Lời của vợ Viên Khang khiến cảnh sát chú ý. Họ bỏ qua tôi, bắt đầu quay sang tra hỏi cặn kẽ bà ta.
Người phụ nữ trung niên khi nãy vẫn hết sức nhiệt tình, kéo tôi muốn rời đi. Phía cảnh sát nhìn qua rồi chỉ nói một câu “nếu cần thiết sẽ còn liên lạc lại”. Chủ nhiêm Mao vẫy tay, ra dấu muốn ở lại xem xem chuyện gì.
“Cậu tránh cái gia đình đó xa xa một chút, nhà đó chẳng phải là hạng tốt lành gì đâu.” Người phụ nữ trung niên nói.
Tôi vẫn chưa nói gì nhưng Quách Ngọc Khiết ngay bên cạnh đã lên tiếng trước: “Dì ơi, tại sao dì lại bảo như thế ạ?”
“Lúc trước, khi gia đình của Diệp Thanh còn sống ở đấy, bọn họ cũng chẳng chịu để yên, cứ kiếm cớ đến gây sự hoài, muốn bức người ta phải rời đi. Mà gia đình người ta đã thảm lắm rồi, trong nhà nhiều người gặp nạn như thế…” Người phụ nữ đó chợt rùng mình một cái, bỏ ngang câu nói giữa chừng, lát sau lại nói tiếp, “Sau này chỉ còn mỗi mình Diệp Thanh, nhưng lão ta vẫn tiếp tục gây sự, muốn tống cổ người ta vào viện phúc lợi, đã thế còn đâm chọt bên trong, muốn đem căn nhà của họ Diệp phân chia lại, để sau đó đem cho con trai lão ta. Mà đứa con trai của lão có vẻ cũng là phường trời ơi đất hỡi rồi. Mặt dày mày dạn chèn ép rồi hất cẳng người ta để giành chức…” Bà ta hạ thấp giọng nói khẽ, “Mà người đó còn là học trò của lão ta nữa chứ, chết bên trong xưởng, do tai nạn lao động. Nói không chừng, chuyện đó cũng là lão ta làm ra đấy. May mà sau đó lão ta bị mấy tay lãnh đạo hất cẳng luôn, bằng không thì cũng chẳng biết lão ta sẽ còn gây ra chuyện gì nữa.”
Tôi, Trần Hiểu Khâu và Quách Ngọc Khiết đều kiểu nghe bà dì này kể chuyện cổ tích mà gật gù, mãi cho tới lúc đến bãi đỗ xe, bà dì mới tiếc nuối mà dừng lại chủ đề đó.
Chúng tôi chia làm hai xe, Trần Hiểu Khâu và Quách Ngọc Khiết đưa dì ấy về khu dân cư trước, sau đó thì cả nhóm cùng trở về đơn vị.
Dù sao cũng đã gặp phải một số chuyện rắc rối, nên tôi phải nói với Sếp Già một tiếng.
Sếp Già hỏi: “Cậu đi cái phòng nghiên cứu đó rồi?”
Thần kinh tôi bắt đầu căng ra, ngập ngừng: “Vâng, tôi đi xem xem. Chỗ đó…”
Sếp Già chăm chú nhìn tôi một lát, ánh mắt ấy khiến tôi cứng cả miệng, không biết phải kiếm cớ như thế nào để qua chuyện.
Chợt Sếp Già mỉm cười: “Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi. Chuyện này đã có người làm chứng cho cậu rồi thì không sao đâu.”
Tôi máy móc gật đầu.
Lúc về đến phòng làm việc, tôi hỏi đám Tí Còi: “Hình như Sếp Già đã phát hiện ra chuyện gì phải không?”
“Không phát hiện mới lạ chứ?” Tí Còi hỏi ngược lại.
Nhưng Sếp Già chẳng nói gì cả.
Nếu Sếp Già đã nhắm một mắt mở một mắt cho qua, thì chúng tôi cũng cứ giả hồ đồ là được.
Quách Ngọc Khiết kể lại đoạn sau về quá khứ của Viên Chí Nghị. Vì bà dì đi xe của Quách Ngọc Khiết, nên chuyện này ba anh em chúng tôi không nghe được. Nói một cách ngắn gọn, thì chỉ thông qua những chuyện vặt vãnh xung quanh, cũng đủ để chứng tỏ nhân phẩm của Viên Chí Nghị và đứa con trai của ông ta đều có vấn đề.
“Có khả năng là đám Dư Tân Vanh đã tạo áp lực khiến ông ta phải từ chức, nhưng thủ tục của căn nhà đã làm xong từ lâu, không thể lấy lại được.” Cuối cùng Quách Ngọc Khiết đưa ra suy đoán.
“Nói không chừng là qua cầu rút ván, ngay từ ban đầu thì đám Dư Tân Vanh đã đi xúi giục người khác đối xử như thế với gia đình Diệp Thanh rồi.” Tí Còi nói.
