“Lâm Kỳ, anh còn ở đây không?”
Tôi nghe thấy tiếng gọi khe khẽ của Quách Ngọc Khiết. Lấy lại tinh thần, tôi vừa định trả lời thì cảm thấy cơ thể mình nặng trĩu xuống.
“Cậu gì ơi! Cậu gì ơi!”
Tôi bị người ta lay lay cơ thể, mở mắt ra thì nhìn thấy một chú tài xế xe taxi.
Xung quanh xe taxi còn có rất nhiều người.
“Cậu tỉnh rồi à. Cậu làm tôi sợ chết khiếp. Tôi còn đang định gọi xe cứu thương tới đây này.” Tài xế thở phào một hơi.
Tôi day cái trán hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cậu vừa lên xe thì ngủ say như chết, đến nơi rồi cũng không tỉnh dậy. Tôi còn tưởng cậu bị gì rồi cơ đấy.” Sắc mặt tài xế không được tốt lắm.
Tôi thốt lên một tiếng “à”, rồi cảm ơn chú tài xế. Lúc trả tiền xe thì tôi phát hiện giá tiền không giống như lúc trước tôi trả, chênh lệch rất nhiều.
“Cậu như thế nên tôi cũng không tắt đồng hồ tính giá tiền.” Tài xế nói lí nhí.
Có lẽ là sau khi ông ta phát hiện tôi đã ngủ nên chạy lòng vòng, hoặc là dừng lại đâu đó để cho đồng hồ cứ thế nhảy tiền.
Tôi cũng không muốn so đo tính toán mấy thứ này nên trả tiền luôn.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, còn có cả thông báo mấy cuộc gọi nhỡ.
Tôi xem thời gian, có lẽ là gọi tới sau khi tôi đi vào cảnh mộng một chút.
Là Trần Hiểu Khâu gọi điện thoại tới, tôi vừa bắt máy thì nghe thấy tiếng thở phào của cô ấy.
“Anh không sao chứ?” Trần Hiểu Khâu lên tiếng hỏi trước.
“Không sao, anh mới xuống xe, đang đứng ở cổng ra của ga tàu điện ngầm. Tình hình chỗ tụi em như thế nào?” Tôi trả lời.
“Đã tìm được người rồi. Tiểu Khiết nói cô ấy đã nhìn thấy anh.”
Hiện giờ Trần Dật Hàm cũng đang ở trạm tàu điện ngầm.
Trần Hiểu Khâu bảo tôi qua đó, tất cả chúng tôi đều ngồi lên xe cảnh sát của Trần Dật Hàm.
“Tiểu Khiết cũng sẽ qua đó. Còn có một người bị hại được cứu thoát nữa.” Trần Hiểu Khâu nói.
Tiết Tĩnh Duyệt đang lau nước mắt, vô cùng kích động.
“Tôi đã thấy được tình hình khi đó rồi. Con ma đó chính là hung thủ trong vụ án con gái của Tần Di Quyên.” Tôi kể lại những gì đã gặp trong giấc mơ.
“Lát nữa cần cậu miêu tả chân dung tên tội phạm, cậu còn nhớ khuôn mặt đó không?” Trần Dật Hàm nói.
Tôi khẽ gật đầu.
Đây là chuyện vừa mới xảy ra, sao tôi có thể quên khuôn mặt đáng ghét đó nhanh như vậy được chứ?
“Nói vậy có nghĩa là năng lực của anh xuất hiện vấn đề sao?” Trần Hiểu Khâu quan tâm tới vấn đề khác.
Tôi chán nản, “Ừ. Có lẽ tôi cần đi tìm nhóm người Diệp Thanh hỏi một chút, nhưng nếu thật sự là do cái dị không gian kia…”
Vậy thì sự thoái hóa năng lực của tôi có lẽ sẽ không thể trở lại như lúc đầu được.
“Đúng rồi, sau khi tôi đi vào trong giấc mơ thì có xảy ra chuyện gì không?” Tôi hỏi.
