Bên trong phòng nghiên cứu vẫn cứ yên tĩnh như vậy, không có một chút âm thanh, Diệp Thanh từ đấu đến cuối cũng không thấy xuất hiện.
Tôi không khỏi cảm thấy thất vọng.
“Anh cũng không biết nên làm thế nào đúng không? Giấc mơ của tôi… Tôi có thể mơ thấy việc của khách sạn Tuấn Ly, mơ thấy Tô Thành lần nữa không?” Chợt tôi nghĩ ra một cách.
Chỉ cần tôi có thể mơ thấy Tô Thành lần nữa, tạo ra sự thay đổi, nói không chừng sẽ có thể ảnh hưởng đến hiện tại, mà lần này không thể giống như lần trước không có một sự thay đổi nào ảnh hưởng tới khách sạn Tuấn Ly được.
Tôi siết chặt nắm tay, quyết định gọi điện cho Tí Còi và Gã Béo, rồi ngủ trưa ở trong phòng nghiên cứu luôn.
Rút điện thoại ra, tôi đang đinh gọi điện thì chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân.
Tôi cứng đờ, cảm giác sợ hãi trào lên ngay tức khắc.
Phòng nghiên cứu sao lại có người đến?
Rầm rầm!
Tiếng đập cửa vang lên.
“Mở cửa, cậu mở cửa đi! Diệp Thanh, Diệp Thanh! Có phải cậu ở trong đó không? Xin cậu đấy, Diệp Thanh, xin cậu cứu con của tôi, xin cậu đấy... Trước đây là tôi không tốt, cậu muốn trả thù tôi thế nào cũng được, nhưng cầu xin cậu cứu con trai của tôi đi!”
Tôi thở phào một hơi.
Người bên ngoài không phải ai khác, chính là Viên Chí Nghị. Xem ra hiệu quả từ sự hù dọa lần trước của Diệp Thanh không thể kéo dài được quá lâu, lòng thương con của Viên Chí Nghị đã khiến ông ta lại tìm đến đây.
Tiếng đập cửa vẫn không ngừng vang lên, tiếng khóc của Vương Chí Nghị và cô con dâu hòa chung lại làm một. Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng mở cửa ở lầu dưới, có người đến hỏi han.
“Họ đều không còn ở đây nữa, các người có nói gì cũng vô ích thôi.” Tiếng của một người phụ nữ, chắc là người sống ở tầng dưới.
“Vừa nãy cái cậu làm trong Phòng Di dời đã đi vào! Diệp Thanh chắc chắn vẫn còn ở đây, chỉ là đang trốn tôi thôi!” Viên Chí Nghị kích động nói.
Một lần nữa tôi lại cứng đờ.
Vào lúc này, điện thoại trong tay tôi đổ chuông, là một số lạ hoắc.
“Bà nghe đi… tiếng điện thoại, là tiếng điện thoại của cậu ta. Đây là số điện thoại trước đây cậu ta đã cho tôi! Cậu ta đang ở trong đấy!” Viên Chí Nghị càng thêm kích động.
Tôi có chút không biết làm sao, cầm lấy điện thoại đứng dậy đi mở cửa.
Viên Chí Nghị và cô con dâu khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem. Bất chợt cửa bị mở ra, hai người họ đều hơi ngơ ngác.
Tôi ngoại trừ nhìn thấy hai người họ ra, còn nhìn thấy hồn ma của Viên Khang đang ở sau lưng họ nữa.
Nhưng trải qua cảnh mộng kia, tôi đã nảy sinh nghi ngờ về thân phận của con ma này. Nó thật sự là hồn ma của Viên Khang, hay là linh hồn của một thứ gì đó trong khách sạn?
“Quả nhiên là cậu ở đây! Diệp Thanh đâu? Diệp Thanh cũng đang ở đây đúng không?” Viên Chí Nghị nói liên tục, đẩy tôi qua một bên đi vào bên trong.
Ông ấy là một ông già, tôi không thể dùng sức mạnh với ông ấy được. Đây cũng xem như là một điểm quan trọng trong việc huấn luyện kĩ năng làm việc của Phòng Di Dời, khi cư xử với người già, phải thật cẩn thận, cực kì cẩn thận.
