“Cô Hứa, chào cô.” Người nói chuyện là Ngô Linh.
Cô gái hỏi một cách hoảng loạn: “Các người là ai? Các người vào đây khi nào?”
“Cô Hứa, cô đã chết rồi, ở trong nhà ăn vì kính cửa sổ rơi xuống nên cô đã ngã theo, cô còn nhớ không?” Ngô Linh hỏi.
Gương mặt cô gái trong phút chốc bỗng trở nên hoang mang, tiếp đến là biến thành méo mó, cơ thể bắt đầu run lên. Trên người cô xuất hiện những vết máu và vết thương, gương mặt trẻ trung đầm đìa máu chảy, nhìn vào khiến người ta phải sợ hãi.
“Tôi đã chết… đã chết rồi sao? Thế bây giờ… bây giờ tôi là cái gì?” Cô gái tự nói với mình và nhìn vào thân thể của bản thân.
“Cô Hứa, cô không nên ở lại đây.” Ngô Linh nói.
“Không! Các người muốn làm gì? Tôi không muốn chết! Tôi vẫn chưa muốn chết.” Cô gái kích động hét lên, điên cuồng mà hét, âm thanh tựa hồ đâm thủng màng nhĩ người nghe.
“Cô Hứa, cô nên rời khỏi đây thôi.” Giọng của Ngô Linh không thay đổi.
Cô gái vừa hét vừa lui về đằng sau, muốn chạy trốn, nhưng đột nhiên dừng lại động tác.
Cộp cộp cộp cộp…
Tiếng bước chân từ bên ngoài vọng vào. Chỉ nhìn từ trong video thì không thể phán đoán được âm thanh đến từ đâu.
Cô gái đang muốn chạy trốn bỗng trở nên sợ sệt, ngậm chặt miệng, leo lên giường, lưng quay ra ngoài, cả cơ thể cuộn tròn lại.
“Là âm thanh mà Sài Anh đã nghe thấy kia? Nhưng giờ không phải buổi tối.” Lưu Miểu nhìn màu sắc của bầu trời bên ngoài, rồi quay đầu lại, “Chẳng lẽ là bị sếp ảnh hưởng ư?”
Ống kính chuyển động, ba người Thanh Diệp mở cửa, đi đến hành lang.
Ở phía cuối hành lang có một người phụ nữ đang đi tới, bước chân không nhanh, khi đi thì đầu chuyển động trái phải hình như đang kiểm tra cửa của các phòng hai bên. Lúc nhìn thấy ba người Thanh Diệp thì chị ta dừng lại, gương mặt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm về phía cuối hành lang.
Tuổi của người phụ nữ này có chút lớn, tầm khoảng ba mươi bốn mươi tuổi và không phải cách ăn mặc của sinh viên. Trên bụng chị ta loang lổ vết máu, có một vết rất lớn giống như chỗ đó có một vết thương nhưng lại khiến cho người ta khó có thể nhận ra hình dáng của vết thương đó. Trên khóe môi chị ta có một nốt ruồi, mái tóc xoăn ngắn được nhuộm màu nâu, nhìn hàng lông mày thì đoán chị ta là một người nghiêm túc, không hay cười.
Người phụ nữ bắt đầu bước tiếp, đi từng bước một hướng về phía ống kính, đôi mắt ấy trong màn hình được phóng to. Ống kính cố tình tiến gần hơn, quay cận cảnh cặp đồng tử quỷ dị của chị ta.
Trong đôi mắt của chị ta có một kí hiệu, rất giống với kí hiệu sau mảng nấm mốc, nói đúng hơn thì đó là một bản kí hiệu hoàn chỉnh, không bị mảng nấm mốc che mất nên nhìn rõ vô cùng. Cái kí hiệu đó được ghép một cách không rõ ý nghĩa từ hình tam giác, hình chữ thập và hình tròn, nhìn giống như nét vẽ nguệch ngoạc của một đứa trẻ con, nhưng bởi vì vị trí xuất hiện của nó mà khiến cho người ta cảm thấy sởn gai ốc.
Người phụ nữ từ từ giơ tay lên, có vẻ như muốn bắt ba người họ lại.
