Hồ Sơ Bí Ẩn

Tôi nhìn thấy khuôn mặt rất quen của cậu con trai đang nói, là Lữ Văn Sơn.

Những người khác tôi đều không biết, nhưng họ đều mặc đồng phục của trường giống như Lữ Văn Sơn.

“Vậy chúng ta đi thôi.” Những người khác hình như cũng sợ vì thế cùng nhau phụ họa đồng ý, khuôn mặt đầy lo sợ nhưng vẫn cố làm ra vẻ.

Một đám thiếu niên tầm mười mấy tuổi bỏ chạy như bay, để lại một mình cô gái trên mặt đất.

Tôi nhíu mày, cảm thấy bản thân bị Lữ Văn Sơn lôi theo. Tôi chỉ kịp quay đầu lại nhìn cô gái đáng thương kia một cái, chợt nhìn thấy ở góc cua có một cái bóng đang bước ra.

Đó là một người đàn ông còn trẻ, anh ta sững sờ khi nhìn thấy cô gái đang nằm trên mặt đất, ngẩng mặt lên nhìn đám Lữ Văn Sơn đang bỏ chạy.

Cảnh mộng đã thay đổi.

Khung cảnh xung quanh bật sáng lên, tôi thấy mình đang ở trong một lớp học.

Lữ Văn Sơn cùng mấy nam sinh kia đang chụm đầu bàn tán mấy chủ đề đồi trụy.

Thời đại này internet vẫn chưa phát triển, cũng không biết bọn chúng từ đâu kiếm ra được mấy cuốn tạp chí và hình ảnh, các cô gái trên đó ăn mặc lả lướt, thân thể uốn éo khêu gợi, thỉnh thoảng có người còn lộ ra cả phần đùi khiến cho đám thiếu niên kia kích động mà hét lên.

Có những học sinh nữ đi ngang qua hoặc tỏ ra khinh bỉ, hoặc đỏ mặt mà chạy nhanh đi.

Không biết có phải do xem cái thứ đó lâu quá nên khiến cả bọn nổi máu lên không, mà lúc có một cô nữ sinh đi ngang qua thì họ giơ tay chặn lại, cả đám liền vây lấy rồi đi ôm ấp cô gái kia.

Cô gái ấy sợ quá hét lên.


Tôi không thể chịu nổi nữa, đưa tay định lôi tụi nó ra, nhưng cánh tay lại xuyên qua người bọn họ. Tôi cũng chỉ đành bó tay.

Nơi đông người nên bọn chúng cũng không có ý định muốn làm gì cả, sau khi sàm sỡ xong thì buông tay ra trước sự la ó chửi bới của những người khác. Cô gái đó mắt đỏ hoe được những bạn học khác kéo đi. Bọn chúng không biết xấu hổ mà cười thật to, còn đưa tay tạo những tư thế kinh tởm nữa.

Lữ Văn Sơn cười rất vui vẻ.

Trong chuỗi tiếng cười đó thì cảnh mộng một lần nữa thay đổi.

Lữ Văn Sơn đổi qua một bộ đồ vest, mặt người dạ thú mà bước đi trong tòa nhà hành chính, chào hỏi những người xung quanh. Lúc có một cô gái trẻ đi ngang qua, ông ta giả vờ như vô ý mà thò tay sờ vào mông cô ta một cái, cô gái giật nảy cả người quay phắt lại, thấy Lữ Văn Sơn mặt tỉnh bơ đi ngang qua cô ta, còn liếc nhìn cô ta một cái, tựa như bị hành động bất ngờ của cô ta làm cho giật mình. Cô gái trẻ ngờ vực quay người bỏ đi. Lữ Văn Sơn bấy giờ mới lộ ra nụ cười khoái trá.

Tôi không có biểu tình gì nhìn cảnh mộng thay đổi.

Giống như Nam Cung Diệu đã nói và cũng như những lời tiết lộ trên mạng, tên Lữ Văn Sơn này quả thật là một thứ cặn bã đê tiện, việc sàm sỡ con gái làm không hề ít. Chuyện mang “thi thể” say rượu đến khách sạn cưỡng dâm cũng không phải làm một lần.

