“Anh Tào, xin chào.”
“Chào các anh”.
“Anh Tào liên hệ với chúng tôi là có manh mối liên quan đến Tần Kiệt sao?”
“Chuyện đó… Tôi…”
“Anh Tào, đừng căng thẳng, cứ từ từ nói. Bất kể chuyện gì, bất kỳ chi tiết nào, đều được.”
“Các anh, các anh đã biết, tôi là bạn học Tần Kiệt, cùng bàn. Cậu ta… Tôi nhớ lúc đó cậu ta là một… Nói thế nào nhỉ… Là một người không có tình cảm. Quan hệ của chúng tôi cũng rất bình thường, cũng không phải một cặp chơi chung với nhau nhưng hôm đó… Tôi không biết, tôi không biết hôm đó Tần Kiệt bị làm sao, đột nhiên hỏi tôi nếu như bố mẹ li hôn thì phải làm sao. Lúc đó tôi thật sự không biết, cũng không nghĩ nhiều. Lúc đó, lúc đó trên tivi đang phát một đoạn kịch, một cặp vợ chồng tình cảm rạn nứt, muốn li hôn, sau đó đứa con đau lòng bỏ nhà đi, cha mẹ cùng nỗ lực tìm đứa con về, mối quan hệ lại trở lên êm đẹp. Thật sự, lúc đó, trong vở kịch đó, ngày nào mẹ tôi cũng xem, tôi cũng có xem một ít. Lúc đó tôi thật sự không nghĩ gì nhiều…”
“Anh Tào, anh bình tĩnh chút, không sao, anh cứ nói ra đi”.
“Tôi… Hic… Tôi nói với Tần Kiệt, bạn cũng có thể làm thế này, bạn rời khỏi nhà đi, sau đó cha mẹ sẽ đi tìm bạn là lại hòa hợp ngay. Tôi nói, giống như vở kịch diễn trên tivi, bố mẹ cậu sẽ không chia tay nữa… Cậu ấy… Ngay ngày hôm đó cậu ta mất tích… Ngày hôm đó không thấy cậu ta nữa, bố mẹ cậu ấy đi khắp nơi tìm, gọi biết bao nhiêu cuộc điện thoại, cũng gọi đến cả nhà tôi. Tôi… Tôi còn rất vui mừng, tôi nói với bố tôi, bố mẹ cậu ấy sắp hòa hợp lại rồi, giống vở kịch trên tivi, đều là công lao của con. Bố tôi đánh tôi một trận, dặn tôi không được nói chuyện này ra… Qua bao nhiêu năm rồi… Đã rất nhiều năm rồi… Tôi thật sự… Tôi nghe nói không hề tìm thấy một chút tung tích của Tần Kiệt, tôi không còn cách nào cũng đành im lặng. Các anh tìm thấy Tần Kiệt rồi sao?”
“Tạm thời vẫn chưa. Lúc đó các anh có nói rời khỏi nhà thì trốn đi đâu không?”
“Tôi nhớ, tôi nói với cậu ấy tìm một nơi nào đó trốn đi”.
“Trốn?”
“Ừm, tìm một nơi gần nhà rồi trốn vào, sau đó đợi bố mẹ tìm ra”.
“Như vậy tức là, cậu ấy có thể trốn gần nhà cậu ấy? Anh có ý kiến gì với địa điểm lẩn trốn kia không?”
“Tôi không biết”.
“Anh Tào, cảm ơn anh, nếu anh lại nhớ ra chuyện gì thì cứ liên hệ với chúng tôi nhé”.
Ngày 5 tháng 9 năm 2013, thu thập được dữ liệu kiến trúc khu vực lân cận nơi ở của người ủy thác, trong đó có “tủ bếp”, có bảy nơi có thể là nơi đứa trẻ ẩn náu.
File phụ: Biểu bảng liệt kê 7 ngôi nhà kho
Ngày 6 tháng 9 năm 2013, điều tra kho chứa đồ của 7 căn nhà. Tập tin âm thanh 07720130906wav.
“Tôi có biết sự việc về đứa trẻ kia, bố nó báo cảnh sát đều có hỏi tôi, chúng tôi không hề nhìn thấy nó”.
“Không nhìn thấy đứa trẻ đó sao?”
“Ừm, tôi không ở đây, kho bên này anh cũng thấy, cơ bản là trống không, cũng không có người.”
“Năm 2002, anh cho người ta thuê chỗ này mở tiệm sửa chữa đồ điện cho những hộ gia đình phía sau đúng không? Dùng để đặt tivi, tủ lạnh, còn có những dụng cụ linh tinh khác, vài thứ linh kiện và tủ…”
“Năm 2002… Đúng, cho người ta thuê.”
“Nhưng về sau cửa hàng đó đột nhiên đóng cửa, trả mặt bằng, anh biết tại sao không?”
“Sao lại hỏi như vậy, lẽ nào là bọn họ bắt cóc trẻ con đem bán?”
“Không phải, chúng tôi chỉ muốn làm một cuộc điều tra toàn diện, tất cả những cửa hàng dọc con phố này đều nằm trong phạm vi điều tra của chúng tôi”.