Diệp Thanh không có chút do dự nào mà bước về phía trước một bước, đấm một đấm vào cơ thể của người phụ nữ đó.
Cơ thể người phụ nữ bắt đầu sụp đổ, trở thành bụi phấn rồi biến mất trong hành lang.
“Á!” Tiếng hét vang lên từ bên ngoài màn hình.
Ống kính quay nửa vòng, quay được cô sinh viên trước đó đang nấp mình sau cánh cửa. Cô ta ngồi bệt xuống đất, sau khi phát hiện ống kính đang quay về phía mình thì run lên bần bật, tiếng hét cũng im bặt.
“Cô biết con ma lúc nãy?” Ngô Linh hỏi.
Cô gái run rẩy gật đầu. “Em biết, mấy ngày nay em đều nhìn thấy dì ấy. Là người quản lý kí túc xá, có lẽ dì ấy là người quản lý kí túc trước đây! Trên người dì ta là đồng phục dành cho quản lý!”
“Cô có biết chị ta đang làm gì không?”
“Có lẽ là đang đi kiểm tra, em cũng không biết... Kí túc… Kí túc xá của chúng em thường là không kiểm tra phòng, cũng không quy định thời gian tắt đèn, chỉ có quy định giờ giới nghiêm thôi. Em không biết dì ấy! Lúc trước em chưa từng gặp dì ta. Nhưng… lần trước em nhìn thấy dì ta…” Nét mặt của cô gái dần dần trở nên sợ hãi, “Vài ngày trước, lúc mà sau khi em chết… sau khi em chết thì gặp dì ta… Những người khác đều không nhìn thấy, chỉ có em nhìn thấy dì ta, chỉ có em thôi… Em nói chuyện cùng với bạn, nhưng bọn họ đều không có phản ứng…. Dì ta cứ nhìn chằm chằm em rồi đi qua, sau đó còn quay đầu lại nhìn em… Chỉ khi em lên giường… lên giường đi ngủ thì không có chuyện gì nữa… Dì ta nhìn một lúc rồi đi…” Cô gái khóc nấc lên.
“Cô Hứa, cô nên rời khỏi rồi.” Ngô Linh nhắc lại vấn đề trước đó.
Cô gái lắc đầu, sau khi ngước mắt nhìn thì đột nhiên sợ hãi hét lên, “Tôi sẽ đi! Dì không được qua đây! Đừng qua đây!” Cô gái dường như chịu một sự đả kích rất lớn, thân thể nghiêng ngả một lát, rồi dần trở nên trong suốt và từ từ biến mất.
Kết thúc video.
Ngày 13 tháng 6 năm 2013, điều tra danh sách nhân viên quản lí kí túc xá của trường Đại học Dân Khánh, xác nhận hồn ma hôm đó là Dương Á Nam, chết ngày 4 tháng 11 năm 2007, trước khi chết chị ta là quản lý của dãy kí túc xá số 9, nguyên nhân tử vong là do tai nạn xe, nơi xảy ra tai nạn là bên ngoài trường. Dựa theo ghi chép của trường học về vụ án, Dương Á Nam từng báo cáo về việc trộm cắp của sinh viên trong kí túc xá, có hai sinh viên vì vậy đã bị xử lí, hai người đó là Chương Song Yến và La Tuệ Đình.
Ngày 14 tháng 6 năm 2013, liên hệ Chương Song Yến. File ghi âm 07620130614.wav.
“Cô Chương, chào cô.”
“Chào các anh. Lúc trước các anh nói muốn phỏng vấn chuyện gì?”
“Chuyện liên quan đến lúc cô còn học ở trường. Chúng tôi điều tra được rằng lúc trước cô từng bị trường xử phạt đúng không?”
“Các anh muốn hỏi cái này? Tôi không muốn nhắc lại chuyện này nữa…”
“Cô Chương, cô đừng ngại, chúng tôi không có bất cứ một suy nghĩ gì về hành vi của cô đâu. Tạp chí của chúng tôi cũng không quan tâm đến các tin tức về giáo dục và xã hội. Cô còn nhớ đến người quản lý kí túc xá tên Dương Á Nam là người đã tố giác cô lúc đó không?”