Điều khiến người ta không thể ngờ chính là vợ của Lữ Văn Sơn. Cô ta biết những hành động bên ngoài của Lữ Văn Sơn, nhưng hoàn toàn không hề để ý, thậm chí trong một lần dự đám cưới, cô ta còn mỉm cười nhìn Lữ Văn Sơn cùng đám người háo sắc bỡn cợt trêu đùa cô dâu và phù dâu.

Tôi cảm thấy hành vi của hai vợ chồng này khiến người ta mắc ói, chỉ mong cảnh mộng nhanh nhanh kết thúc.

Cảnh mộng vừa đổi, Lữ Văn Sơn đang đứng trong tàu điện ngầm đông nghẹt.

Tim tôi đập mạnh, ý thức được là cái thứ kia sắp xuất hiện rồi. Tôi cảnh giác chăm chú quan sát xung quanh, đặc biệt là mặt sàn.

Hoàn cảnh bây giờ của tôi không hề dễ chịu chút nào. Hình thái tồn tại của tôi lúc này tương tự như ma, chồng lên trên những người sống xung quanh. Tôi không cảm thấy thân thể bị chèn ép, nhưng trong lòng thì cảm giác rất kì cục.


Có điều như vậy cũng có cái hay của nó. Tôi có thể trực tiếp khuỵu người xuống mà xem xét tình huống bên dưới.

Dưới hai chân và đũng quần của Lữ Văn Sơn không có gì cả.

Tôi cũng không biết mình phải chờ đợi như vậy trong bao lâu nữa.

Tàu qua một trạm, hai trạm… bỗng nhiên tôi cảm thấy trên đầu xuất hiện thêm một màn đen.

Tôi ngước lên, nhìn thấy trên nóc tàu có một cái đốm đen. Đốm đen đó phình to ra, lan đến tận đèn xe, lúc này mới có một cái bóng đen xuất hiện. Nhưng hình như chỉ có tôi phát hiện ra cái thứ này. Những người xung quanh không hề hay biết gì cả, cũng có thể vì hoàn cảnh quá chật chội khiến người ta không còn bụng dạ nào nhận ra sự thay đổi này.

Tôi chầm chậm bay lên, phân vân không biết có nên chạm vào cái thứ đó không.

Thế nhưng ngay lúc đó, nó đã khẽ nhúc nhích, trong cái bóng đen hiện ra một đôi mắt. Tôi giật mình, lùi lại phía sau một đoạn.

Đôi mắt ấy không nhìn tôi mà đang nhìn chằm chằm vào Lữ Văn Sơn.

Lữ Văn Sơn đang cùng với những người xung quanh lắc lư theo sự chuyển động của đoàn tàu, ủ ê chán chường mà nhìn những cái đầu người ở phía trước.

Cái bóng đen dần dần có hình dáng của con người. Từ trong thân thể thò ra hai cánh tay, tiếp theo đó là ngóc đầu lên, xáp lại gần Lữ Văn Sơn ở bên dưới. Hai cánh tay đó đè chặt đầu của Lữ Văn Sơn, cái đầu đen thui rủ xuống trước mặt ông ta.

Lữ Văn Sơn không hề hay biết gì.

Tôi nhìn thấy một màn này thì cảm thấy da gà da vịt nổi hết cả lên.


Hai cánh tay màu đen ấy thò sâu vào trong đầu của Lữ Văn Sơn, toàn bộ bàn tay đã biến mất không thấy đâu nữa!

Cái thứ ma quái ấy vẫn đang nhìn Lữ Văn Sơn chằm chằm, đôi mắt không hề chớp, trải qua hơn một phút, nó mới khẽ nhúc nhích trở lại, rút tay ra khỏi đầu ông ta, thân thể và đầu dính lại trên nóc tàu.

Bóng đen thu nhỏ lại, giống như một con cá đang ngoe nguẩy trên nóc tàu.

Khi tàu điện ngầm đến trạm tiếp theo thì nó đã bơi đến cửa tàu, thuận theo đó mà đi ra khỏi toa.

Tôi vội vàng bay đến nhưng bóng đen đó đã rớt xuống, dính vào sàn tàu rồi biến mất.

Đây rốt cuộc là cái thứ gì?

Có thật là ma không?

Đầu tôi hơi hỗn loạn.

Tàu điền ngầm bắt đầu khởi hành, lao đi vun vút.

Tôi bị kéo về phía Lữ Văn Sơn, cảnh vật xung quanh lùi xa nhanh chóng.

