Cánh cửa ấy thình lình bị ai đó kéo ra, một cảnh sát điều tra từ bên trong đi ra, nhìn thấy ba người chúng tôi thì ngớ ra một lát mới ngắc ngứ nói: “Cục trưởng Trần… phát hiện ở đằng sau cánh cửa có một vết chân, xem bản dập và kích cỡ thì chắc là của học sinh lưu lại.”
Trần Dật Hàm “Ồ” một tiếng rồi quay qua nhìn tôi.
Viên cảnh sát đó rất không tự nhiên nhường ra một lối đi, dùng ánh mắt kỳ quái mà liếc nhìn tôi.
Tôi biết bây giờ mình như vậy thì có vẻ không được tốt lắm, nhưng tôi không thể khống chế được bản thân mà nhìn chằm chằm vào căn phòng vệ sinh ấy.
Cánh cửa nửa khép nửa hở lúc nào cũng mang lại cho người ta một cảm giác nguy hiểm, tựa như có thứ gì đó đang ẩn núp ở đằng sau.
Cánh cửa được mở ra hoàn toàn, bên trong có mấy cảnh sát điều tra đang bận rộn làm việc, nhưng cho dù có như thế thì nó vẫn mang lại cho tôi cảm giác rằng bên trong có thứ gì đó.
Tấm kính trên lỗ thông khí của nhà vệ sinh được mở ra một nửa, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào khiến cho tấm kính màu trắng phát ra ánh sáng lấp lánh.
Đối diện cửa vào là một cái la va bô, nhìn vào thì thấy hơi bẩn một chút. Đối diện là bồn rửa tay, bên cạnh của bồn rửa tay là một dãy các gian phòng vệ sinh riêng.
Em gái nói rằng căn phòng bị khóa là phòng đầu tiên. Lúc này thì cửa phòng vệ sinh đầu tiên đã bị mở ra rồi, mặt trong của cánh cửa đối diện với cửa vào, bên trên có vết máu và vết xô sát mà Lý Tinh Phương đã nói.
Sàn gạch phòng vệ sinh không được sạch lắm nhưng không có vết máu.
Tôi có thể nhìn thấy một góc bồn cầu của phòng vệ sinh đầu tiên, có lẽ là bồn cầu màu trắng nhưng bây giờ đã bị nhuộm thành màu đỏ do máu rồi.
Nếu xét toàn bộ khu nhà vệ sinh thì cái nơi khiến tôi cảm thấy khó chịu nhất chính là cái gian phòng vệ sinh đó.
“Thế nào?” Trần Dật Hàm hỏi tôi.
Tôi lắp bắp nói: “Rất chật chội…”
Trần Dật Hàm và Lý Tinh Phương đều quay qua nhìn tôi.
“Ý tôi là…” Tôi không biết nói sao.
Lời khi nãy là tôi buột miệng nói ra. Tôi đúng là cảm thấy rất chật chội, hình như bên trong phòng vệ sinh này chứa đầy thứ gì đó không được sạch sẽ. Nhưng không phải ma, tôi không nhìn thấy có con ma nào; cũng không phải âm khí, vì tôi không hề cảm nhận được chút âm khí nào hết.
Chỉ là đột nhiên có loại cảm giác rất ngột ngạt, giống như nhìn thấy cảnh chen lấn nghẹt thở trên xe buýt, hay là đội ngũ xếp hàng dài chờ đợi trong khoảng thời gian rất lâu, lại như là cảnh tượng chợ búa ồn ào đông đúc…
Tôi cảm thấy mình không thở được, không tự chủ mà lùi lại một bước, quay người, bám lên trên thành lan can thở hồng hộc.
Bên ngoài lan can là sân vận động của trường học, còn có thể nhìn thấy các tòa nhà dạy học của khối lớp mười, mười một, tòa giáo vụ, căn tin…
Từ đây nhìn ra thì tầm nhìn cũng không rộng rãi lắm, nhưng màu xanh mướt của cây cối thì lại không ít, có hai hàng cây xanh dọc theo những lối đi trong trường. Tôi cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, hơi thở dần thông thoáng trở lại.
“Cậu không sao chứ?” Lý Tinh Phương quan tâm đi tới.
Tôi đang định lắc đầu thì bất chợt cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
Hình như sau lưng có rất nhiều thứ gì đó đang nhìn tôi chằm chằm, dùng ánh mắt không mang ý tốt mà nhìn chằm chằm vào tôi.
“Có chuyện gì vậy? Cậu phát hiện được gì sao?” Trần Dật Hàm bước đến hỏi.
Da gà da vịt trên người tôi dựng đứng, “Tôi cũng không biết. Rất khác thường… Hay là các anh… Á…”
Tôi định nói tìm Cổ Mạch hoặc là Nam Cung Diệu nhưng bất chợt tôi cảm thấy có thứ gì đó từ sau lưng tôi đi tới, rồi đứng sát vào lưng tôi, dính sát vào tôi!
Cả người tôi cứng đơ ra!
Trần Dật Hàm nhìn tôi một cái rồi rút di động ra.
Anh ta đứng ngay bên cạnh tôi gọi điện thoại, tôi có thể nghe rõ giọng nói của anh ta, qua khóe mắt còn có thể nhìn thấy thần sắc lạnh lùng trên mặt anh ta.
“… Đang ở bên cạnh tôi, xảy ra chút vấn đề. Anh trước tiên nghe thử một chút, tôi sẽ gọi người đến đón các anh.” Trần Dật Hàm cầm di động đưa về phía tôi.
Tôi đoán đầu dây bên kia là Cổ Mạch. Tôi vô cùng hi vọng rằng anh ta có thể nghe ra chút gì đó, rồi mau mau đến cứu tôi.
Cái thứ đó đang ở đằng sau tôi…
Hình như nó đang đè ép lên người tôi.
Thân thể tôi không tự chủ được mà cúi xuống.
“Có nghe ra gì không?” Trần Dật Hàm nói tiếp qua điện thoại, “Có cần quay video lại không? Hả?...”
Anh ta đột nhiên trầm mặc.
Tim tôi bất giác đập nhanh hơn.
Cổ Mạch đã nghe thấy gì rồi?
“Ở yên đây không được động đậy.” Trần Dật Hàm nói với tôi, rồi lại gọi hai cảnh sát đến, “Các cậu trông chừng cậu ta.”
Cả người tôi bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Lý Tinh Phương vẫn đứng bên cạnh tôi, chưa rời đi.
Trần Dật Hàm thì đi đến một bên khác.
Rốt cuộc là sao?
Là thứ gì vậy?
Cổ Mạch đã nghe thấy gì?
Tôi bắt đầu nôn nóng.
“Đừng lo lắng, Cục trưởng Trần sẽ nghĩ ra cách.” Lý Tinh Phương an ủi.
Loại an ủi này hoàn toàn không có tác dụng với tôi lúc này.
Tôi biết Trần Dật Hàm sẽ nghĩ cách, còn Nam Cung Diệu và Cổ Mạch thì không thể thấy chết mà không cứu.
Nhưng thế thì đã sao?
Nếu tôi chết thật thì cứu thế nào cũng không sống lại được nữa rồi!
Đợi Diệp Thanh tìm một người khác nữa sao?
Anh ta còn có thể tìm ra một người nào đó tương tự như tôi không?
Mà dù có tìm ra được thì tôi còn có thể sống lại được nữa không?
Tôi nghĩ ngợi lung tung rồi cảm thấy có chút hối hận khi nghe lời Trần Dật Hàm mà chạy tới đây.
Bất giác, tôi nhớ ra năng lực của mình.
Nếu thật sự không còn cách nào khác, nếu thật sự lâm vào hoàn cảnh sống chết cận kề, nếu vào lúc tôi bắt buộc phải dùng đến năng lực, thì liệu có được không?
Bất luận đó là gì, chỉ cần tôi có thể dùng được năng lực, nghịch chuyển thời gian của nó thì có thể giết chết nó được không?
Có thể không?
Bây giờ tôi có thể dùng năng lực được không?
Thình lình, tôi cảm thấy thân thể tôi nhẹ hẫng.
“Này!” Lý Tinh Phương kéo tôi lại.
Suýt chút nữa là tôi ngã quỵ ra đất.
Hai cảnh sát được Trần Dật Hàm gọi đến luống cuống đỡ tôi dậy.
Tôi từ từ quay đầu lại.
Sau lưng chẳng có gì.
Sau lưng tôi đương nhiên là không có gì cả.
Nhà vệ sinh vẫn là nhà vệ sinh, không còn cảm giác chật chội ngột ngạt trước đó nữa.
Tôi thở phào một hơi.
“Ổn rồi hả?” Lý Tinh Phương hỏi.
Tôi mệt mỏi gật gật đầu.
Lý Tinh Phương nháy mắt ra hiệu cho hai cảnh sát kia. Hai người lùi lại một đoạn.
“Khi nãy sao vậy?” Lý Tinh Phương hỏi.
“Tôi cũng không biết.” Tôi dựa vào lan can, vô cùng mệt mỏi mà trả lời, “Có thứ gì đó…”
“Quả nhiên là hiện tượng quái dị sao…” Lý Tinh Phương thì thào.
“Không biết nó là gì, chắc không phải ma đâu.” Tôi nói.
“Cần xem thử bên trong không?” Lý Tinh Phương hỏi tôi。
Tôi gượng cười.
Dù không còn cảm nhận được gì nhưng tôi cũng không muốn đi vào bên trong nữa.
Bây giờ tôi vẫn còn cảm thấy sợ.
Cộp!
Tim tôi hẫng một nhịp, cả người tôi căng lên như dây đàn.
Lý Tinh Phương nhận ra sự thay đổi của tôi, “Lại đến ư?”
Tôi nhìn chằm chằm vào bên trong nhà vệ sinh.
Căn phòng vệ sinh đó, trong bồn vệ sinh đầy máu có một cánh tay thò ra.
Tôi không khỏi nín thở.
Đầu tiên là ngón tay, tiếp đến là cổ tay và cánh tay.
Cánh tay máu me đầm đìa từ bên trong bồn cầu thò ra, bám lên trên nền gạch.
Cánh tay đó không làm nền gạch dính máu.
Mấy cảnh sát đang bận rộn điều tra kia hình như không nhìn thấy cánh tay quỷ dị đó.
Tiếp đến, một cánh tay tương tự khác cũng đã thò ra, bám vào khe nứt trên nền gạch, bò ra bên ngoài.
Tóc gáy tôi dựng đứng, cả đầu dường như sắp nổ tung.
Một cái đầu màu đen thò ra khỏi gian nhà vệ sinh. Tóc ướt nhèm nhẹp, bê bết đầy máu.
Con ma đó quay đầu qua, đôi má dính trên nền gạch, khuôn mặt bị máu và tóc che kín, hai con mắt tựa như mắt của loài thú nhỏ khi sợ hãi.
Tôi và nó bốn mắt nhìn nhau.
“Cứu em… Cứu em với…”
Tiếng nói nghẹn ngào thảm thiết của một cô gái phát ra từ cổ họng nó. Giọng nói nghe khàn khàn, trên cổ họng là một vết thương rất gớm ghiếc.
“Kêu… Kêu mọi người rời khỏi ngay…” Tôi lắp bắp nói với Lý Tinh Phương, “Cô bé ấy vẫn còn… vẫn còn ở đây…”
Võ Thần Hy vẫn còn trong nhà vệ sinh, hơn nữa, chỉ mới vừa bò ra khỏi bồn cầu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...