“Á á á a a a a…”
Võ Thần Hy gào lên thảm thiết.
Tiếng gào thét này chắc chỉ có mình tôi nghe thấy.
Cũng giống như vậy, cảnh ngộ mà Võ Thần Hy đang phải chịu đựng kia cũng chỉ mình tôi có thể nhìn thấy.
Con dao rọc giấy đó rất nhỏ và dẹp, lại không đủ sắc bén. Mỗi lần lưỡi dao cắt qua, chỉ cắt đứt một lỗ nhỏ trên cổ họng của Võ Thần Hy.
Máu phun ra, lớp cơ thịt vằn vện dưới da dần dần lộ ra dưới lưỡi dao.
Sự vùng vẫy của Võ Thần Hy hoàn toàn vô dụng.
Vết thương mỗi lúc một sâu.
Reng… reng… reng…
Reng… reng… reng…
Tiếng chuông hết tiết vang lên.
Sân trường lại trở nên ồn ào.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân. Học sinh từ bên ngoài đi vào, định đi vệ sinh.
Không đợi tôi phản ứng được gì thì đã nhận ra mình đang nằm trong phòng vệ sinh, đúng ngay vị trí của Võ Thần Hy.
Từ khe hở phía dưới tấm ngăn, tôi có thể nhìn thấy những bàn chân đang đi lại.
Phòng vệ sinh bên cạnh vang lên tiếng mở cửa, đóng cửa.
“Cứu tôi… Cứu tôi với…” Trong cổ họng của Võ Thần Hy phát ra tiếng kêu ú ớ.
Cửa phòng vệ sinh bị ai đó đẩy một cái.
Nhưng chỉ là đẩy một cái thôi.
Phòng vệ sinh bên cạnh không ngừng vang lên tiếng động.
“Sao lạ vậy? Bên trong có ai không?”
Lại có một người nữa đẩy cửa.
Tiếng gõ cửa “cộc cộc” vang lên.
“Cứu tôi!” Võ Thần Hy gào lên, giọng khàn đục.
“Này, có người bên trong không?” Một nữ sinh lên tiếng hỏi.
Tôi nhìn thấy hai bàn chân bên ngoài cửa nhúc nhích.
Một nữ sinh khom lưng xuống, nửa khuôn mặt và đôi mắt của cô ấy đều hiện ra dưới kẽ hở của vách ngăn.
Bốn mắt chạm nhau.
Thế nhưng…
“Không có ai hết á.” Cô nữ sinh nói.
Cửa phòng vệ sinh lại bị đẩy mấy lần nữa.
“Hỏng mất rồi sao?” Một giọng nói khác hỏi.
“Cứu tôi, cứu tôi với!” Võ Thần Hy hét lên.
Con dao rơi xuống, máu bắn tung tóe vào trong bồn cầu, có những vết máu lốm đốm dính lên trên cửa.
“Cứu tôi với… cứu tôi với…” Tay Võ Thần Hy bị đè lên trên cửa, chạm vào những vệt máu còn ấm. Cô bé tóm lấy mặt cửa, phát ra những “két két két” nhưng những người bên ngoài lại chẳng hay biết gì.
Không một ai nghe thấy tiếng kêu của cô bé.
Tôi cảm thấy rất buồn.
Cảm giác tuyệt vọng của Võ Thần Hy hình như đã truyền qua tôi. Sự vùng vẫy vô ích của cô bé ngày càng yếu ớt. Tôi có thể cảm nhận được tính mạng của cô bé đang tàn lụi, ý chí muốn sống cũng đã tan biến. Nhưng cô ấy lại không chết nhanh chóng như thế.
Vết thương trên cổ cô ấy hoàn toàn không sâu. “Dao cùn sắt thịt”, hơn nữa đối phương không hề có ý cắt vào một chỗ. Đây là cố tình hành hạ cô bé.
Mấy lần hết tiết rồi lại vào tiết, thời gian chắc đã đến giờ nghỉ trưa.
