Chiếc xe mà Nam Cung Diệu lái đột ngột dừng lại.
Anh ta thở hắt ra một hơi, cuối cùng cũng đã lộ ra một chút cảm xúc.
Anh ta xoa hai bên thái dương rồi nói: “Phòng nghiên cứu sinh hóa bên công ty dược phẩm Ca Đan tiết lộ, trước đây vốn dĩ là do nội bộ trong công ty của họ tìm được một bảng số liệu nghiên cứu, đem tập tư liệu đó tìm đến một nhà khoa học quốc tế nổi tiếng giải mã, phát minh ra kháng thể, rồi cho sản xuất hàng loạt, ào ạt tung ra thị trường, rồi xuất khẩu. Bây giờ…”
Tôi ngơ ra.
Nam Cung Diệu ưỡn thẳng sống lưng: “Anh có thể liên tục tạo ra bao nhiêu phó bản nữa?”
Chiếc xe đặc nhiệm bỗng thay hình đổi dạng, nóc xe biến mất, bên trong xe thu nhỏ lại, đầu xe thay đổi, đuôi xe biến thành xe ba gác.
Tôi ngẩn người mất mấy giây mới định thần trở lại.
Trước mắt bây giờ là một chiếc xe máy kéo cải tiến, trên sàn ba gác phía sau còn chất một đống ngô đụn lên như một gò đất.
Trang phục cảnh sát trên người Nam Cung Diệu đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một bộ quần áo lao động vừa đơn giản vừa quê mùa, xem ra rất có cảm giác của thời xa xưa.
Sự biến đổi này quá đột ngột.
Khung cảnh thành thị xung quanh cũng đã thay thành cảnh thôn quê.
So với chuyển biến nội dung kịch bản của A Đóa kia thì sự biến đổi lần này quá gượng ép.
Không lẽ Nam Cung Diệu đã nhìn ra bản chất của cái thứ đó rồi?
Tôi âm thầm kinh ngạc, lập tức liên tưởng đến những nội dung mà Nam Cung Diệu đã nhìn thấy trong hai mắt.
Nhưng trong những bộ hồ sơ của sở Thanh Diệp, Nam Cung Diệu hình như đâu có năng lực cường đại như thế… Không, hình như là có. Tôi còn nhớ những gì anh ta nhìn thấy còn nhiều hơn nhóm Lưu Miểu một chút, ngang ngửa với Diệp Thanh.
Tôi đột nhiên nghĩ đến gì đó, ý nghĩ trong đầu vừa lóe cái đã biến mất.
Chiếc xe máy kéo vẫn tiếp tục chạy. Nam Cung Diệu yên tĩnh mà lái xe đến trước một căn nhà trệt ở một nơi nào đó.
Có một ông lão đang ngồi phơi nắng ngay trước cửa nhà, quần áo trên người ông ta cũng rất có cảm giác thời đại. Nhìn thấy Nam Cung Diệu, ông ta liền vui mừng nói: “Tiểu Đinh đấy à? Cháu đến rồi hả. Sao hôm nay chỉ có nhiêu đây ngô vậy?”
Nam Cung Diệu không trả lời.
Rồi ông lão lại tự lẩm bẩm một mình: “Cháu đến thật chẳng đúng lúc gì cả, mất điện rồi. Mà cũng thật là, bí thư Đường gọi điện qua mà chẳng có ai bắt máy. Dù gì thôn chúng ta cũng là thôn tiên tiến của Nam Giang mà? Sang năm đã là thôn văn minh mới rồi, sao lại chẳng được đãi ngộ gì cả?”
Nam Cung Diệu vẫn tiếp tục im lặng.
Ông lão bảo Nam Cung Diệu chạy xe máy kéo vào trong sân, rồi lấy cái cào, đem ngô rải ra trên nền xi măng trong sân, ngồi xổm xuống lựa lựa nhặt nhặt.
“Cứ mất điện là khiến bao nhiêu chuyện trở nên phiền phức... Tiểu Đinh này, hay là cháu đến trạm phát điện mini bên cạnh xem thử? Cháu dù sao cũng là người từng thi đỗ đại học, xem xem có giúp gì được cho nhóm bí thư Đường không.” Ông lão vừa nhặt vừa nói.
