Hồ Sơ Bí Ẩn

Đính đoong... Đính đoong...

Cốc cốc...

“Ai đấy?”

“Chào bà, chúng tôi là phóng viên của tòa soạn, có một số chuyện muốn xin được phỏng vấn bà.”

Két két!!!

“Phóng viên sao?”

“Vâng, đây là thẻ phóng viên của chúng tôi.”

“Chuyện quái dị… Tin tức kì lạ… Đây là cái gì? Chưa từng nghe nói tới.”

“Đây là một tạp chí của tòa soạn chúng tôi. Chúng tôi chủ yếu đi sưu tầm những câu chuyện về ma quỷ trong dân gian.”

“Các cậu tìm nhầm người rồi!”

Rầm!

“Cậu làm gì thế? Tôi la lên bây giờ!”

“Thưa bà, chúng tôi viết bài về phương diện ma quỷ này nên cũng có chút quan hệ với người ta, có lẽ còn có thể giúp bà giải quyết vấn đề hiện giờ. Đương nhiên là sẽ miễn phí.”

“…”

“Có thể vào trong nhà bàn bạc kĩ hơn với bà không? Nói chuyện ở đây cũng không tiện lắm nhỉ?”

“Các cậu, vào đi...”

Cộp, cộp…


“Ai thế?”

“Là phóng viên.”

“Phóng viên? Muốn làm gì hả?”

“Chính là vì chuyện bị ma ám đó...”

“Bà làm cái trò gì thế?”

“Bọn họ quen biết nhiều người mà, nói không chừng có thể giúp được việc này. Ông cũng không muốn cứ thế này mãi đúng không?”

“Thế này thế nọ cái gì! Không phải đều là do chính bà làm thành như thế sao? Bà đừng tưởng tôi không biết gì! Còn không phải là đã có nhà rồi, ông già đó lại chết rồi, giờ chắc bà cũng đang định đá tôi phải vậy không?”

“Ông đang nói vớ vẩn cái gì thế?”

“Hừ! Phóng viên đúng không? Các đồng chí phóng viên tới thật đúng lúc! Các cậu không biết người đàn bà này độc ác thế nào đâu, bà ta… Ưm ưm…”

“Ông đừng có mà ăn nói vớ vẩn!”

“... Ha! Phụt!”

“Ông cút đi cho tôi! Cút ra khỏi đây! Đây vẫn còn là nhà của tôi đó!”

“Bà…”

“Ông bà, chúng tôi đến để phỏng vấn. Nếu tiện thì có thể xin hai ông bà lần lượt kể một chút về chuyện đã xảy ra không?”

“Tôi không có gì để kể hết! Hừ!”

Bịch, bịch, bịch, bịch…

Rầm!


“…”

“Bà này, vậy chúng ta nói chuyện đi.”

“… Được. Các cậu ngồi đi.”

“Vâng. Có thể nhờ bà kể một cách thật chi tiết những chuyện đã xảy ra không? Biết được điều này thì chúng tôi mới có thể mời được đại sư đến giúp bà giải quyết vấn đề được.”

“Những chuyện đã xảy ra… Tôi… Số tôi sao khổ thế... Số tôi thật đúng là khổ mà… Khi còn trẻ tôi gặp ông ta, bị ông ta lừa! Tên đàn ông đó đúng là không ra gì! Các cậu cũng thấy thái độ đối xử với tôi hồi nãy của ông ta rồi đó! Số tôi quả thực là quá khổ mà! Hu hu hu...”

“Xin bà bình tĩnh một chút. Có thể nói cho chúng tôi biết rốt cuộc là có chuyện gì không?”

“Ông ta đã lừa tôi, khi tôi mười bảy mười tám tuổi thì đã bị ông ta lừa rồi. Lúc đó tôi không hiểu chuyện, ông ta lớn hơn tôi mấy tuổi, thế là liền lừa tôi, tôi không có cách nào khác, chỉ có thể lấy ông ta. Vào thời đó, con gái gặp những chuyện như thế này thì điều sẽ bị thiệt thòi…”

“Thưa bà…”

“Ông ta đã lừa tôi thì thôi, còn tiếp tục đi lừa những cô gái trẻ khác, xém chút bị người nhà người ta đánh cho gãy chân, chỉ có thể chạy trốn, bỏ mặc tôi lại mà chạy một mình. Tôi bị người ta chặn cửa, bị người ta chửi, còn xém chút bị người ta hất phân vào người nữa kìa! Tôi thực sự là không thể sống tiếp được nữa, tôi cũng từng muốn nhảy sông tự tử. Về sau ông ta gặp được một người phụ nữ giàu có ở bên ngoài, liền muốn kết hôn với người ta và đòi ly hôn với tôi. Vào thời đại đó, ly hôn hả, những ai mà bị ly hôn á... Bị ly hôn như tôi thì đều không thể ngẩng đầu lên được...”