“Hy Hy! Hy Hy, cậu có trong đó không?” Tiếng của Âu Dương vang lên bên ngoài khu nhà vệ sinh.
Cộc cộc!
“Hy Hy!”
“Chắc bạn ấy không ở bên trong. Có thể là đi lên văn phòng rồi.”
“Có phải phòng này không?”
“Phòng này chẳng phải đã bị hư từ hồi sáng sao?”
Hì hì... Hì hì…
Võ Thần Hy mở trừng mắt ra.
Tiếng cười quái dị vang vọng trong phòng vệ sinh.
Con dao rọc giấy được máu và thân nhiệt của cô bé ủ nóng để trên động mạch chủ của cần cổ.
Hai tròng mắt của cô bé đột nhiên co lại, thân thể vốn đã không còn chút sức lực bất chợt vùng vẫy.
Phập!
Con dao rọc giấy thình lình trở nên vô cùng sắc bén cứng rắn, trực tiếp cắt đứt mạch máu của Võ Thần Hy.
“Có phải đang ở bên trong không? Hy Hy?”
“Đừng nhìn, đừng có nhìn… Đừng nhìn!” Võ Thần Hy hét lên.
Dưới khe hở lại hiện ra một nửa khuôn mặt.
Nguyên cả buổi sáng, tình huống này đã xảy ra mấy lần. Rất nhiều học sinh khác nhau đều muốn xem xem bên trong phòng vệ sinh đóng cửa suốt này có ai hay không.
Võ Thần Hy cầu cứu hết lần này đến lần khác, lần nào cũng mong mỏi có người có thể nhìn thấy mình.
Nhưng duy nhất chỉ có lần này…
Tôi muốn nhắm mắt lại, không nỡ nhìn cảnh tượng sẽ xảy ra tiếp theo.
“Á á á á!”
Âu Dương hét lên thảm thiết.
“Đừng nhìn… Hu hu… Tiếu Tiếu…” Võ Thần Hy khóc lên, cô bé nói rất khẽ.
Tôi nhìn thấy linh hồn và thân thể của Võ Thần Hy bắt đầu tách ra.
Có thứ gì đó giữ chặt linh hồn của cô bé lại, con dao rọc giấy bị nhét vào tay cái xác và có vật cứng đập lên linh hồn của cô bé.
“Á!” Võ Thần Hy hét lên, muốn chạy trốn.
Nhưng cô ấy không có chỗ trốn nào, trong cơn hoảng loạn đã chui vào trong lỗ nước của bồn cầu.
Tối đen, dơ bẩn, xung quanh nồng nặc mùi hôi thối muốn nghẹt mũi.
Vừa ngước đầu, không gian mà Võ Thần Hy nhìn thấy chỉ xấp xỉ một bàn tay.
Bên ngoài có thứ gì đó.
Thứ đó vẫn đang thò tay vào, muốn lôi cô bé ra.
Tôi có thể cảm nhận được và cũng có thể nghe thấy âm thanh lỗ nước đang có thứ gì đó khuấy đảo, âm thanh đó ở trong lỗ nước trở thành tiếng vang cực lớn.
Võ Thần Hy sợ đến phát khóc.
Bên ngoài nhà vệ sinh cũng có tiếng con gái đang khóc.
“Hy Hy, Hy Hy ở trong đó! Cậu ấy ở trong đó! Võ Thần Hy! Võ Thần Hy!!!”
Rầm rầm rầm!
“Á! Chết người… Chết người rồi! Tiếu Tiếu, ở bên trong!”
“Là Võ Thần Hy! Chú mau mở cửa ra!”
“Á… á… Chết người rồi….”
Trong và ngoài nhà vệ sinh đều vang lên những tiếng gào đinh tai nhức óc.
“Cứu tôi… Cứu tôi với…” Tiếng kêu cứu của Võ Thần Hy khe khẽ lặp lại.
“Lâm Kỳ! Lâm Kỳ!!”