“Theo em thấy chỉ vì họ sợ thôi.” Trần Hiểu Khâu thì có quan điểm khác, “Viên Chí Nghị đắc tội nặng với Diệp Thanh, mà bọn họ sợ Diệp Thanh như thế, nên cũng sợ Viên Chí Nghị đã đụng đến Diệp Thanh thì ắt sẽ làm liên lụy đến họ.”
Bốn người họ tiếp tục bàn luận, còn lòng tôi thì cứ bồn chồn không yên.
Tôi vẫn còn nhớ như in chuyện xảy ra bên trong phòng nghiên cứu.
Viên Chí Nghị có lẽ đã làm nhiều chuyện quá quắt với Diệp Thanh khi còn bé mà chúng tôi không biết, Diệp Thanh chắc là cũng hận ông ta nhỉ? Trải qua đã nhiều năm như thế mà ông ta còn chủ động mò đến. Diệp Thanh lúc đó… Tôi siết chặt nắm đấm.
Điều khiến tôi ngỡ ngàng hơn chính là bản thân đã nói ra câu đó. Rốt cuộc lúc đó tôi đang nghĩ gì? Dù cho Viên Chí Nghị đã từng đối xử với Diệp Thanh như thế nào, khiến cho Diệp Thanh hận ông ta, thì cũng không nên giết chết ông ta chứ?
“… với bản tính như vậy, có khả năng ông ta thật sự như bà dì nói lúc nãy, trước đó đã từng giết người rồi, giờ đây có giết thêm người cũng sẽ không có gánh nặng. Còn về mặt pháp luật, với tuổi tác của ông ta thì cũng không thể xử nặng được, thậm chí có thể còn cho hưởng án treo nữa.”
“Anh Kỳ, anh cũng phải cẩn thận đó.”
Tôi ngẩng đầu lên, phát hiện ra họ đều đang nhìn tôi.
“Gì cơ? Cẩn thận, Viên Chí Nghị ư?” Tôi có chút ngập ngừng hỏi.
“Đúng thế. Trần Hiểu Khâu nói, con dâu của ông ta còn nói muốn giết anh đó.” Tí Còi kì quặc mà nhìn tôi, “Anh Kỳ, anh không sao chứ?”
“Hả… Người bà ta nói không phải là Diệp Thanh sao?” Tôi ngẫm nghĩ.
Có khả năng là ngay từ ban đầu Diệp Thanh đã biết những người này bị linh hồn đó lừa gạt thao túng, muốn giết chính mình, cho nên mới quyết định ra tay giết chết Viên Chí Nghị nhỉ? Vừa nghĩ đến đây, tôi lại nghiệm ra được một điều. Sự phòng vệ chính đáng này miễn cưỡng cũng được chấp nhận theo mặt tình lý, còn về pháp lý thì nó sẽ không được chấp nhận, nhưng… Diệp Thanh như thế, cũng đâu thể nào lấy pháp luật ra để giải quyết được.
“Lúc trình báo, ánh mắt của bà ta cứ láo liên, hơn nữa là đang liếc mắt nhìn trộm anh đó.” Trần Hiểu Khâu nói.
Tôi kinh ngạc nhìn Trần Hiểu Khâu, phát hiện Quách Ngọc Khiết đang ngồi bên cạnh cũng gật đầu.
“Trong phòng nghiên cứu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trần Hiểu Khâu hỏi.
Tôi từ từ kể lại cho cả nhóm nghe chuyện đã xảy ra, nhưng cái câu mà tôi nói với Diệp Thanh kia thì tôi không thể nói ra khỏi miệng được. Tôi cũng không ngờ mình lại có suy nghĩ ấy. Giết người… giết một người sống làm sao mà giống với giết mấy con ma trong mơ được chứ. Chẳng lẽ tôi đã không còn để ý đến chuyện này rồi sao? Tôi không khỏi nhớ đến lời của Nam Cung Diệu đã nói lúc trước, tôi có thể sẽ biến thành một con ác ma đáng sợ hơn bất kì con ác ma nào trong những sự kiện quái dị trước đó…
“Nếu như vậy, mục tiêu của họ chắc chắn là anh rồi, nhưng không ngờ họ lại có thể nhìn thấy Diệp Thanh, nhìn thấy linh hồn ấy và cũng nhìn thấy Diệp Thanh đã giết chết linh hồn đó.” Trần Hiểu Khâu cắt ngang dòng suy tư của tôi.
Tôi ngẩng đầu lên tỏ vẻ không hiểu.
“Linh hồn đó chỉ biết được sự tồn tại của anh và lúc trước khi nó bị giết thì chưa từng nhìn thấy Diệp Thanh phải không?” Trần Hiểu Khâu hỏi.