Nam Cung Diệu lái xe máy kéo đi ra.
Dọc đường có rất nhiều người chào hỏi Nam Cung Diệu, mặt mày ai nấy cũng đầy oán trách. Xem ra chuyện cắt điện không phải chỉ mới diễn ra một hai ngày. Thôn kế bên có một trạm phát điện mini, trạm ấy được xây dựng từ trước, đã bị bỏ hoang từ lâu nhưng trang thiết bị vẫn còn. Trong thôn sau khi điện bị cắt thì Bí thư Đường đã chỉ đạo mọi người sửa lại cái trạm phát điện mini này để tái sử dụng. Nhưng do máy móc đã quá cũ kĩ, lại chẳng có ai biết sửa cả nên tiến độ để có thể sử dụng lại trạm phát điện vẫn rất trì trệ.
Tôi có thể nhận ra những người trong thôn này đều tựa như các NPC được giao nhiệm vụ, đang đưa đầu mối của nhiệm vụ và nội dung bối cảnh trong kịch bản cho Nam Cung Diệu.
Xe máy kéo của Nam Cung Diệu cứ xình xịch mà chạy ra khỏi thôn, chạy qua những thửa ruộng kéo dài thành một vùng đất rộng lớn, lên lên xuống xuống những đống đất ngổn ngang trên đường, lúc này mới nhìn thấy cái trạm phát điện màu xám.
Nhưng Nam Cung Diệu vẫn chưa đi đến trạm phát điện đã gặp một người đàn ông trung niên.
“Tiểu Đinh, tại sao cậu lại tới đây?” Ông ta kinh ngạc nói.
Nam Cung Diệu vẫn im lặng như cũ.
Người đàn ông đợi một lát rồi tự dưng lại gật đầu: “Chúng tôi nghiên cứu cuốn sổ tay cả buổi trời, mới phát hiện ra bị thiếu linh kiện. Tôi vốn định đi tìm người lên thị trấn mua, may quá, cậu chạy một chuyến là ổn rồi.”
Nam Cung Diệu nhận tờ giấy từ tay của ông ta.
“Khi cậu lên thị trấn thì tiện thể đến chỗ chính quyền trên ấy hỏi thăm thử xem tại sao điện và đường dây điện thoại của thôn chúng ta bị cắt lâu như vậy luôn nhé.” Người đàn ông lại nhắc nhở thêm một câu.
Có một người từ trong trạm phát điện chạy ra gọi to một tiếng “Bí thư Đường”.
Người đàn ông quay đầu lại đáp một tiếng, rồi vẫy tay chào Nam Cung Diệu, quay người đi đến trước mặt người ấy. Sắc mặt của người kia trông rất hoảng hốt, hình như còn có một chút sợ hãi nữa. Anh ta nói vài câu gì đó, mặt của người đàn ông cũng biến sắc theo, sau đó cả hai chạy trở về trạm phát điện.
Nam Cung Diệu dõi mắt theo bóng của hai người đó đi vào chỗ sương mù dày đặc rồi biến mất sau cửa lớn của trạm phát điện, rồi lại một lần nữa nổ máy lái xe máy kéo rời đi.
Chiếc xe lắc lư trên con đường đất gập ghềnh, khung cảnh xung quanh từ ban ngày dần dần chuyển sang đêm tối. Đèn chiếu của xe máy kéo được bật lên, chiếu sáng cả một đoạn đường phía trước.
Tôi tự lấy làm kinh ngạc, cái thôn này ở xa vậy sao? Chạy xe gần cả ngày trời mà vẫn chưa thấy đến thị trấn.
Nam Cung Diệu đột nhiên lên tiếng: “Ý, kì quái, tại sao vẫn chưa đến thị trấn vậy? Bình thường chỉ cần chạy hai tiếng là tới nơi rồi. Trời sập tối quá nhanh. Tôi vẫn luôn có một loại dự cảm không lành.”
Tôi kinh ngạc trợn mắt nhìn Nam Cung Diệu. Anh ta đang làm trò quỷ gì thế? Cái phương thức nói chuyện đọc to lên thế này...
“Cậu không phải là cái thứ kia sao?” Nam Cung Diệu hỏi.
Tôi ngớ người, trước đó đang bay bên cạnh anh ta, lúc này vì đang ngơ ra nên tôi đã dừng lại giữa không trung.
