Nhỏ em không có hứng thú gì nhiều với việc bắn pháo hoa. Tôi còn nhớ vào lớp 9, em gái đi ăn tiệc chia tay lớp, các bạn gái trong lớp nói muốn chơi pháo que, mục đích là để chụp ảnh. Mấy đứa trẻ ấy còn rất nghiêm túc mà đi kiếm cảnh đêm thật đẹp, rồi mua quần áo mới và một bó pháo que, lúc chụp hình thì tạo dáng đủ kiểu, chụp xong còn bỏ ra không ít thời gian để photoshop chỉnh ảnh. Những tấm hình ấy tôi đã xem rồi, photoshop đến mức tôi không còn nhận ra ai là ai nữa, ánh sáng từ pháo que cũng rất lung linh huyền ảo, không giống với cảnh thực xung quanh cho lắm. Em gái lúc đó vô cùng thích thú, nó còn ghét bỏ tôi dáng người không tốt, tay cũng không đẹp nên không thể làm đạo cụ lấy cảnh được. Sau cùng họ bèn nhờ một cô bé có dáng người cao to đưa tay ra làm đạo cụ, mỗi người đều chụp chung với cô ấy và cánh tay đó cuối cùng cũng bị photoshop “hoàn toàn thay đổi”.
Nhớ lại những chuyện này, tôi liền thuận miệng hỏi thăm đứa em tình hình của các bạn thời cấp hai của nó.
“Bọn em vẫn còn liên lạc đó, nhưng lên lớp 12 rồi tất cả đều đang bận ôn thi, vì thế không cùng nhau đi chơi được. Nhưng tụi em cũng tính hết rồi, thi xong sẽ làm một album ảnh kiểu như thế, rồi khi tốt nghiệp đại học cũng sẽ làm một kiểu y chang.” Em gái nói rất hưng phấn.
“Sau khi Vân Vân thi xong Đại học, nhà chúng ta muốn ăn mừng ra sao đây?” Mẹ tôi bị chuyển đề tài, bắt đầu nghĩ ngợi về vấn đề này, “Lúc trước anh hai con thi xong thì nhà chúng ta cùng ra ngoài ăn một bữa cơm, nó còn cùng bạn học đi du lịch đó.”
“Con cũng muốn đi du lịch.” Em gái ôm cánh tay của mẹ tôi, nũng nịu cười nói.
“Được rồi. Bây giờ tụi nhỏ không thèm đi du lịch với mấy người già chúng ta nữa rồi. Cứ để cho chúng tự đi chơi đi.” Cha tôi nói một câu.
“Chúng ta có thể cùng đi chơi mà. Cả nhà cùng đi du lịch nha.” Em gái vội vàng nói.
Mẹ tôi bắt đầu suy nghĩ xem đi du lịch ở đâu, hưng phấn bàn bạc với em gái.
Tôi và cha ngồi trên sofa xem Xuân Vãn*. Mấy năm trở lại đây, do kĩ thuật ngày càng tân tiến nên Xuân Vãn giống như một bộ phim điện ảnh đầy kĩ xảo vậy, tôi xem đầy hứng thú còn cha thì lại cảm thấy có chút kích thích quá mức.
* Giống như ở Việt Nam xem Gặp nhau cuối năm.
Tiếng tivi, tiếng nói chuyện của mẹ và em gái xen lẫn tiếng tôi và cha chốc chốc lại bình luận các tiết mục truyền hình.
Tôi để di động trong túi áo, trước đó tôi đã gửi tin nhắn chúc mừng năm mới trong nhóm chat, lúc này nó cũng thường vang lên tiếng báo có tin nhắn.
Tôi nhìn thấy lời chúc mình gửi Nam Cung Diệu và Cổ Mạch được trả lời. Nam Cung Diệu không có điện thoại di động nên dùng luôn số của Cổ Mạch, nội dung cũng rất truyền thống, đều là kiểu “Cát tường như ý” này nọ thôi. Còn Cổ Mạch thì lại đơn giản ngắn gọn hơn, chỉ có bốn chữ “Năm mới vui vẻ”.
Tôi đột nhiên nhớ đến Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp. Trong phòng nghiên cứu bây giờ chắc chỉ còn mỗi một mình Diệp Thanh thôi nhỉ? Cảnh tượng u ám lạnh lẽo bên trong phòng nghiên cứu hiện ra trong đầu tôi. Một nơi như thế không hề ăn nhập với sự ấm cúng vui vẻ trong đêm giao thừa chút nào.
