“Sau đó thì sao?”
“Cậu ta chết rồi! Anh còn muốn sau đó gì nữa!”
“Chỉ dựa vào chuyện này thì sẽ không khiến cho anh nghi ngờ mình có năng lực gì đó. Sau đó còn xảy ra chuyện gì?”
“... Sau đó có xảy ra thêm vài chuyện tương tự như vậy nữa... Dì út tôi, dì ấy đến nhà tôi chơi. Sau khi về nhà không mấy ngày thì dì ấy thường xuyên bỏ dở công việc rồi chạy về nhà, về tới nhà thì chỉ ngồi yên ở phòng khách, không nhúc nhích gì cả, mãi cho đến khi chú tôi tan ca về nhà. Cấp trên đã phê bình dì ấy nhiều lần. Mẹ tôi đưa dì đến bệnh viện kiểm tra, khám qua rất nhiều bác sĩ, thay đổi rất nhiều loại thuốc, nhưng cách hai ba hôm lại như thế. Tôi đã rút được bài học từ lần trước. Tôi cảm thấy chuyện này có chút giống với tình trạng của bạn tôi. Không bao lâu sau, dì út tôi xảy ra chuyện. Vào khoảng cuối tuần, dì ấy ngồi coi tivi ở phòng khách, nào ngờ bình gas bị hở, dì ấy chết ngay trong phòng khách. Từ lúc đó, tôi cơ bản đã xác định được. Tôi... Lúc đó tôi còn tưởng tôi có vấn đề gì, có lẽ là do tôi đã hại chết họ. Tôi sợ hãi và buồn khổ suốt một thời gian rất dài, cũng không dám nói chuyện này với ai. Nhưng ngoại trừ hai người họ ra thì những người khác đều không sao cả. Những người khác đều không sao, chỉ hai người họ xảy ra chuyện thôi, vả lại cái chết của hai người họ không giống nhau, giữa hai cái chết đó cũng không có mối liên hệ gì cả. Trụ bóng rổ sập xuống là do cái trụ đó đã cũ lắm rồi, không có ai đến tu sửa, bảo trì, trước đó cũng có vài học sinh trèo lên đó để lấy bóng xuống. Bóng bị kẹt trên rổ, có người nhảy lên bắt lấy thành rổ, sau đó có người trèo lên lấy bóng xuống. Lúc đó trụ bóng rổ đã bắt đầu lung lay, giáo viên thể dục còn mắng chúng tôi nữa. Sau đó trụ ngã sấp xuống, vừa đúng đập vào đầu cậu bạn thân của tôi. Tôi không có làm gì cả, nếu không phải do những biểu hiện kì lạ trước đó của cậu ta thì có thể cho đây là một sự việc ngoài ý muốn thôi. Dì út của tôi cũng vậy. Trưa hôm đó, dì làm món giò heo hầm, bật bếp gas lên nhưng không có chú ý đến việc bình gas bị xì, nước trong nồi tràn hết ra ngoài, lửa cũng tắt luôn, dì ấy không hay biết gì cả, dì ấy còn không ngửi được mùi gas nữa, chỉ như vậy... Đều là việc ngoài ý muốn cả, không có liên quan gì đến tôi.”
“Từ khi nào mà anh ý thức được rằng anh có thể khiến người khác nhìn thấy trước cái chết của bản thân họ?”
“Bắt đầu từ lần thứ ba... Lúc ông nội tôi qua đời. Ông ấy... Người khác tưởng ông nội tôi bị đãng trí, vì ông ấy thường xuyên chạy đến bệnh viện. Ông ấy nói rằng đang định đi vòng vòng quanh khu nhà, tìm vài ông già khác trong khu nhà để đánh bài, nhưng đi một hồi thì lại đi đến bệnh viện, và khi đi vào bệnh viện lại không thấy ai cả, đợi khi ông ấy được người khác gọi dậy thì lại phát hiện bản thân đang nằm trên chiếc giường trống trong bệnh viện. Cha và chú tôi có đến bệnh viện đón ông về vài lần. Ông nội tôi cảm thấy đây là điềm xấu, chắc ông ấy sắp gặp phải chuyện gì đó, còn gọi chúng tôi đến ăn cơm, sau đó cũng nói rõ nên chia đồ đạc, tài sản của ông như thế nào. Tôi... Lúc đó tôi đã biết ông nội tôi sắp chết rồi... Kết quả là thật... Ông bị vấp ngã, được đưa đến bệnh viện, nhưng ngay tối hôm đó thì đã qua đời... Tôi cảm thấy ông nội tôi nói đúng, đây là một điềm báo. Có lẽ tôi có thể giúp họ thấy được điềm báo này, chứ không phải là do tôi giết người.”
