Niềm vui sướng của Lữ Vĩnh vụt tắt trong nháy mắt. Cậu ta cảm thấy rất khó xử, nhìn rất lâu hàng chữ trong tầm nhìn ấy.
Người que trước đó vốn đứng dưới đồng hồ đếm ngược giờ đã xuất hiện ngay giữa tầm mắt của cậu ta, tay quơ quơ cây gậy tiếp sức. Bên trên cái đầu màu đen tròn trĩnh xuất hiện một khe nhỏ, sau đó mở rộng ra thành một vầng trăng khuyết màu trắng, tạo thành một biểu tượng đang mỉm cười. Nhưng theo vẻ mặt chần chừ của Lữ Vĩnh thì vầng trăng khuyết bèn lật ngược một cái, tạo thành cái mặt khóc, hai tay đang giơ cao cũng buông thõng xuống. Sau đó một lát, vầng trăng khuyết từ từ khép lại, nửa phần trên cái đầu tròn màu đen lại xuất hiện hai hình tròn nhỏ màu trắng, hai con mắt đó chụm lại nhìn chằm chằm Lữ Vĩnh.
Tim cậu ta từ từ đập dồn dập.
Tầm nhìn từ đầu tới cuối không hề trở lại rõ ràng, hàng chữ ấy vẫn cứng đầu nằm yên ở chỗ cũ. Dù cho đã nhắm mắt lại nhưng nó vẫn xuất hiện trong đầu cậu ta.
Gã người que lại thay đổi.
Bắt đầu mờ nhạt dần và đang từ từ biến mất.
Cái loại sức mạnh trên người của Lữ Vĩnh cũng theo đó bắt đầu suy yếu.
Lữ Vĩnh nhìn thấy sự thay đổi của gã người que, cũng có thể thấy được sự thay đổi của bản thân.
Gã người que không động đậy, vẫn như thế nhìn chằm chằm Lữ Vĩnh.
Cậu ta bắt đầu cuống lên.
Quá trình này chậm rãi mà lại rất dày vò, rồi bắt đầu dần dần tăng nhanh một cách khó nhận ra.
Là cảnh mộng đang tua nhanh.
Lữ Vĩnh đang đứng trong căn phòng của một người xa lạ, cậu ta đã lợi dụng laptop của chủ nhà để hoàn thành động tác tải lên cái video quái dị kia. Chủ ngôi nhà vào vào ra ra, nhưng hoàn toàn không thể thấy được cậu ta, cũng không thể cho cậu ta bất kì một sự hỗ trợ nào.
Tầm mắt của Lữ Vĩnh tuy mờ mịt do bị hàng chữ kia chắn mất, nhưng vẫn biết được chủ nhà đang làm gì. Cậu ta đang phải đối diện với một thử thách chết người, mà chủ nhà này lại đang hưởng thụ một cuộc sống quá ư là thoải mái.
Tôi có thể đoán ra suy nghĩ ấy của Lữ Vĩnh, vì cậu ta bắt đầu quay đầu hướng mặt về phía người kia. Ánh mắt dần thay đổi, cảm xúc oán hận và ganh tị từ từ lộ rõ. Vì cảnh mộng đang tua nhanh nên sự thay đổi này rất dễ nhận thấy.
Đây là một loại phản ứng tâm lý có tính dẫn dắt.
Cái thứ đó sau khi giết chết Lữ Vĩnh, thì lại đầy ác ý mà tiếp tục chỉ đạo cậu ta làm một loạt các tội ác.
Lữ Vĩnh…
Theo như những điều tôi biết trong hiện thực thì cậu ta không hề giữ gìn được cái ranh giới lương thiện mỏng manh kia. Người ủy thác kia của Thanh Diệp cũng không hề giữ được.Tôi không biết có nên trách họ hay không.
Cái thứ ấy từng bước siết chặt, khiến người bị hại phải chọn lựa giữa sự sống và cái chết của bản thân mình và của người khác. Vả lại còn dùng phương thức lựa chọn gần giống như cách chọn đáp án trong trò chơi trẻ con để đưa ra quyết định, khiến người ta cũng khó lòng có cảm giác mặc cảm tội lỗi mãnh liệt.
Nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ làm gì?
Tôi không biết. Tôi chỉ biết một điều rằng mình vẫn như cũ không có cách nào chạm vào được Lữ Vĩnh. Dù tôi có muốn giết chết hồn ma của cậu ta để chấm dứt cuộc “chạy tiếp sức” này thì cũng hoàn toàn không thể làm được.
Lữ Vĩnh kiên trì được gần nửa tháng, lúc mà gã người que sắp sửa biến mất thì cậu ta nhắm nghiền mắt lại.