Xét về thời gian thì hiện tại chính là thời điểm sau khi tôi đi vào trong giấc mơ, có nghĩa là tôi đã thay đổi quá khứ và hiện tại, cho nên có lẽ đám người Trần Hiểu Khâu đã thể nghiệm hai lần “hiện tại”.
Vẻ mặt của Trần Hiểu Khâu khá phức tạp.
Tôi hoang mang trong lòng, “Sao thế?”
“Nếu không nhờ anh nhúng tay vào thì người phụ nữ kia đã chết rồi. Thi thể của cô ta được Quách Ngọc Khiết phát hiện và cô ấy sẽ tiếp tục đuổi theo con ma kia, sau đó bị hồn ma của người phụ nữ đó tấn công từ phía sau...” Trần Hiểu Khâu nói chậm rãi.
“Đợi đã!” Tôi ngắt lời Trần Hiểu Khâu, “Hồn ma của người phụ nữ kia?”
“Vâng, tụi em nhìn thấy trong camera giám sát. Hồn ma của người phụ nữ kia tấn công Quách Ngọc Khiết từ phía sau, nó cùng với tên tội phạm cưỡng dâm kéo Quách Ngọc Khiết vào trong phòng làm việc của nhân viên.” Trần Hiểu Khâu nói với vẻ mặt không cảm xúc.
Tôi cảm thấy một trận ớn lạnh.
“Biểu hiện của cô ta rất lạ.” Tiết Tĩnh Duyệt hạ giọng nói, “Trước khi chết cô ta đã phải chịu nỗi giày vò rất lớn, sau khi chết biến thành ma, có thể là bị người ta khống chế...”
Tôi nghe thấy lời của Tiết Tĩnh Duyệt, nhưng trong đầu lại nghĩ tới lời nói của con ma kia: “... Thứ con gái như vậy, vừa nhìn đã biết là yếu đuối, tùy tiện bắt nạt một chút thì ngoài khóc ra cũng chẳng biết làm gì khác…”
Tôi không muốn nảy sinh ra suy nghĩ đen tối như thế. Trước đó tôi rất có cảm tình với người phụ nữ này, thậm chí là với cả bạn bè của cô ta nữa, cảm thấy họ lương thiện tốt bụng. Nhưng khi nghe thấy cô ta đối xử với Quách Ngọc Khiết như vậy thì thật sự tôi tất khó mà có thể tiếp tục giữ được cách nhìn trước đó.
Không chịu được giày vò, lựa chọn thỏa hiệp với tội ác và bóng đêm, điều này đúng là cũng có thể hiểu được. Nhưng tôi không thể tha thứ cho người như vậy.
Tôi thở dài nặng nề.
“Quách Ngọc Khiết biết không?” Tôi hỏi.
Tôi nghĩ tới cảnh Quách Ngọc Khiết nghe thấy tiếng của tôi, liền không chút do dự nào mà xông vào, còn nghe lời của tôi mà đem người phụ nữ kia mang ra ngoài.
Cô ấy có biết là sau khi người phụ nữ kia chết sẽ biến thành ma rồi tấn công mình không? Phải biết là trước đó cô ấy liều mạng đuổi theo con ma kia, còn mấy lần nhắc người phụ nữ ấy cẩn thận nguy hiểm nữa.
Trần Hiểu Khâu nói một cách bình tĩnh: “Tất nhiên. Cô ấy không hôn mê, cô ấy đã nhìn thấy người phụ nữ... ma nữ kia rồi.”
Tôi nắm chặt nắm đấm.
Bầu không khí trong xe cảnh sát trở nên yên tĩnh.
Tới Cục Cảnh sát, Trần Dật Hàm dẫn chúng tôi đi xem Quách Ngọc Khiết trước.
Quách Ngọc Khiết ngồi trong phòng nghỉ của Cục Cảnh sát, không biết là do Trần Dật Hàm đã dặn dò hay là do hành vi tự phát của cảnh sát mà cái cái bàn ở trước mặt Quách Ngọc Khiết chất đầy đồ ăn và thức uống, còn có hai cảnh sát nữ đang ở bên cạnh Quách Ngọc Khiết.