“Vậy anh đổi nghề hai lần cũng là vì lí do này sao?”
“Đúng vậy. Lần đầu đổi là trong công ty có một người giống với tình trạng của ông nội tôi, thường xuyên đi đến bệnh viện trong vô thức, người đó tưởng rằng bản thân mắc bệnh tâm thần nên đã xin nghỉ việc. Anh ta... Chưa đến ngày chết nhưng đã chịu không nổi mà nhảy lầu tự tử. Lần thứ hai, có một người đồng nghiệp thường xuyên chạy đến nhà hàng ăn cơm, ăn xong ngồi đó hơn nửa ngày mới chịu về, ông chủ nhà hàng còn tưởng rằng anh ta mắc phải bệnh thần kinh. Anh ta có đến khoa thần kinh để kiểm tra, sau đó xin nghỉ phép dài hạn, nhưng nằm viện chưa được bao lâu, thì anh ta đi tham gia tiệc cưới của một người bạn, bị ngộ độc rượu, còn chưa kịp đưa đến bệnh viện cấp cứu thì đã tử vong.”
“Ngoại trừ anh Nhậm ra, lần gần đây nhất mà anh gặp phải những chuyện kì lạ này là khi nào?”
“Chính là đồng nghiệp ở công ty trước. Tôi tổng cộng đã gặp phải những chuyện này sáu lần, cả đời này chỉ có sáu lần, nhưng như vậy cũng tính là quá nhiều rồi. Nhậm Tì không phải là do tôi hại đâu. Nếu như các anh có thể thay đổi vận mệnh của một người, vậy thì thật sự quá lợi hại rồi.”
“Hy vọng anh không nói dối.”
“Tôi không có.”
Ngày 17 tháng 8 năm 2008, xác định năm vụ chết người mà Vương Tiểu Soái nói đều là thật. Kèm: bản photo giấy chứng tử của năm người kia.
Ngày 18 tháng 8 năm 2008, nhận được cuộc gọi từ Vương Tiểu Soái. File ghi âm cuộc gọi 200808181241.mp3.
“Xin chào...”
“Các anh đang muốn làm gì? Tôi đã kể hết mọi chuyện cho các anh nghe rồi, các anh còn muốn sao nữa chứ? Chuyện của Nhậm Tì không có liên quan gì đến tôi cả. Cũng không phải do tôi muốn hại chết anh ta.”
“Anh Vương, đây chỉ là công việc của chúng tôi. Anh cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không tiết lộ năng lực đặc biệt này của anh ra ngoài.”
“Tôi dựa vào cái gì để tin tưởng mấy người? Các anh vừa mới hỏi tôi xong, một lát sau lại liên hệ với đồng nghiệp cũ của tôi, các anh bảo tôi phải làm sao tin tưởng các anh đây?”
“Anh nói rất đúng, quả thật anh không có lí do gì để tin tưởng chúng tôi. Và chúng tôi cũng không có lí do gì để tin tưởng anh.”
“...”
“Chúng tôi sẽ giữ bí mật cho anh, nhưng chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục tiến hành điều tra.”
“Tôi phải làm gì thì các anh mới chịu tha cho tôi?”
“Đây là công việc của chúng tôi.”
“Là vì Nhậm Tì sao? Vì anh ta? Là anh ta sắp phải chết! Liên quan gì đến tôi chứ? Tôi cũng đâu muốn như vậy!”
“Anh Vương, từ khi nào mà anh biết được anh Nhậm là người sắp chết vậy?”
“... Thì khi các anh nói đến...”
“Quãng thời gian đổi nghề lần thứ hai của anh cũng khá thú vị đấy chứ.”
“...”
