Khói nhang lan tỏa, kết thành một làn khói hình la bàn giữa không trung, song song với chiếc la bàn thật ở bên dưới.
Ngô Linh dùng một con dao nhỏ đang đặt trên bàn trà cắt nhẹ lên đầu ngón tay mình rồi đặt ngón tay trên đầu cây nhang, khiến cho giọt máu rơi đúng lên đỉnh của nó. Cây nhang vẫn đứng im, nhưng những đám khói kia dần dần chuyển sang màu hồng nhạt. Theo lượng máu chảy càng lúc càng nhiều, sắc đỏ của đám khỏi cũng dần tăng lên, rồi chuyển thành màu đen giống như mặt ngoài của chiếc la bàn.
Chiếc la bàn chấn động một lát, đám khói bên trên bắt đầu xoay chuyển, nhưng không phải toàn bộ cùng xoay theo một hướng, mà là mỗi một vòng sẽ tự động xoay theo các văn tự.
Thân thể Ngô Linh bắt dầu run rẩy.
Toàn bộ quá trình ấy kéo dài hơn ba phút đồng hồ, cây nhang cháy hết, chiếc la bàn do đám khói kết thành hạ thấp dần theo độ tàn của cây nhang, cuối cùng chồng lên trên chiếc la bàn thật ở bên dưới, rồi hợp lại làm một.
Cộc cộc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Lưu Miểu đi mở cửa.
Ống kính hướng về chính diện cửa chính phòng nghiên cứu. Bên ngoài là một ông lão với khuôn mặt chữ điền, vẻ mặt nghiêm túc, không giận tự uy, xem ra là một người không dễ sống chung. Nói một cách chính xác, ông ta lúc còn sống hẳn là một người khó tính và bây giờ có lẽ cũng là một con ma khó tính.
“Ông Trịnh, mời vào.” Lưu Miểu nghiêng mình nhường lối mời ông lão đi vào.
Ông vào trong, liếc nhìn chiếc la bàn trên bàn trà, rồi liếc qua Ngô Linh và ống kính máy quay rồi mới ngồi xuống ghế đối diện với Ngô Linh. Sau khi ngồi xuống, ông ta liền nhìn chằm chằm Diệp Thanh đang đứng đằng sau chiếc ghế đối diện mình. Lưu Miểu đang đứng bên cạnh Diệp Thanh và ánh mắt của ông lão lại dời về phía Lưu Miểu.
“Ông Trịnh, chúng tôi mời ông đến đây là muốn xác nhận một chút về trạng thái và mục đích của cô Trần Thời Ức kia.”
“Trần Thời Ức?” Đôi lông mày rậm rạp của ông lão khẽ nhướn lên.
“Đúng vậy, thân phận con ma đi theo Hề Vinh là Trần Thời Ức. Cô ta đã qua đời trong khoảng tháng 7 năm ngoái. Trước đó cô ta bị Hề Vinh đạo nhật kí, còn bị sửa đổi rất nhiều về nội dung, xuyên tạc bóp méo hình ảnh của cô ấy.” Ngô Linh đẩy xấp hồ sơ đang đặt trên bàn đến trước mặt ông lão.
Ông lão tuy là hồn ma nhưng hành động rất tự nhiên, sau khi cầm tập hồ sơ lên xem xong thì lắc đầu, “Đó không phải là Trần Thời Ức.”
Ba người Thanh Diệp đều có một vài động tác nhỏ, hình như do quá bất ngờ.
Ông lão đặt tập hồ sơ lên bàn trà, rồi chỉ tay vào một hàng chữ trong đó: “Con ma đó là cô ta.”
“Trần Thời Nam? Là em gái song sinh của Trần Thời Ức? Lúc chết cô ta chỉ mới 20 tuổi thôi!” Lưu Miểu ngó mắt xem rồi buột miệng thốt lên.
“Không sai, là em gái song sinh.” Ông lão thở dài, “Nhật kí cũng không phải của Trần Thời Ức mà là của Trần Thời Nam, đó là nhật kí lúc cô ta còn sống. Sau khi cô ta qua đời thì chị của cô ta là Trần Thời Ức mới đem nhật kí ấy biên tập lại rồi đăng lên mạng, có điều vẫn chưa đăng xong thì đã xảy ra chuyện như thế.”