“Thưa bà…”

“Tôi cũng đã chạy trốn, khi chạy thoát được thì gặp được chồng sau của tôi. Con người ông ấy thực sự rất tốt, đối xử với tôi cũng toàn tâm toàn ý. Tôi cũng đối xử tốt với ông ấy, tôi đã chăm sóc ông ấy cả đời!”

“Nghe nói, vào lúc già thì ông ta bị liệt phải không?”

“Ừ, ông ấy bị liệt, tôi liền chăm sóc ông ấy. Tôi thực sự chưa từng ghét bỏ, vẫn luôn một mực chăm sóc ông ấy. Nhưng tôi không ngờ người đàn ông kia lại tìm đến… Ông ta tìm tới tận cửa, muốn làm ầm ĩ nên tôi không có cách nào cả, chỉ có thể chạy trốn ra khỏi nhà trước. Tôi nghĩ rằng nếu ông ta không tìm được tôi thì có lẽ sẽ tốt hơn một chút. Nhưng không biết sao mà ông ta cứ bám chặt tôi. Ông ta cứ quấn lấy tôi không buông, làm tôi không thể trở về nhà. Đến cả việc nhìn mặt chồng tôi lần cuối tôi cũng không thể làm được! Hu hu hu…”

“Bà có nói chuyện này cho chồng bà biết không?”

“Làm sao tôi nói được chứ? Tôi còn chẳng nói với ông ấy chuyện tôi đã kết hôn, những người ở đây đều không biết là tôi đã từng kết hôn. Bây giờ tôi mà nói ra chẳng phải là mất mặt lắm sao? Ông ấy cũng bị bệnh, làm sao có thể nói những chuyện như vậy với ông ấy được chứ?”

“Vậy bà nói một chút về chuyện bị ma ám đi.”


“…Ông ấy… Thì là… đồ vật bị rơi vỡ… Tôi, tôi còn tưởng rằng có người lẻn vào trong nhà đập phá đồ đạc. Lúc mới đầu tôi cũng không nghĩ là có chuyện bị ma ám đâu. Tôi thực sự không có lỗi gì với chồng tôi cả. Nhưng mà… Nhưng mà hôm đó… Hôm đó tôi ở trong nhà làm cơm. Trên bếp đang đặt nồi canh nóng. Không có ai đụng vào cả, trong nhà bếp chỉ có một mình tôi, thế mà cái nồi đó… Cái nồi canh đó liền bị hất xuống đất… Tôi còn suýt chút là bị phỏng nữa… Các cậu nhìn này, vết phồng rộp vẫn còn đây này, chính là do lúc đó bị nước canh bắn phải đấy!”

“Cái nồi canh đó bị hất xuống kiểu gì vậy?”

“Cứ thế thôi… haizz, các cậu thấy bếp gas rồi chứ, cái nồi nó ở trên bếp gas, rồi cứ thế mà rơi xuống đất.”

“Giống như là có người từ đằng sau đẩy một phát sao?”

“Đúng đúng! Đúng là như vậy!”

“Ngoài chuyện này ra thì bà có còn gặp hiện tượng quái dị nào nữa không?”

“Còn có cái bình hoa ở trên bàn uống trà, cái rương đặt bên trên cái tủ… Con ma đó… Tôi không ngờ là nó lại muốn… lại muốn giết tôi… Nó chắc chắn là muốn giết chết tôi mà! Tôi thực sự... thực sự không làm gì có lỗi với ông ấy cả! Tôi không làm gì!”

“Bà có từng nhận điện thoại không?”

“Gì cơ?”

“Bà có từng nhận được một cuộc điện thoại đặc biệt nào không? Điện thoại ở trong nhà, hoặc là ở bốt điện thoại công cộng.”

“Làm… làm sao cậu biết?”

“Bà nhận được cuộc gọi như thế nào?”