Tôi tránh qua một bên trong vô thức, Viên Chí Nghị đã đi vào trong. Vợ của Viên Khang cũng vội vàng vào, đi theo sau lưng ông ta muốn tìm người.
Tôi nhìn cảnh này, trong lòng vô cùng hồi hộp, nghiêng đầu nhìn về cuối lối đi.
Chỗ ấy tối thui, nhìn không rõ là đang treo tranh, hay là một cánh cửa nữa.
Hành động này của tôi bị Viên Chí Nghị phát hiện. Ông ta rất lanh trí, ngay lập tức chạy vào bên trong, há miệng la to “Diệp Thanh!”
Tôi âm thầm nói không tốt, vội vàng đuổi theo.
Một luồng âm khí xuất hiện sau lưng tôi. Sau đó là một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, tôi quay phắt người lại, nhìn thấy hồn ma đó.
Sau lưng hồn ma là một cái bóng nửa trong suốt khác, cao hơn hồn ma, nhưng lại dường như bị hồn ma chặn lại, nhìn không rõ hình dáng.
Tôi chợt nhìn thấy một bàn tay thò ra từ trong ngực của hồn ma, hoàn toàn không phải là dùng sức mạnh đâm ra hay gì cả, nó chỉ bình thường mà thò ra.
Nụ cười quái dị trên khuôn mặt hồn ma ấy bất chợt trở nên ngơ ngác. Ông ta cúi đầu, nhìn bàn tay dưới ngực mình.
“Á… Không!” Ông ta kinh hoảng hét lên một tiếng.
Tiếng hét này không chỉ mình tôi nghe thấy.
Viên Chí Nghị bước đi như bay, cử động và tuổi tác không hề hợp nhau chút nào. Ông ta cũng đã nghe thấy, vợ của Viên Khang cũng nghe thấy. Hai người họ lập tức cùng đứng im, ngạc nhiên quay đầu lại.
Viên Chí Nghị gào lên thảm thiết: “A Khang!”
“Á… a…” Vợ của Viên Khang cũng thét lên.
Đầu óc tôi có chút mơ hồ.
“Chuyện gì vậy, chuyện gì vậy?” Bên ngoài có người chạy lên, đứng nép vào cửa, không dám vào trong. Hình như bà ta không nhìn thấy những chuyện xảy ra trước đó một lúc.
Nắm tay đó vẫn chưa rụt lại, một cơn bão nhỏ lấy cái nắm tay đó làm trung tâm, xoắn hồn ma thành những mảnh vụn.
“A Khang!” Viên Chí Nghị xông đến, nước mắt rơi đầy mặt.
Lộp bộp! Rào rào rào!
Trên không trung bất chợt xuất hiện một đống mảnh vụn đang rơi xuống như mưa.
Bước chân của Viên Chí Nghị dừng lại, ngơ ngác nhìn những thứ đó.
Tôi gắng nhìn kĩ, nhìn màu sắc và hoa văn, hình như là…
“Là gạch nền của khách sạn à?” Tôi thốt lên.
“Đồ ngốc!” Diệp Thanh mỉa mai nói một câu.
Tôi mặt đỏ tai hồng. Hồn ma ấy quả nhiên là một linh hồn thay thế. Tôi lập tức nhớ lại biểu hiện của nó trước đó, trên người bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Nó đang gạt tôi, nó đã gạt tôi, đồng thời cũng đã nhận ra sự tồn tại của tôi. Lúc nãy nó có lẽ còn định giết tôi nữa. Khách sạn đó thì sao?
Tôi nhìn sang cái bóng mờ ảo đang ở trước mặt, nhận ra thân thể của ông ta đang khẽ nghiêng qua, nhưng không phải đối mặt với tôi. Tôi vừa quay qua liền nhìn thấy Viên Chí Nghị, hai mắt đỏ ngầu.
“Á à! Đều tại mày, đều tại cái thằng sao chổi mày!” Viên Chí Nghị điên cuồng lao về phía Diệp Thanh.
Tôi vội vàng định ngăn lại, nhưng chợt cảm thấy một cánh tay lạnh buốt xô tôi qua một bên.
Viên Chí Nghị chụp vào không khí một cái, té xuống đất.
Tôi bị đẩy ngã lên ghế sofa, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cái bóng mờ mờ đang đứng bên cạnh Viên Chí Nghị, hình như đang nhìn xuống ông ta.