Khi chúng tôi đi vào thì nghe thấy một số nữ cảnh sát lớn tuổi đang giáo huấn Quách Ngọc Khiết: “Cô gái trẻ có lòng chính nghĩa là tốt, nhưng cũng phải chú ý đến phương pháp và cách thức nữa. Một mình cháu đuổi theo phạm nhân rất nguy hiểm đấy biết không hả? Đừng tưởng rằng ở những nơi đông người qua lại như trạm tàu điện ngầm thì an toàn. Có những người muốn phạm tội thì họ không quan tâm đấy là nơi nào đâu.”
Quách Ngọc Khiết vừa lột giấy bọc kẹo, vừa cười hi hi trả lời, “Cháu biết rồi ạ.”
“Sức lực của cháu rất mạnh, một người có thể đánh được ba người, nhưng nếu người ta có dao thì sao?” Nữ cảnh sát vẫn đang nghiêm túc dạy bảo.
Trần Dật Hàm gõ cửa.
Hai viên cảnh sát nhìn thấy Trần Dật Hàm thì vội vàng đứng dậy chào, rất biết ý đi ra khỏi phòng.
Sau khi mấy người chúng tôi đi vào hết thì đóng cửa lại.
Có lẽ là nhìn thấy bộ dạng chúng tôi nghiêm túc như vậy nên Quách Ngọc Khiết liền ngồi ngay ngắn giống như một học sinh ngoan ngoãn.
Trần Hiểu Khâu đi qua.
Tôi nghiêm mặt lại, đang suy nghĩ làm sao để dạy dỗ cái bà chị ngốc ngếch này về vấn đề an toàn.
Trần Hiểu Khâu đưa tay ra, búng vào trán của Quách Ngọc Khiết một cái. Sau tiếng búng ấy chính là tiếng kêu đau đớn của Quách Ngọc Khiết.
“Cậu làm bừa quá rồi đấy!” Trần Hiểu Khâu khiển trách một cách nghiêm túc.
Quách Ngọc Khiết không dám kêu đau nữa, che cái vết đỏ trên trán rồi thở dài một hơi không phù hợp với tính cách của cô ấy chút nào.
“Mình thật sự không biết đó không phải người mà là ma. Mình cũng không ngờ lại đen thế mà...”
“Trong trạm tàu điện ngầm có ma, cậu còn không biết điều đó sao hả?” Trần Hiểu Khâu chất vấn.
Quách Ngọc Khiết câm nín luôn, chỉ gãi đầu, “Khi đó đâu có nghĩ nhiều như vậy...”
“Cho nên cậu mới gặp phải chuyện như vậy đấy! Cậu đừng quên, cậu không phải sống cho một mình, nếu cậu có bất trắc gì, thì người nhà của cậu, bạn bè của cậu phải làm thế nào? Cậu còn nhớ người của Thanh Diệp tại sao lại từng người từng người mà chết đi không hả?” Trần Hiểu Khâu vẫn giữ thái độ nghiêm khắc.
Quách Ngọc Khiết áy náy nói: “Tớ xin lỗi.”
Tiết Tĩnh Duyệt rơi nước mắt, tiến tới ôm lấy Quách Ngọc Khiết, rồi ôm luôn cả Trần Hiểu Khâu.
Tôi nghe thấy tiếng tiếng thút thít của cô ấy.
Quách Ngọc Khiết và Trần Hiểu Khâu đưa tay ra ôm chặt lấy nhau.
Ba người ôm nhau rồi cùng khóc.
Tôi cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, không đến mức rơi nước mắt nhưng nghĩ tới chuyện mà Quách Ngọc Khiết gặp phải thì chỉ hận sắt không thể thành thép.
Trần Dật Hàm ngược lại rất bình tĩnh, anh ta lấy một tờ khăn giấy trên bàn đưa cho ba cô gái kia, rồi tự kéo một cái ghế ra ngồi xuống.
“Khóc đủ rồi thì nói xem rốt cuộc chuyện là như thế nào đi.” Trần Dật Hàm nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...