Tôi chần chừ một lát rồi gửi tin nhắn cho Cổ Mạch, hỏi họ đang ở đâu.
Câu trả lời quả nhiên không nằm ngoài dự liệu, hai người họ đang trong nhà nghỉ của khách sạn.
“Chuyện gì vậy?” Cha tôi hỏi một câu.
Tôi nhìn đồng hồ rồi đứng dậy nói: “Con có chút việc cần đi ra ngoài một lát.”
Em gái giật mình, “Giờ này mà còn có việc ạ?”
Mẹ tôi lo lắng nhìn sang hỏi, “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có gì ạ, chỉ là một người bạn… Con đến thăm một chút rồi về ngay.” Tôi cười nói.
Cha tôi nhìn rồi vẫy tay, “Đi đi, đi đi.”
Mẹ tôi định nói gì đó nhưng lại thôi.
Dù gì thì đang đêm giao thừa, trời đã tối như thế mà tôi còn định ra ngoài thì cũng kì lạ thật.
Nhỏ em gái nói thầm, “Anh không phải là đi thăm bạn gái chứ?”
“Đương nhiên là không phải.” Trên đầu tôi xuất hiện mấy sọc đen, vò đầu nó rồi đi ra ngoài.
Bên ngoài, nhà nhà đèn đuốc sáng trưng, đường phố lạnh lẽo vắng hoe.
Tôi hà hơi lên tay rồi bước nhanh ra khỏi khu dân cư.
Tôi cảm thấy việc làm của mình bây giờ hơi ngốc nghếch, nhưng mà khi nghĩ đến Diệp Thanh một mình bên trong phòng nghiên cứu lạnh lẽo ấy thì tôi lại cảm thấy không thể ngồi trong nhà ấm cúng được nữa.
Diệp Thanh có lẽ đã quen với sự lạnh lẽo ấy. Anh ta mất đi người thân từ rất sớm, lại còn tận mắt chứng kiến từng người bạn của mình hoặc mất tích hoặc tử vong. Có lẽ đã nhiều năm rồi, anh ta vẫn cứ một mình mà trải qua như vậy.
Nhưng chí ít thì năm nay cũng có vài điểm khác biệt chứ.
Diệp Thanh nói tìm được tôi là điều duy nhất mà anh ta có thể làm được vào lúc đó, còn đem hy vọng của mình đặt hết vào tôi. Tôi cũng đã cứu được hai người trong phòng nghiên cứu rồi. Tình hình đã có sự chuyển biển theo chiều hướng tốt hơn.
Diệp Thanh không nên một mình cô độc lạnh lẽo trong phòng nghiên cứu.
Tôi tăng nhanh tốc độ đôi chân, may mắn là lúc này xe buýt vẫn còn hoạt động nên tôi không phải đi bộ đến thôn Sáu Công Nông. Lúc xuống xe, tôi ghé siêu thị mua hai lon bia rồi mới đi vào phòng nghiên cứu.
Tầng trên và tầng dưới của lầu 6 tựa như hai thế giới tách biệt nhau. Khi tôi bước chân lên lầu 6 cứ như đi vào một không gian khác vậy, hoàn toàn tương phản với sự náo nhiệt ồn ã của đêm giao thừa ở ngoài kia.
Tôi đưa tay mở cửa phòng ngiên cứu, không khí lạnh lẽo âm u từ bên trong ùa ra.
Tôi nghiêng đầu qua liền nhìn thấy Diệp Thanh đang đứng bên cạnh tủ hồ sơ. Anh ta vẫn như trước đây, hình như đang trông ra ngoài cửa sổ. Tôi cũng chẳng biết anh ta đang nhìn gì. Nhìn những gia đình khác đang sum vầy ấm áp sao?
Diệp Thanh nghe thấy tiếng động, nên có lẽ là đang nhìn về phía tôi.
Tôi có chút ngượng ngùng, nâng hai lon bia trong tay lên, “Tôi… Tôi nghĩ hôm nay là đêm giao thừa…”
“Cậu là tên ngốc sao?” Giọng nói lạnh lùng của Diệp Thanh từ trong phòng vang ra.
Tôi cảm thấy không vui lắm. Tôi tốt bụng mà qua đây thăm anh ta mà anh ta lại nói như vậy với tôi. Cổ Mạch và Nam Cung Diệu đều không bao giờ cư xử như thế… Tôi thò đầu vào nhìn dãy hành lang tối om, cánh cửa đó không xuất hiện. Tôi không có năng lực như hai người đó nên cánh cửa ấy không xuất hiện thì tôi cũng chẳng thấy nơi đây có gì nguy hiểm cả.