“Nếu như không có chuyện gì nữa thì chúng tôi còn có hẹn với anh Dương, bây giờ phải tới gặp anh ấy.”
“... Tôi có thể...”
“Cái gì cơ?”
“Tôi cũng có thể... Có thể nhìn thấy...”
“Anh nói tiếp đi.”
“Tôi cũng có thể nhìn thấy. Cái tôi thấy còn nhiều hơn so với họ. Lần này anh hài lòng chưa? Tôi có thể nhìn thấy cái chết của họ! Bọn họ chỉ là giống như bị mộng du mà đi đến cái nơi mà bọn họ sẽ chết, còn tôi thì có thể nhìn thấy được cái chết đó! Tôi chỉ cần tiếp xúc qua với họ, chỉ cần nhìn thấy họ vào ban ngày, đêm đó tôi chắc chắn sẽ mơ thấy cái chết của họ. Mỗi đêm... Bọn họ chỉ là lâu lâu mới bị như vậy, còn tôi là mỗi đêm đều mơ thấy... Tôi nhìn thấy rất rõ, thấy được cậu bạn thân của tôi, dì út và ông nội tôi nữa. Tôi đã từng nghĩ đến việc cứu bọn họ. Cái lần ông nội tôi gặp chuyện, lúc tôi tan học liền chạy đến bệnh viện, canh chừng ông nội, nhưng cuối cùng ông ấy vẫn bị vấp ngã và được đưa vào bệnh viện. Tối hôm đó tôi còn định ở lại chăm sóc ông, tôi muốn đem chuyện này nói với mọi người, nhưng tôi không biết phải nói làm sao... Tôi rất sợ... Cái năng lực đó của tôi quá kì lạ... Tôi sợ người ta sẽ nghĩ rằng là do tôi hại chết họ... Không phải đâu... Tôi cũng muốn cứu bọn họ... Đến lúc Phạm Hiền Ba gặp chuyện, tôi cũng muốn cứu cậu ta, tôi có thể nhìn thấy cậu ta sẽ chết trên bàn mổ. Tôi có lên tiếng nhắc nhở cậu ta đến bệnh viện để tiến hành kiểm tra sức khoẻ, sau khi cậu ta từ chức, tôi cũng có đến thăm cậu ta. Tôi thật không ngờ rằng, cậu ta lại... cậu ta lại tự sát... Anh nói cho tôi biết đi, tôi phải làm sao đây? Tôi không có cách nào cả.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Các anh tha cho tôi đi... Cầu xin các anh...”
“Chúng tôi không phải muốn làm khó anh, chúng tôi chỉ là có công việc của chúng tôi. Những đảm bảo trước đây của tôi vẫn có hiệu quả. Chỉ cần anh không nói dối chúng tôi thì chúng tôi sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài.”
“...”
Ngày 18 tháng 8 năm 2008, liên lạc với đồng nghiệp cũ của Vương Tiểu Soái – Dương Thần Giang. File ghi âm 05020080818.wav.
“Chào anh Dương.”
“Chào các anh. Các anh muốn hỏi về Vương Tiểu Soái sao? Cậu ta bị sao vậy?”
“Chỉ là thông tin mà công ty cần nên chúng tôi mới tiến hành điều tra.”
“Ồ. Công ty của các anh nghiêm khắc vậy, còn phải điều tra cái này.”
“Xin hỏi một chút, ấn tượng của anh về anh Vương ra sao?”
“Rất tốt mà.”
“Có thể nói rõ hơn không?”
“Thái độ làm việc của cậu ấy rất tích cực, quan hệ với mọi người cũng rất tốt, hiệu suất làm việc rất cao. Cậu ta làm việc rất nhanh nhẹn, chăm chỉ lại hiệu quả. Hạng mục chúng tôi cùng nhau hợp tác trước đây nhận được khen thưởng từ phía lãnh đạo trong thành phố, trong đó cậu ta đóng vai trò rất lớn.”
“Còn các mối quan hệ xã hội thì sao?”
“Rất tốt. Lúc nãy tôi cũng đã nói qua, quan hệ với mọi người cũng rất tốt, thân thiện, nhân duyên không tồi.”
“Có thể nói cho chúng tôi biết những chuyện liên quan đến Trương Thư Nghĩa không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...