Tôi hoảng hốt một lát mới nhận ra Lý Tinh Phương đang lay mình.
Tôi ngơ ngác nhìn Lý Tinh Phương, rồi nhìn sang Võ Thần Hy vẫn còn nằm bẹp trong nhà vệ sinh.
“Cậu không sao chứ?” Lý Tinh Phương hỏi, rồi rút từ trong túi áo ra một túi khăn giấy, “Cậu lau mặt đi.”
Tôi vò chiếc khăn giấy, “Phải làm sao đây? Cô bé vẫn còn ở trong đó. Tôi…”
“Biết đó là thứ gì chưa?” Lý Tinh Phương hỏi.
Tôi lắc đầu, “Không biết, nhưng rất nhiều, chúng có thể biến thành hình dạng con người. Võ Thần Hy… bị chúng tóm lấy trong cả buổi sáng. Sau đó… chúng còn có thể ngăn cho người khác không nhìn thấy, không nghe thấy tiếng kêu của cô bé.”
Lý Tinh Phương trầm ngâm một lát, rút bao thuốc lá ra, “Như vậy thì phiền phức rồi đây… Phù…” Ông ấy hút một hơi, “Tôi chưa từng gặp phải thứ gì như vậy. Nếu là người thì đó cũng phải là phần tử tội phạm cực kì nguy hiểm.”
Tôi nhìn Võ Thần Hy.
Cô bé vẫn nhìn tôi chằm chằm nhưng không còn kêu cứu nữa.
Tôi suy nghĩ, vò chiếc khăn giấy trong tay, hít thở thật sâu rồi đi đến chỗ cô bé.
“Cậu chờ chút.” Lý Tinh Phương gọi tôi.
Tôi thấy Lý Tinh Phương chau mày, còn cùng tiến đến chỗ Võ Thần Hy.
Đến cửa phòng vệ sinh tôi mới nhận ra thân thể của cô bé, không, phải nói là linh hồn của cô bé đang gấp khúc, nhét dưới lỗ nước của bồn cầu.
Việc này người sống không thể làm được.
Tôi không biết bắt đầu từ đâu, nhưng vẫn cắn răng, đưa tay chạm vào thân thể cô bé.
May sao tôi có thể chạm được vào cô bé.
Tôi ôm lấy eo của cô bé, từ từ rút thân thể của cô bé ra khỏi lỗ nước của bồn cầu.
Không biết có phải là do cô bé bây giờ không phải là người mà là một hồn ma không có thực thể, hay là do một nguyên nhân khác mà với tình trạng gay go như thế lại hoàn toàn không bị kẹt trong lỗ nước.
Tôi dễ dàng ôm Võ Thần Hy ra khỏi nhà vệ sinh.
Đột nhiên, áo của tôi bị nắm chặt.
Cô gái nhỏ úp mặt vào ngực tôi khóc nức nở.
Tôi không khỏi nhớ đến em gái trước đó.
Thở dài trong lòng, tôi giống như khi an ủi em gái mà vỗ nhẹ vào lưng của cô bé.
“Không sao rồi, không sao nữa rồi. Em…”
“Cảm ơn anh…” Võ Thần Hy nức nở.
Lý Tinh Phương ở bên cạnh nháy mắt ra hiệu cho tôi.
Tôi đành hỏi một câu không hợp thời điểm lắm: “Em biết cái thứ đó rốt cuộc là gì không?”
Võ Thần Hy trầm ngâm, lắc đầu: “Không biết. Nó… Nó rất đáng sợ… Nó vừa bỏ đi lúc nãy. Em cũng không biết là chuyện gì… Đứa tiếp theo… Hình như nó nói là đứa tiếp theo…”
Tôi hơi bất ngờ nhưng lập tức phản ứng kịp, vội vàng nói với Lý Tinh Phương: “Cái thứ đó đi tìm người tiếp theo rồi! Có lẽ nó lại muốn giết thêm người nữa!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...