“Chỉ là ở một lát thôi…” Tôi vẫn mặt dày mày dạn bước vào. Bây giờ mà bỏ đi thì mới thật sự là ngượng ngịu.
Tôi ngồi lên sofa, tự mình mở nắp bia, nhưng lại có chút gượng gạo, không biết nói gì bèn nói chuyện của Phòng Di dời.
“… Trong năm nay, toàn bộ người dân ở đây có lẽ sẽ dọn đi hết. Nếu như không còn hộ nào không chịu dời nữa thì cuối năm sẽ bắt đầu thi công. Cho dù có mấy nhà không đồng ý thì vẫn sẽ khởi công trước ở những tầng đã dọn đi hết. Trong nhà số 6 này, chúng tôi điều tra được là không có nhà nào là không chịu dọn đi cả, đến lúc đó…” Đây là điều mà tôi lo lắng nhất.
Diệp Thanh vẫn không trả lời tôi.
Tôi vừa uống bia vừa nói linh tinh, nói mãi liền nói đến chuyện mà Nam Cung Diệu đã nói lúc trước.
“ … Anh biết tất cả những bí mật của họ, biết hết năng lực của họ… Nếu như tôi biết thì sẽ ra sao? Sẽ chết ư? Cái đội ngũ chuyên gia mà Huyền Thanh Chân Nhân tham gia, hình như lúc trước cũng vì thế mà xảy ra chuyện.”
“Cậu vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng tâm lý và năng lực để gánh vác.” Diệp Thanh đột nhiên nói một câu.
Nghe tiếng nói, tôi biết anh ta đang ở sau lưng tôi. Tôi không quay lại mà cúi đầu xuống nhìn lon bia, uống một ngụm cuối cùng rồi bóp bẹp cái lon.
“Anh nói đúng, tôi cũng không tưởng tưởng ra được tình huống lúc đó sẽ như thế nào.” Tôi thở dài, rồi chuyển đề tài, “Anh không thể ăn được đúng không? Lon còn lại tôi uống luôn nhé.”
Bấy giờ tôi mới nhận ra việc mình đi mua bia thật là ngốc nghếch.
Nhưng Diệp Thanh cũng không vì thế mà mắng tôi.
Tôi bật nắp lon bia, tu ừng ực mấy hơi rồi nói: “Thế những người khác thì sao? Những người đã biết một số chuyện của chúng ta thì sao? Bọn họ sẽ như thế nào đây?”
Diệp Thanh vẫn tiếp tục im lặng.
“Tôi không muốn mình gặp phải những chuyện mà anh đã từng trải qua… Có lúc, tôi cũng không biết nếu bản thân mình gặp phải những chuyện ấy thì sẽ làm gì… Có lẽ điều Cổ Mạch nói là đúng, sẽ biến thành một con ác ma vô cùng phiền phức…” Tôi thấp giọng nói.
Thỉnh thoảng, tôi nhớ lại lời nói của Cổ Mạch và cảm thấy rất có lý. Cho dù hiện nay tôi tự tin rằng mình sau khi chết sẽ không biến thành ác ma nhưng ai mà biết được sau khi tôi thật sự toi mạng thì sẽ ra làm sao chứ? Nếu như chẳng may tôi bị Cổ Mạch nói trúng…
Hai lon bia không đủ làm tôi say, chỉ là trong khung cảnh tịch liêu của Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp này tôi không tự chủ được mà trào lên sự hoảng loạn bất an.
Ở nhà thì tôi lại muốn đến đây. Nhưng khi ngồi ở đây thì tôi lại muốn trở về mái nhà êm ấm của mình.
Chỗ này... cũng đã từng như thế sao?
Nhà tôi không lẽ cũng sẽ…
Tôi nhận ra tay mình đang khe khẽ run lên.
Điều này thực sự không phải là một liên tưởng hay ho gì.
Tôi nhặt hai chiếc lon rỗng lên, muốn rời khỏi đây ngay lập tức để cái nặng nề trong lòng mình tan biến càng nhanh càng tốt.
“Thôi được rồi, không làm phiền anh nữa, tôi về nhà đây. À quên, năm mới vui vẻ nhé!”
Tôi đang định đứng dậy thì Diệp Thanh đưa tay ấn vai tôi xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...