“Ồ… Vậy cửa hàng, sếp của họ hình như nói với tôi một câu, gom đủ tiền rồi, nhà mới ở quê làm xong rồi, phải quay về”.
“Cảm ơn”.
...
“Kho bên đó không có ai dùng, cứ đóng cửa để đó hoài”.
“Lúc cho thuê thì sao? Có lắp đặt khóa không, có sắp xếp người canh giữ không”.
“Có đóng cửa, nhưng không có người canh giữ. Còn có khóa hay không tôi không nhớ nữa”.
...
“Cái khóa kho kia, có treo lên một cái khóa to. Lúc đó thuê một người gì đó, sau đó để một cái tivi màu cũ, cái tủ lạnh, đều bị phá vỡ ra còn có người trộm mất, sau đó mới khóa lại.”
“Anh có nhớ đại khái là khi nào không, là năm bao nhiêu?”
“Tôi không nhớ nữa”.
“Vậy, anh còn chút ấn tượng nào về việc đứa trẻ học sinh tiểu học mất tích năm 2002 không?”
“À, chuyện này thì tôi nhớ, tìm đến mấy ngày lận!”
“Khóa cửa là chuyện trước đây hay chuyện sau này?”
“A, thì ra các anh muốn hỏi chuyện này.”
“Đúng vậy. Anh có thể giữ bí mật chuyện chúng ta nói hôm nay không? Bây giờ chúng tôi mới tìm được chút manh mối, không muốn rút dây động rừng”.
“Ồ,ồ, ồ, tôi hiểu tôi hiểu mà, các anh yên tâm. Khóa là chuyện trước đó. Lúc bố mẹ đứa trẻ kia báo cảnh sát có đến tìm, lúc đó không có kiểm tra cái khóa đó, bởi vì vẫn khóa chặt.”
“Được rồi, cảm ơn”.
…
Kho chứa, tạm thời loại bỏ nghi nghờ.
Ngày 9 tháng 9 năm 2013, điều tra được trước khi Tần Kiệt mất tích ông chủ tiệm sửa chữa đồ điện đã có kế hoạch về quê, không có tình trạng bất thường.
Ngày 10 tháng 9 năm 2013, điều tra căn thứ hai vựa thu mua phế phẩm. Tập tin ghi âm 0772030910wav.
“Sao đột nhiên lại muốn kiểm tra chuyện này?”
“Cục cảnh sát muốn thanh lí những vụ án cũ.”
“À…”
“Anh có ấn tượng gì về vụ việc đứa trẻ bị mất tích năm 2002 không?”
“À, có một chút…”
“Anh có nhìn thấy đứa trẻ đó không?”
“Tan học ra có rất nhiều học sinh chạy đến từ bên đó, dáng vẻ không khác gì mấy, tôi làm sao mà nhận ra được ai với ai?”
“Có thể hỏi một chút khoảng thời gian ấy các anh có thu mua về ít đồ đạc gì không?”
“Việc này có liên quan với nhau sao?”
“Chúng tôi phải xem xét đến các tình huống có thể xảy ra”.
“Tôi không nhớ nữa. Việc đã lâu lắm rồi làm sao tôi nhớ nổi chứ? Các anh có thể đừng làm phiền tôi buôn bán không?”
...
“Chuyện thu mua phế phẩm đó… không có ấn tượng gì cả.”
...
“Năm 2002, không xảy ra chuyện gì.”
...
“Không có, tôi không chú ý lắm có chuyện gì bất thường cả.”
...
Vựa thu mua phế phẩm, ghi chép điểm nghi vấn: Thái độ ông chủ kỳ lạ, điều tra trọng điểm.
Ngày 12 tháng 9 năm 2013, điều tra kỹ càng tình hình vựa thu mua phế phẩm. Chủ tiệm Đổng Quốc Khánh, bắt đầu mở tiệm thu mua phế phẩm từ năm 2000, sau khi thu mua phế phẩm, mới đem tất cả đến xưởng ngoại thành tiến hành xử lí. Điều tra dữ liệu hai nơi không có vụ án nào ghi chép lại.
Ngày 13 tháng 9 năm 2013, giả mạo linh dị chụp một bức hình. File: bức ảnh.
Ngày 14 tháng 9 năm 2013, vẫn chưa liên hệ được với Đổng Quốc Khánh.
Ngày 17 tháng 9 năm 2013, liên hệ nhân viên quản lí xưởng thu mua phế phẩm, anh rể Đổng Quốc Khánh Nghiêm Tân Vũ, tập tin ghi âm 07720130917wav.
“Anh Nghiêm, chúng tôi là người của tạp chí kể chuyện kỳ bí.”
“Cái gì?”
“Chúng tôi muốn tìm hiểu một vài việc. Năm 2002, ở khu nội thành đường Trung Tân bên kia…”
“Tôi biết các người định hỏi các gì rồi. Đi đi, đi mau đi!”
“Trước khi chúng tôi đi mời anh xem qua bức ảnh này.”
“Đây, đây là cái gì? Anh… các anh…?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...