Viên Chí Nghị nằm trên đất rên rỉ, xem ra đã bị thương tổn gân cốt.
Vợ của Viên Khang cuống quýt chạy về phía Viên Chí Nghị, “Cha!”
Diệp Thanh vẫn đang chăm chú nhìn Viên Chí Nghị.
Người phụ nữ ngoài cửa nói vọng vào, nhưng vẫn không dám bước vào trong: “Cô mau gọi xe cứu thương đi.”
Vợ của Viên Khang bấy giờ mới giật mình, mò túi áo, lại đảo mắt nhìn xung quanh. Lúc Viên Chí Nghị đi vào cửa có cầm một chiếc điện thoại di động, nhưng vừa nãy lúc nhào về phía Diệp Thanh thì chiếc điện thoại đã bị rớt xuống đất. Vợ Viên Khang vội vàng đi nhặt lại.
Cái bóng mờ ảo khom lưng xuống, đưa tay về phía Viên Chí Nghị.
Bỗng chốc tôi nhớ tới Ngô Mân Đường.
Tôi căn bản kịp không suy nghĩ gì, ngồi dậy từ trên sofa, đưa tay nắm lấy vạt áo của Diệp Thanh.
Động tác của Diệp Thanh dừng lại.
Tôi không nhìn thấy mặt của Diệp Thanh, nhưng có lẽ anh ta đã quay lại nhìn tôi, ánh nhìn lạnh đến thấu xương.
Tôi há miệng, nhìn sang người phụ nữ đứng trước cửa, bà ta đang chú ý đến vợ của Viên Khang, nhưng có lẽ qua ánh nhìn cũng đã nhận thấy động tác của tôi nên ánh mắt liền dời qua. Tôi hoảng hốt buông tay ra, che giấu mà từ sofa đứng dậy, động tác còn có chút nhếch nhác.
“Không thể ở đây được!” Tôi nói thật nhanh một câu, khe khẽ như muỗi kêu.
Không thể ở đây được, muốn giết Viên Chí Nghị cũng không thể ở đây được.
Lời vừa buột ra khỏi miệng, tôi mới nhận ra mình vừa nói gì, không khỏi cảm thấy bối rối.
Người phụ nữ đứng trước cửa nháy mắt ra hiệu với tôi, còn phát ra mấy tiếng động.
Tôi ngỡ ngỡ ngàng ngàng đi về phía bà ta.
“Anh bạn trẻ đừng sợ, đến lúc đó tôi sẽ làm chứng cho cậu, cậu đừng lo, họ không đổ tội cho cậu được đâu.” Người phụ nữ thấp giọng nói.
Tôi tiếp tục ngơ ngác gật đầu.
Không lâu sau xe cứu thương đã đến, đưa Viên Chí Nghị đi, vợ của Viên Khang khóc lóc đi theo. Chủ nhiệm Mao hớt hải chạy đến, Quách Ngọc Khiết và Trần Hiểu Khâu đi theo ngay bên cạnh, nhìn thấy tôi, đều đưa mắt hỏi thăm.
Tôi không biết phải phản ứng lại thế nào nữa.
Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp lại được một phen náo nhiệt hiếm có.
Tôi là người cuối cùng ra khỏi phòng nghiên cứu, nhìn lại một lần phòng nghiên cứu không một bóng người, tôi đóng cửa lại.
Xuống tầng, tôi đi theo họ đến bệnh viện, còn gặp phải cảnh sát tới điều tra nữa.
Người phụ nữ khi nãy quả thực rất nhiệt tình, đi theo đến bệnh viện rồi giúp tôi giải thích, nói rằng hai người Viên Chí Nghị đến gây sự, tìm không thấy người mất tích, còn đòi đánh tôi, tự mình té xuống đất. Người phụ nữ này tầm trên 60 tuổi, miệng mồm quang quác như mấy bà hàng rau ngoài chợ, vô cùng dũng mãnh, cảnh sát cũng đành phải bó tay.
Vợ của Viên Khang ở bên ngoài phòng phẫu thuật, nói năng lộn xộn.
“Anh ta giết chồng tôi.”
“Là chồng tôi đã báo mộng như thế.”
“Chỉ cần giết chết anh ta là được thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...