“Phù… Tôi nhớ. Chính dì ta đã làm nghiêm trọng chuyện này. Tôi chỉ mượn đồng hồ của bạn tôi để đi thi, vì tôi không tìm thấy đồng hồ của mình, sau đó thì tôi làm mất chiếc đồng hồ ấy, bản thân tôi cũng không biết nó bị mất ở đâu, có lẽ là nó bị người khác trộm đi. Tôi đã xin lỗi với người bạn mà tôi mượn chiếc đồng hồ đó rồi và cô ấy cũng đã cho qua việc này rồi. Tôi còn mời cô ấy ăn cơm, sau đó thì hai chúng tôi cũng không nói gì nữa. Nhưng khi kì nghỉ hè kết thúc quay về trường thì cô ấy lại bắt tôi bồi thường tiền, còn đưa hóa đơn cho tôi xem. Lúc trước cô ấy cũng không biết cái đồng hồ đó hơn mười ngàn tệ. Khi ấy tôi làm sao mà có một số tiền lớn như vậy được, trong nhà cũng không có nhiều như thế, tôi ghi giấy nợ cho cô ấy và thoả thuận sau khi đi làm sẽ trả. Lúc đó chúng tôi đã là sinh viên năm ba, tôi cũng đã tìm được công việc rồi, chỉ cần làm một năm là tôi đã có thể trả nợ xong. Cái người phụ nữ đó không biết nghe được chuyện này từ đâu, rồi nói với cô ấy cái gì đó mà lại khiến cho cô ấy bắt tôi phải trả ngay. Cô ấy nói nếu tôi không trả thì sau khi tốt nghiệp về nhà, lúc đó khoảng cách hai người sẽ rất xa nên cũng không thể tìm tôi mà đòi. Khi ấy tôi thật sự không có tiền, trong nhà cũng không có. Thế là cô ấy báo cảnh sát hại tôi bị ghi tội, mất luôn cả công việc lúc đó.”
“Bị xử phạt lúc đó không chỉ có mình cô mà còn có cả La Tuệ Đình. Cô ấy đã làm chuyện gì?”
“Tôi vốn dĩ không quen cô ấy, cũng chẳng hề có tiếp xúc gì. Hình như khi cô ấy vừa bắt đầu học kì mới đã đeo một cái đồng hồ mới toanh đến trường, trùng hợp thay cái đồng hồ đó lại giống với chiếc đồng hồ đã mất kia, nên cô ấy bị người khác nghi ngờ là người đã ăn trộm. Cô ấy cũng không đưa ra được hoá đơn, giải thích rằng chiếc đồng hồ đó là do người thân trong gia đình tặng. Sau đó không biết vì sao mà tôi và cô ấy bị kết luận là đồng phạm vì lí do cô ta đã đưa tiền để tôi đi lấy chiếc đồng hồ, rồi sau đó giả vờ như đã làm mất nó, trong khi đó tôi chưa bao giờ nói chuyện với cô ấy dù chỉ một câu!”
“Sau đó cô có trả thù người quản lý kia không?”
“…”
“Cô Chương, có phải cô là người động tay động chân lên bức tường đằng sau tấm gương ở tầng một của kí túc xá không?”
“Tôi… tôi không thể nuốt được cơn tức ấy… Dì ta là quản lý kí túc nên tôi cũng không thể làm gì… Trùng hợp là lúc đó có một sinh viên không cẩn thận đã làm vỡ cái gương, tôi nhìn thấy một cuốn sách trong đó giới thiệu về văn minh thời cổ đại, còn có kí hiệu lời nguyền gì đó… Tôi đã lén vẽ lên trên đó…”
“Cô đã cố ý vẽ những mảng nấm mốc lên trên để che đi?”
“Không phải để che đi mà là để gây sự chú ý thôi, nếu như vẽ mảng nấm mốc lên thì chắc chắn sẽ có người để ý đến và tới lau dọn mà và cái kí hiệu đó cũng sẽ không lưu lại lâu, tôi chỉ muốn trút giận chút thôi… Rốt cuộc các anh muốn hỏi gì? Tại sao lại hỏi về việc này?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...