Chiếc xe vẫn đi tiếp.
Còn tôi thì bị kéo bay theo.
“Tôi vốn dĩ nghĩ rằng cậu là cái thứ đó, nhưng sau khi quan sát hồi lâu thì hình như không phải.” Nam Cung Diệu tiếp tục nói, “Cái câu tôi vừa mới nói là câu xuất hiện trong tầm mắt của tôi… À, những con chữ, hoặc có thể nói đó là độc thoại nội tâm của nhân vật bị người chơi khống chế. Trước đây cũng có, lúc mới bắt đầu còn có vài đoạn giới thiệu bối cảnh nữa.”
“Anh có thể nhìn thấy tôi!” Tôi bắt đầu kích động, “Tôi tên Lâm Kỳ, có lẽ là anh không biết tôi. Vào khoảng năm 2022 thì tôi mới biết các anh. Thôn Sáu Công Nông lúc đó sắp bị giải tỏa và di dời, tôi là người của Phòng Di dời. Nhưng Diệp Thanh nói là do anh ta tìm được tôi. Tôi đã gặp phải rất nhiều chuyện rồi có được loại năng lực kì lạ này. Đúng rồi, tôi đã cứu được Cổ Mạch! Cổ Mạch bây giờ đang ở trong hiện thực!”
Nam Cung Diệu quay phắt lại: “Ma Cô được cứu rồi?”
“Đúng thế!” Tôi có chút cảm khái.
“Thế thì tốt quá…” Nam Cung Diệu bật cười.
Đột nhiên tôi phát hiện lớp ô làm mờ che trên mặt anh ta đã biến mất khá nhiều, khiến tôi có thể thấy được biểu cảm của anh ta.
“Anh… cái thứ ấy rốt cuộc là gì vậy?” Tôi vội hỏi.
“Nó là trò chơi.” Vẻ mặt Nam Cung Diệu lại trở về với vẻ bình tĩnh như trước.”
“Trò chơi? Ý anh là… nó là một loại trò chơi?” Đầu óc tôi có chút rối loạn.
“Nói một cách chính xác thì nó là tập hợp của các loại trò chơi. Những loại trò chơi đã bị người thiết kế trò chơi quyết định vận mệnh, bị người chơi thỏa sức giết hại, còn bị thời gian đào thải, rơi vào quên lãng… Vì thế những loại trò chơi này mới không cam lòng cho nên đã sản sinh ra ý niệm muốn tập hợp lại với nhau.” Nam Cung Diệu nói.
Đầu óc tôi vẫn chưa tỉnh táo lắm: “Chuyện này… có thể sao?”
Tôi lập tức đã có được đáp án. Chuyện này quả thật có khả năng lắm. Thanh Diệp không phải là đã từng tiếp nhận qua một ủy thác xử lí một loại trò chơi “sống” sao?
“Vốn dĩ thì không có khả năng lắm. Nhưng ai bảo thời đại này các trò chơi điện tử phát triển mạnh mẽ, các sản phẩm ăn theo cũng rất thịnh hành làm gì? Có những người chơi còn xem trò chơi như một thế giới chân thực khác, vậy thì trò chơi đương nhiên cũng sẽ có thể trở thành một sinh mệnh hoàn chỉnh đặc biệt, hoạt động dựa theo ý nguyện của mình.” Giọng điệu Nam Cung Diệu rất bình tĩnh, “Nói tóm lại là những thứ mà nó làm chính là… xoẹt xoẹt… muốn đùa giỡn con người đến chết, từ trong… vi rút hoặc phần mềm… xoẹt xoẹt… còn không mạnh như thế… xoẹt xoẹt… giết người càng ngày càng nhiều…”
Trong tầm mắt tôi chợt xuất hiện hoa tuyết, lóe lên rồi biến mất. Những lời nói của Nam Cung Diệu cũng bị đứt quãng.
“Cậu…” Nam Cung Diệu quay đầu nhìn tôi, nhíu chặt mày.
“Chuyện gì vậy? Nam Cung Diệu.” Tôi gấp gáp gọi.
Xoẹt xoẹt xoẹt…
Màn hoa tuyết lại lần nữa xuất hiện, bao trùm toàn bộ tầm nhìn của tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...