Tôi bất chợt hiểu ra.
Cho dù Viên Chí Nghị cảm thấy Diệp Thanh lợi hại và đáng sợ, nhưng linh hồn đó lại chưa từng nhìn thấy Diệp Thanh, hơn nữa không hề có xung đột lợi ích với một hồn ma như anh ta. Nó ngay từ lúc đầu đã rất cẩn thận, ngụy trang vô cùng khéo léo. Một linh hồn như thế, sao tự dưng lại đi tấn công hồn ma khác làm gì? Việc nó tấn công tôi cũng không thể lí giải được. Nhưng mà, nếu nó cũng giống như những linh hồn luôn tràn ngập tà ác trong khách sạn kia, lấy giết người để mua vui. Nếu nó cũng có một mối liên hệ nào đó với khách sạn và còn biết được hành động của Huyền Thanh Chân Nhân trong hôm nay… Nếu như cái linh hồn trong tivi đó cũng có mối liên hệ với khách sạn…
Tôi liên kết tất cả lại với nhau, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, vội vàng đem phát hiện của mình nói lại với nhóm Trần Hiểu Khâu.
“Gọi điện cho bọn Cổ Mạch, hỏi họ xem có từng nghĩ đến điểm này không.” Trần Hiểu Khâu nghe xong quả quyết nói.
Điện thoại được kết nối, tôi kể lại từ đầu đến cuối mọi việc đã xảy ra, đồng thời cũng nói ra suy đoán của mình.
“Khách sạn đó chắc chắn đã biết được sự tồn tại của bốn người chúng ta thông qua thân thể của hai linh hồn nhập vào này. Lão Đạo kinh nghiệm dày dặn có thể đã nghĩ đến điểm đó. Lúc ông ấy đi cũng chuẩn bị rất kĩ càng. Chúng tôi vẫn không rõ rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu. Bây giờ cậu muốn làm gì?” Cổ Mạch hỏi tôi.
“Bây giờ thì không thể đến phòng nghiên cứu được, đợi đến tối tôi sẽ đến đó ngủ lại.”
Việc tôi có thể làm cũng chỉ là thay đổi hiện thực thông qua cảnh mộng mà thôi.
Cổ Mạch “Ồ” một tiếng, bâng quơ nói “Vậy cậu cố gắng nhé”, rồi tắt máy.
Tôi nhìn điện thoại ngao ngán lắc đầu, đã thế đầu còn hơi đau nữa. Nếu không phải bị khách sạn tính kế gài bẫy, vậy Huyền Thanh Chân Nhân rốt cuộc vì sao lại gặp trở ngại? Hay là ông ấy phán đoán sai tình huống, cái khách sạn đó còn lợi hại hơn so với ông ấy dự đoán?
Tôi nắm chặt điện thoại.
Tôi chuẩn bị tối nay qua đêm ở phòng nghiên cứu. Khi gọi điện báo với mẹ tối nay không về nhà thì tôi bị mẹ vô cùng hi vọng mà ám thị mấy câu, tôi chỉ có thể giả vờ nghe không hiểu.
Nhóm Tí Còi có ý muốn đi theo tôi, dù không vào phòng nghiên cứu cũng có thể thuê khách sạn bên cạnh ngủ lại một đêm, ít nhất họ ở gần đó để nếu có chuyện gì còn chạy tới cho kịp. Tôi từ chối, bởi họ dù có chạy tới thì cũng chưa chắc đã giúp được gì.
Tan ca cả nhóm cùng đi ăn cơm, tôi còn mượn cái túi ngủ ở chỗ Gã Béo, đến hơn 8 giờ tối mới đến khu dân cư. Bây giờ đã qua giờ cao điểm, bên trong khu dân cư chẳng còn ai.
Tôi đi một mình đến tòa lầu số 6, lúc lên tầng còn nghe thấy tiếng tivi trong nhà người ta vang vọng ra, còn có cả tiếng nói chuyện. Phòng ở đã rất cũ, hiệu quả cách âm không được tốt lắm, nên cứ nghe thấy những tiếng động lờ mờ từ bên trong các căn hộ.
Phòng nghiên cứu không còn ồn ào như trước đó, vô cùng u ám yên tĩnh. Tôi nói lầm bầm một mình trong bóng tối, sau khi trải túi ngủ lên sofa liền chui ngay vào.
Tôi vừa chợp mắt đã rơi vào cảnh mộng.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phương xa, tôi cố gắng đuổi theo nó, bất chợt nhận ra mình đang đứng trước cổng khách sạn, vị trí tầm nhìn của tôi hơi thấp, đối tượng trong cảnh mộng cũng khác so với những lần trước.
Câu nói khi nãy bây giờ tôi mới hiểu được rõ ràng.
“Tôi đưa ông đến gặp con trai ông.”
Là giọng của Diệp Thanh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...