Cảnh mộng vào lúc này thay đổi, tôi lại nhìn thấy Lữ Văn Sơn, lúc này ông ta đã đổi quần áo khác, đội mũ lưỡi trai và kính râm, ăn mặc như thế này trông trẻ hơn rất nhiều.

Ông ta chen lấn trong đám đông, xin lỗi người xung quanh đang trách móc cằn nhằn mà đi thẳng đến cửa toa tàu. Nhìn giống như chỉ là một hành khách sắp sửa xuống xe bình thường.

Thế nhưng khi nhìn thấy cô gái trẻ bên cạnh Lữ Văn Sơn thì tôi liền có linh cảm không lành.

Tôi chưa kịp khom xuống xem thì khuôn mặt của cô gái đã lộ vẻ kinh ngạc và chịu đựng. Cô ấy rõ ràng là một người hướng nội nên chỉ khẽ liếc mắt nhìn ra phía sau, rồi xê dịch thân thể của mình chứ không dám la lên.

Gương mặt Lữ Văn Sơn hoàn toàn bình thản, nhìn vào phần trên của thân thể thì sẽ không thấy được ông ta đang làm chuyện dơ bẩn gì.


Tôi định ngăn cản Lữ Văn Sơn, nhưng vẫn như cũ không thể chạm vào được thân thể của ông ta.

Tôi liếc nhìn bảng chỉ dẫn và màn hình chuyển động bên trong tàu. Đây là tàu điện ngầm chạy tuyến số 14, tôi hoàn toàn không rành tuyến này, cũng không biết bao lâu nữa mới tới trạm để cho cô gái kia thoát khỏi bàn tay ma quái của Lữ Văn Sơn.

Vừa quay đầu lại, tôi nhìn thấy vẻ mặt của hai người đó đã thay đổi.

Vẻ mặt cô gái trẻ thở ra nhẹ nhõm, còn Lữ Văn Sơn thì lộ vẻ ngơ ngác, xoay cổ nhìn xung quanh.

Trong đầu tôi nảy ra một suy nghĩ, khom người xuống liền nhìn thấy cái bóng đen dưới sàn tàu. Nửa thân trên của nó bò lên trên chân Lữ Văn Sơn, hai tay thò vào trong đáy quần của ông ta, khe khẽ chuyển động.

Tay của Lữ Văn Sơn đè lên trên khóa kéo của quần mình, tựa như muốn ngăn cản, nhưng cũng đang do dự.

Tôi bay lên cao, trông thấy Lữ Văn Sơn nghi ngờ cúi đầu cuống, cố gắng nhìn rõ tình hình bên dưới. Tình cảnh người chen người vốn dĩ là nơi để ông ta thừa nước đục thả câu, nhưng giờ ngược lại đã trở thành chướng ngại.

Cũng không biết hai bàn tay đó làm gì mà Lữ Văn Sơn từ từ há mồm ra, thở hổn hển.

Trước đó tôi đã nhận ra Lữ Văn Sơn là người hạ lưu bỉ ổi nên đã sớm cắt đứt kết nối cảm giác với ông ta, bây giờ không khỏi cảm thấy may mắn, trong nhất thời chẳng muốn đối phó với cái thứ ấy nữa mà chỉ đứng bên cạnh xem trò vui.

Mấy phút sau tàu điện ngầm đã đến trạm.

Cô gái trẻ ấy vội vàng xuống tàu, những người khác cũng muốn xuống, bên ngoài còn một hàng dài hành khách đang chờ lên tàu.

Tôi vừa cúi đầu thì trông thấy bóng đen đó từ từ chìm xuống, rút hai bàn tay ra khỏi đáy quần của Lữ Văn Sơn. Thế nhưng không biết vô tình hay là cố ý mà nó còn kéo luôn cái khóa quần của Lữ Văn Sơn xuống, lôi tọt cái của nợ đang cương lên ấy ra ngoài.

“Á… biến thái…” Những hành khách bên ngoài khoang tàu kêu lên.

Lữ Văn Sơn định thần lại, nhìn xuống bên dưới, tá hỏa vội vàng che của quý, hoảng loạn chen ra khỏi đám đông rồi bỏ chạy, sau lưng còn văng vẳng tiếng chửi bới la hét inh ỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui