôi ý thức được mình đang ở trong cảnh mộng.
“Tiếu Tiếu.”
Một cánh tay xuyên qua người tôi.
Bây giờ tôi mới phát hiện ra, có một cô gái đang nằm ngủ bên cạnh mình. Cô bé ấy nằm nghiêng, thân thể co lại, lấy chăn trùm lên đầu.
Còn “tôi” thì đang ngồi trên giường, khe khẽ cúi đầu xuống nhìn cô gái ấy.
Người phụ nữ giơ tay lúc nãy đi một vòng, đến phía bên kia rồi ngồi xuống giường, khẽ lay tấm chăn đang được cuộn lại như kén bướm, “Tiếu Tiếu, ngoan, dậy ăn cơm đi con. Đã chín giờ rồi, con còn chưa ăn cơm tối đâu.”
“Con không muốn ăn.” Tấm chăn khẽ nhúc nhích.
“Con đừng như vậy, sức khỏe của bản thân mà con còn không thèm quan tâm ư? Ngoan, dậy ăn cơm nào, lát nữa còn phải uống thuốc nữa.”
Tấm chăn lại động đậy một lát, người bên trong quấn chặt cứng tấm chăn không chịu buông tay.
Người phụ nữ lại nói một lúc nữa rồi cũng lắc đầu chịu thua. Bà ấy đi đến cửa phòng, tầm mắt tôi cũng di chuyển theo.
Một người đàn ông đứng ngay cửa nói: “Nó như thế là không được. Ngay mai tôi sẽ mua vé máy bay, đưa nó…”
“Con không đi!”
Tấm chăn đột nhiên bị hất tung, Âu Dương từ trong chăn ngồi dậy.
“Con không đi, con không đi, con không đi!!! Tụi con đã hứa sẽ cùng nhau thi đại học rồi! Con với Hy Hy hứa với nhau hết rồi mà… Hu…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...