“Là… là một người phụ nữ. Cái người phụ nữ đó… Người phụ nữ đó nói ly hôn… Cô ta nói là muốn ly hôn, nhất định phải ly hôn, cô ta đã chịu đủ rồi, gì gì đó…”

“Là ở bốt điện thoại công cộng sao?”

“Đúng vậy. Là cái bốt ở ven đường ngay ngã tư gần khu dân cư. Cái bốt điện thoại… bốt điện thoại đó… Không phải, không phải là do cái đó đúng không? Hay là do nó?”

“Khi bà đi ngang qua, nghe thấy điện thoại đổ chuông, đến nhấc máy rồi mới nghe được tiếng của người phụ nữ đó phải không?”

“Không phải… không phải, là tôi gọi đi, tôi gọi đi… thì… thì người nhấc điện thoại ở đầu dây bên kia là người phụ nữ đó. Lúc mới đầu tôi còn tưởng là ông ta… Khụ… tưởng là bên đó đang có khách gì đó…”

“Được rồi, chúng tôi hiểu rồi. Nếu như sự việc có manh mối gì thì chúng tôi sẽ lại liên lạc với bà. Nếu như bà lại nhớ ra được chuyện gì thì có thể gọi vào số điện thoại này để liên lạc với chúng tôi.”

“Được. Chuyện này có thể mời người đến giải quyết không?”

“Chúng tôi phải tìm người hỏi thăm trước rồi mới có thể cho bà câu trả lời.”


“Được được, vậy các cậu… các cậu nhớ tìm người giúp nhé.”

...

...

“Thưa ông, ông à, chúng ta vừa mới gặp nhau ở trong nhà ông.”

“Hả? Các cậu hỏi người đàn bà đó xong rồi sao?”

“Đúng vậy. Cho nên nếu có thể thì chúng tôi vẫn muốn hỏi quan điểm của ông một chút.”

“Quan điểm của tôi ư? Quan điểm của tôi chính là cái người đàn bà đó phát điên rồi! Là do bà ta muốn đuổi tôi đi!”

“Hai ông bà có mâu thuẫn gì sao?”

“Mâu thuẫn chính là tôi bị bà ta ghét bỏ! Hừ! Người đàn bà đó vốn dĩ đã ghét bỏ tôi vì tôi không có tiền. Không phải là tôi khoác lác chứ các cậu thấy hình dáng tôi bây giờ thì có thể tưởng tượng ra được đúng không? Khi tôi còn trẻ rất đẹp trai, cô gái nào cũng thích! Lúc ấy có biết bao nhiêu người thích tôi, nhưng tôi bị mù mắt mới chọn trúng bà ta! Khi đó bà ta ghét bỏ tôi, muốn ly hôn với tôi, chính vì vậy nên cứ gây chuyện ầm ĩ ở trong nhà, gây đến nỗi tôi không thể sống nổi!

“Nghĩa là trước đây bà ta cũng đã có những hành động kiểu như đập phá đồ đạc rồi sao?”

“Đúng thế.”

“Làm thế nào mà ông bà lại liên lạc được với nhau vậy?”

“Luôn giữ liên lạc mà. Bà ta lấy người đàn ông đó nhưng vẫn ăn trong nồi ngồi trông bát mà. Người đàn ông đó liệt rồi liền chạy một mạch đến chỗ tôi. Sau này nghe nói người đàn ông đó chết thì bà ta mới lại trở về.”

“Có phải bà ta từng dùng điện thoại công cộng ở bên này để gọi điện cho ông không?”

“Liên tục. Bà ta cũng không thể nào dùng điện thoại ở trong nhà để gọi cho tôi được đúng không? Vì thế vẫn luôn dùng điện thoại công cộng để gọi cho tôi.”

“Ông có từng nghe bà ta nói rằng có lần gọi điện thoại công cộng đến thì có một người phụ nữ nhận cuộc gọi không?”

“Ha ha, chuyện này là do bà ta nói với các cậu đúng không? Người đàn bà điên đó chính là muốn gây chuyện! Lúc đó chắc chắn là bà ta muốn vứt bỏ tôi, nói cái gì mà tôi lại có người phụ nữ khác, còn kết hôn rồi nữa. Hừ!”

“Nói vậy là ông chưa từng nhìn thấy hiện tượng quái dị nào ở trong nhà, cũng chưa từng nhận được cuộc gọi kì lạ nào sao?”

“Đương nhiên là không. Đó đều là do bà ta đóng kịch mà thôi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui