“Trước lúc xảy ra chuyện thì quan hệ của họ đột nhiên xấu đi, Vương Tử Minh cũng là một trong những người ức hiếp Trần Giai?”
“Đúng…”
“Sau khi Trần Giai chết, cô có hỏi thăm họ không?”
“Không… Nhưng tôi… Tôi có nghĩ đến. Lúc cảnh sát và cả người nhà của Trần Giai đến hỏi thì chúng đều nói là không biết. Khi tôi định đi hỏi chúng thì nghe thấy chúng đang cười… Chúng còn nói cái thằng kinh tởm đó chết rồi, thật là hả dạ... Ngay lập tức tôi… Tôi không thể… Tôi không thể nào tiếp tục dạy ở cái trường đó nữa, tiếp tục dạy chúng nữa…”
“Sau đó cô cũng chưa từng liên lạc với họ?”
“Chưa từng, chưa từng liên lạc qua.”
“Cảm ơn cô Dương.”
Ngày 10 tháng 10 năm 2008, liên lạc Vương Tử Minh. File ghi âm 05120081010.wav.
“Chào anh Vương.”
“… Các anh muốn gì?”
“Trong điện thoại chúng tôi đã nói rõ rồi. Rất cảm ơn vì anh đã đồng ý gặp chúng tôi.”
“Dù tôi không muốn gặp thì các anh cũng đã mò đến tận cửa rồi, tôi còn cách nào khác nữa sao? Cái thằng biến thái đó đã chết 12 năm rồi, bây giờ các anh còn muốn làm gì nữa? Các anh với nó không có quan hệ gì đúng không?”
“Chúng tôi chỉ là tò mò mà thôi, lúc đầu anh là người bạn thân nhất của anh ta phải không? Khi đó anh ta có tâm nguyện gì không? Có nguyện vọng gì thật mãnh liệt không? Nếu anh ta chết thì điều đáng tiếc nhất sẽ là gì?”
“Sao các anh lại hỏi chuyện này?”
“Anh cứ trả lời được.”
“Thằng biến thái đó thì có tâm nguyện gì chứ? Nó chỉ muốn ngủ lão Cố!”
“Lão Cố? Là bạn học chơi chung nhóm thời đó của các anh à?”
“Đúng đó. Thằng biến thái! Nó cố ý muốn kết bạn với tụi này, cũng chỉ vì nó muốn quen với lão Cố!”
“Anh với người đó là…”
“Bạn học chung thời cấp 2, là anh em tốt của nhau từ xưa đến giờ, lúc lên cấp 3 thì tách lớp. Mẹ nó, bây giờ nhớ lại tôi vẫn còn thấy buồn nôn! Cũng may là thằng bệnh hoạn đó chết rồi!”
“Anh có phương thức liên lạc với anh Cố kia không?”
“Mấy anh làm phiền tôi còn chưa đủ sao, còn muốn đeo bám lão Cố? Rốt cuộc mấy anh muốn làm gì? Muốn tiền đúng không? Bao nhiêu? Tôi nói cho mấy anh biết, đừng có mà quá tham lam! Thằng biến thái đó là tự mình hại chết mình, chúng tôi cùng lắm chỉ nhốt nó trong lớp học thôi!”
“Anh Vương, anh hiểu lầm rồi. Chúng tôi đang gặp phải một số rắc rối. Thần trí của hồn ma anh Trần đang không được tỉnh táo, chúng tôi chỉ muốn khiến anh ta tỉnh táo trở lại mà thôi.”
“Các… Các anh bị điên hả?”
“Nếu anh không tin thì chúng tôi có thể chứng minh. Có thể xin anh liên hệ với anh Cố được không?”
“… Các anh nghiêm túc hả?”
“Thực ra chắc các anh cũng có thể cảm nhận được phải không? Anh Trần sau khi chết đã trở thành ma, có lẽ đã từng đến tìm các anh.”
“…”
“Anh Vương, anh thấy đề nghị của chúng tôi thế nào? Hợp tác thì hai bên chúng ta đều có lợi. Nếu như các anh từ chối thì chúng tôi đành phải dùng biện pháp cứng rắn thôi.”
“Tôi… Tôi nói với lão Cố một tiếng.”
“Mời anh.”
Ngày 11 tháng 10 năm 2008, liên lạc với Cố Quân Trạch, Vương Tử Minh và người ủy thác. File video 05120081011.avi.
Màn hình video được cố định, nhìn góc quay thì có lẽ ống kính được đặt trên cao. Căn phòng trên màn hình hình như là một phòng làm việc, bốn mặt là vách tường, trong đó ba mặt có cửa.
Trong phòng có một kệ sách và một kệ trưng bày vật trang trí rất lớn, hai cái đều chứa đầy đồ đạc. Gáy sách rất lạ. Chất liệu, màu sắc, kiểu chữ in đều không giống nhau, nhìn sơ qua thì vô cùng hỗn tạp. Trên kệ trang trí có đủ các loại rương lớn nhỏ các kiểu, chất liệu cũng khác nhau, khá nhiều chiếc trên mặt có khắc hoa văn kiểu như văn tự.
Trên bàn rất sạch sẽ và ngăn nắp, chỉ có đèn và các loại bút khác nhau.
Giữa phòng là khoảng trống, khá nổi bật.
Bây giờ ở trong màn hình có tám người, ngoài Nam Cung Diệu và Cổ Mạch ra thì ba người còn lại của Thanh Diệp cũng ở đó, mặt ba người bị che mờ. Ngoài ra còn có ba người đàn ông, trong đó hai người thì đã khá lớn tuổi, là đàn ông đã trưởng thành, người còn lại thì rõ ràng vẫn còn là học sinh. Vẻ mặt cậu học sinh nơm nớp lo sợ, thân thể co rúm lại, núp sau lưng năm người Thanh Diệp. Hai người kia, một người mặc đồ vest, một người mặc áo jacket, vẻ mặt đều uẩn trắc khó dò, xem ra tâm trạng rất tệ.
Ngô Linh đi đến một góc phòng.
Nơi đó có một đồ vật bị một tấm vải đen trùm kín, thoáng nhìn vào thì không thể biết bên trong là gì.
Ngô Linh đưa tay kéo tấm vải xuống, làm lộ ra một người thiếu niên.
Cả ba người đàn ông đều hít một ngụm khí lạnh.
“Cậu ta sao lại… chẳng phải cậu ta đã…” Người đàn ông mặc áo jacket lắp ba lắp bắp.
Ngô Linh gấp tấm vải lại đàng hoàng.
“Chúng tôi tạm thời phong ấn hồn ma của anh ta trong người nộm này, nhưng đó không phải là biện pháp lâu dài.” Diệp Thanh nói.
“Cái gì? Rốt cuộc các người muốn làm gì?” Người mặc áo jacket gấp gáp hỏi, nhìn sang cái người thiếu niên kia, “Đó có thật là… thật là… Đây chỉ là một bức tượng thôi đúng không? Bằng sáp hả? Sao mà làm giống quá vậy?”
“Bây giờ tôi sẽ giải thích một chút.” Diệp Thanh không thèm để ý câu nói của anh ta, “Trần Giai đã chết cách đây 12 năm, vì lúc chết trong lòng còn có một nguyện vọng nên đã biến thành ma. Anh ta có lẽ đã từng đến tìm anh.”
Nói đến đây, Diệp Thanh khẽ xoay đầu, chắc là nhìn về phía người mặc đồ vest.
Cậu học sinh có chút kích động, “Anh ta muốn tìm gã ta! Anh ta là muốn tìm gã ta đúng không? Không liên quan gì đến em!”
“Câm miệng.” Diệp Thanh lạnh lùng nói một câu.
Cánh tay đang múa may của cậu học sinh chợt đông cứng.
Diệp Thanh lại nói: “Anh ta từng đến tìm anh đúng không?”
Người mặc đồ vest im lặng một lúc rồi trả lời, “Đúng.”
Người mặc áo jacket khẽ liếc mắt nhìn người mặc đồ vest.
“Tôi từng nhìn thấy cậu ta mấy lần, đứng ở ngoài lớp học, hoặc gần sân thể dục, có lúc tôi còn thấy cậu ta ở dưới lầu nhà tôi. Âm hồn của cậu ta không chịu tan… Cậu ta thích tôi, tôi biết chứ. Khi biết được thì tôi đã tránh xa cậu ta ngay lập tức. Tôi thấy thái độ của mình như vậy đã quá rõ ràng rồi. Cái chết của cậu ta không liên quan gì đến tôi.” Người mặc đồ vest thở ra một hơi thật sâu.
“Thế sau đó anh đã làm gì?” Diệp Thanh tiếp tục hỏi.
“Không làm gì, chỉ cố tình làm lơ cậu ta thôi. Mãi đến lúc sau khi tốt nghiệp thì tôi cũng không gặp lại cậu ta.” Người mặc đồ vest nói.
“Ừ. Sau đó nữa, sau khi anh ta chết được 12 năm thì lại tìm đến cậu.” Diệp Thanh xoay qua, đối diện với cậu học sinh, “Cậu chịu sự ảnh hưởng của anh ta nên có thể nhìn thấy anh ta, rồi thích anh ta. Cậu dùng pháp thuật trên mạng, cùng anh ta thiết lập liên hệ. Hình thái tồn tại của anh ta vì thế đã thay đổi…”
“Thì ra là do thằng nhóc này gây ra chuyện!” Người đàn ông mặc jacket có chút bực bội.
Cậu học sinh co rụt cái cổ, thấp giọng nói: “Rõ ràng là do các anh, mới đầu là các anh…”
“Thằng ranh con như cậu cũng biến thái như nó! Thế mà lại đi thích đàn ông!” Người mặc áo jacket ghê tởm nói.
Cậu học sinh cong thân thể, “Không phải… Là anh ta… Là anh ta ảnh hưởng đến… Em…”
Người mặc đồ vest vẫn im lặng, chỉ khẽ liếc mắt nhìn cậu thiếu niên trong góc phòng.
“Bây giờ chúng tôi phải xóa bỏ cái hiệp ước mà hai người đã thành lập trước đó, để cho anh ta biến thành ma trở lại. Có như thế thì chúng tôi mới giải quyết được anh ta. Các anh đã hiểu rồi chứ?” Diệp Thanh nói.
“Các anh muốn làm gì? Chuyện này đã không còn quan hệ với chúng tôi nữa rồi mà phải không?” Người mặc áo jacket nói.
“Chấm dứt hiệp ước cần có sự đồng ý của hai phía. Cậu ta đã muốn hủy bỏ từ lâu, nhưng vấn đề nằm ở Trần Giai. Chúng tôi cần phải thay đổi tâm ý của anh ta.”
“Thế thì tìm chúng tôi có ích gì?” Người mặc áo jacket chau mày.
“Các anh là nguyên nhân biến anh ta thành ma.”
Diệp Thanh nói ngắn gọn rồi quay người đi.
Ngô Linh đặt tấm vải qua một bên, cắn rách đầu ngón tay, rồi ấn vào giữa trán của cậu thiếu niên và men theo đường sống mũi vuốt dọc xuống.
Máu thấm vào da của anh ta, trên da nổi lên những vệt đỏ mờ mờ, nhưng theo sự dung nhập vào của máu thì những vệt đó cũng đã biến mất.
Mắt thiếu niên mở ra.
Anh ta quét mắt một vòng, ánh nhìn quét qua từng người một, rồi dừng lại trên khuôn mặt từng người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...