“Nói như vậy thì Trần Thời Nam muốn báo thù cho bản thân và chị mình?” Ngô Linh hỏi.
“Đúng là như vậy. Các cậu không đến tìm tôi thì bản thân tôi cũng sẽ đi tìm các cậu thôi. Con ma đó đã có chút không thể khống chế rồi.” Ông lão chau mày.
“Có thể nói tình huống cụ thể hơn không ạ?” Ngô Linh hỏi tiếp.
Ông lão trầm ngâm nói, “Lúc tôi bị Hề Vinh hại chết, trong lòng cũng không đặc biệt oán hận gì mấy, cũng chưa từng vì chuyện đó mà nghĩ đến việc hãm hại cậu ta. Dù cho cậu ta lúc đối diện với cảnh sát và các cậu đã nói dối, nhưng đó là điều thường tình của con người. Lúc nhìn thấy con ma đó, tôi đã muốn tiêu diệt nó ngay nhưng tiếc là đạo hạnh của tôi vẫn còn yếu kém nên không đủ sức để giết nó. Tôi bèn chuyển hướng muốn khống chế cô ta lại, để dần dần từng bước cảm hóa rồi khuyên cô ta tự đi đầu thai. Nhưng cô ta có thần chí, lại còn rất thông minh. Cô ta đã kể lại toàn bộ cuộc đời mình cho tôi nghe.”
Ông lão ngừng lại một lát, vẻ mặt đầy thương xót nói, “Các cậu cũng điều tra ra rồi đấy, cô ta mới 20 tuổi đầu đã qua đời. Cô ta và Trần Thời Ức là chị em song sinh, bằng tuổi nhau, chỉ ra đời muộn hơn Trần Thời Ức mấy phút đồng hồ mà thôi. Còn tính tình thì càng giống chị mình hơn nữa, hiếu thảo với cha mẹ, chăm sóc chị gái. Lúc 5 tuổi, cô ta vì bảo vệ chị mà bị phỏng nước sôi vẫn còn mang sẹo trên người. Năm 20 tuổi, trong lúc đi du lịch thì cả nhà họ đã gặp phải động đất. Lúc bấy giờ cô ta là người duy nhất còn tỉnh táo, sau khi sắp xếp người thân ổn thỏa xong, dù mang thương tích nhưng vẫn ráng đi bộ hơn hai tiếng đồng hồ và đã tìm được đội cứu hộ. Do cô ta đã xin cứu trợ kịp thời đồng thời chỉ dẫn phương hướng cho đội cứu hộ đi tìm nên cha mẹ và chị gái của cô ta đều thoát chết. Nhưng bản thân cô ta lại trở thành người duy nhất trong gia đình vì bị thương quá nặng, không cấp cứu kịp thời nên đã mất mạng.”
Ba người Thanh Diệp đều không hé miệng cắt ngang lời kể của ông lão.
“Ban đầu tôi vốn cảm thấy nghi ngờ về lời tự sự của cô ta, nhưng cô ta không giống như nói dối. Thông tin mà các cậu đã điều tra được cũng chứng mình điều này. Cha mẹ và chị gái đều vô cùng thương tiếc và nhớ nhung cô ta, khiến cho cô ta trở thành một linh hồn bảo hộ, thân thể ngày một lớn lên theo người chị của mình. Vì tôi đã nhận ra điểm này nên tạm thời tin lời nói một chiều của cô ta. Và trong đoạn tự sự sau đó, cô ta đã nhắc đến Hề Vinh. Anh ta đã đạo nhái nhật kí của cô ta. Nội dung nhật kí được ghi chép từ lúc 5, 6 tuổi đến lúc 20 tuổi, tất cả những gì đẹp đẽ nhất đều bị Hề Vinh đắp hết lên nhân vật nữ chính, nhưng còn tên gần giống với của cô ta, thân phận người nhà của cô ta, cùng với những việc xấu xa được cô ta ghi chép trong nhật kí đều rơi vào trên người những nhân vật phụ. Hề Vinh còn mang theo một số nội dung sao chép khác đổi thành cách nói của cô ta, cùng với những nội dung được đắp thêm dành cho các nhân vật phụ phản diện mà ghép lên người cô ta và người nhà cô ta, để cho bọn họ bị người khác thóa mạ.” Ông lão lại thở dài một lần nữa, “Trần Thời Ức đã từng liên lạc với Hề Vinh, xuống nước cầu xin anh ta mấy lần, xin anh ta dù cho có đạo nhái nội dung nhật kí, cũng không nên xuyên tạc bóp méo, đồng thời cũng cho Trần Thời Nam một cái kết tốt đẹp có nơi có chốn, chứ đừng như trong hiện thực mới 20 tuổi đầu đã gãy ngang như thế. Hề Vinh đã từ chối rồi còn mỉa mai cả Trần Thời Ức. Trần Thời Ức âm thầm chịu đựng, không dám hé răng với người nhà. Nhưng mà…”
Ông lão dừng lại.
“Nhưng mà sao ạ?” Ngô Linh hỏi.
“Nhưng mà có độc giả đã tìm đến nơi. Có người tìm đến tận nhà họ Trần, sỉ nhục cha mẹ của hai chị em, đập cửa kính, ném phân, thậm chí có người còn phá hỏng xe đạp của họ nữa. Cha mẹ họ chết do tai nạn xe đúng không?” Ông lão trỏ tay vào một hàng chữ trong tập hồ sơ, “Vụ tai nạn cũng vì vậy mà xảy ra.”
“Chuyện này là do Trần Thời Nam nói ư?” Ngô Linh hỏi.
“Ừ.” Ông lão gật đầu, “Có lẽ không phải là nói dối. Cô ta còn kể về cái chết của Trần Thời Ức. Trần Thời Ức do mắc bệnh mà chết, trước lúc chết, cô ta bị mắc chứng trầm cảm, không ngớt tự dày vò trách móc bản thân. Cô ta không có cách nào sống như một người bình thường. Bấy giờ Trần Thời Nam dù là linh hồn bảo hộ trong nhà nhưng sức mạnh quá yếu, không thể nào làm một số chuyện trong hiện thực. Cô ta nhiều lắm cũng chỉ điều tra được Hề Vinh và nhà xuất bản lúc bấy giờ của anh ta đã xúi giục gây chuyện trên mạng, khuyến khích các fan hâm mộ tấn công những tác giả bị đạo nhái. Trên thực tế, người bị tấn công bạo lực không phải chỉ riêng gia đình họ. Chỉ có thể nói gia đình họ là bất hạnh nhất, xuất hiện thương vong. Trần Thời Nam sau đó luôn ở bên cạnh Trần Thời Ức, mãi cho đến lúc Trần Thời Ức chết. Tôi nghĩ…”
Ông lão bỗng nhiên trở nên trầm mặc hồi lâu.
Ngô Linh vẫn không mở lời cắt ngang.
Khuôn mặt ông lão hiện lên vẻ suy tư trăn trở, lát sau mới cất lời: “Chắc là do cái chết của Trần Thời Ức, người thân cuối cùng trong gia đình đã mất đi, mới khiến cho Trần Thời Nam từ một linh hồn bảo hộ mà trở thành ma.”
“Dù cho có biến thành ma, nhưng vì những tác phẩm của Hề Vinh thì những chuyện cô ta có thể làm cũng rất giới hạn.” Ngô Linh nói.
“Đúng vậy, nhưng cô ta rất thông minh. Từng bước một triệt tiêu dần sự ảnh hưởng từ các tác phẩm của Hề Vinh đối với cô ta.”
“Bắt đầu bằng sự phá hoại phòng tuyến tâm lý của Hề Vinh, khiến bản thân anh ta không ngừng mắc sai lầm, dẫn đến tự hủy hoại danh tiếng.” Ngô Linh tiếp lời.
Ông lão bỗng nhiên quét mắt nhìn ba người Thanh Diệp, “Tôi từng nghe qua tên tuổi của các cậu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...