Cái hàng chữ đang nằm trong tầm mắt kia, cái lựa chọn “Có” đã biến thành màu đỏ.
Gã người que nhoẻn miệng cười, chiếc gậy tiếp sức trong tay của nó biến mất, rồi hàng chữ cũng biến mất theo.
Lữ Vĩnh thất thần đứng yên hồi lâu, tâm trạng u uất và thống khổ. Hai mắt của cậu ta ướt đẫm nước, trong cổ họng phát ra những tiếng nấc khe khẽ.
Cậu ta rất rõ ràng, chẳng cần biết thứ ấy là gì, nhưng chắc chắn nó có khả năng giết chết một con người dễ như trở bàn tay. Nhất định sau khi cậu ta chọn xong, nó sẽ giết chết một người nào đó.
Một dòng chữ lại lần nữa xuất hiện:
“END”.
Tất cả đã chấm hết.
Gã người que đứng sau chữ END ấy nhìn Lữ Vĩnh đang lau nước mắt.
Cậu ta khá hoang mang.
Tôi cũng lấy làm khó hiểu, sau chữ “END” này, Lữ Vĩnh sẽ được thả ra sao?
Gã người que đưa tay nắm lấy chữ “D”.
Lữ Vĩnh vẫn còn đang mù mờ thì trong đầu tôi đã xuất hiện một dự cảm chẳng lành.
Gã người que cầm chữ “D” từa tựa cái bumerang mà ném ra.
Tôi rõ ràng nhìn thấy, mặt của Lữ Vĩnh bị một cái thứ giống dụng cụ cắt hình bán nguyệt thình lình xuất hiện giữa không trung cắt ra. Trong tầm nhìn của Lữ Vĩnh, nửa thân dưới gã người que bị chữ “D” đang vắt ngang ngay sống mũi của cậu ta che mất.
Tất cả diễn ra quá nhanh khiến cả tôi và Lữ Vĩnh đều không kịp phản ứng.
“END!” Gã người que mở miệng nói. Khuôn miệng nhếch nghiêng lên lộ ra một nụ cười rất xấu xa.
Tầm mắt của Lữ Vĩnh trở nên mơ hồ, nhưng lần này không phải do cái thứ ấy, mà là do ý thức của cậu ta đang dần vỡ vụn.
Khung cảnh trước mắt thình lình tối đen, tôi vội mở mắt ra thì nhìn thấy trần nhà của phòng mình.
Nhịp tim của tôi vẫn còn vì sự thay đổi cuối cùng trong giấc mơ kia khiến cho chưa thể bình phục lại được.
Chết rồi… Lữ Vĩnh chết rồi… Vốn dĩ cậu ta đã chết, nhưng cái bị thứ ấy sát hại trước đây là thể xác, còn vừa nãy… là linh hồn?
Tôi đột ngột tỉnh dậy từ trong giấc mơ, điều đó chứng minh rằng linh hồn của Lữ Vĩnh cũng đã bị xóa sổ, giống hệt như con ác ma đã chiếm đoạt thân xác của Tần Vi Vi vậy.
Lông tóc trên người tôi đều dựng đứng cả lên, da gà da vịt nổi khắp người.
Cái thứ ấy rốt cuộc là gì? Và mục đích của nó là gì? Tất cả hành vi mà nó làm ra toàn bộ đều tràn đầy ác ý! Nó rốt cuộc là… làm sao mà được sinh ra?
Tôi càng suy nghĩ càng cảm thấy sợ hãi.
Tất cả những thứ đụng phải trước đây đều có một mục đích, có một nguyên nhân dẫn đến và có cách giải quyết. Nhưng khi phải đối mặt với một cái thứ vẫn chưa biết nó là gì này, tôi hoàn toàn không cảm nhận được những điều trên. Ý nghĩa tồn tại của nó có chăng chỉ là trêu đùa loài người và… sát hại loài người.
Tôi nằm ngơ ngác trên giường rất lâu, mãi cho đến lúc mẹ gọi tôi dậy, khi mẹ nhìn thấy bộ dạng ấy của tôi thì bà vô cùng lo lắng.
“Con chỉ nằm mơ thấy ác mộng thôi.” Tôi động đậy cái miệng.
Nhưng vẻ mặt của mẹ tôi vẫn lo lắng như cũ, có lẽ sắc mặt tôi lúc này thật sự nhìn rất khó coi.
“Con không sao, nghỉ ngơi một lát là đỡ rồi.” Tôi an ủi nói.
“Có phải con gặp phải chuyện gì không? Là chuyện liên quan đến công việc? Hay là trong cuộc sống…” Mẹ tôi ngập ngừng hỏi.
“Con không sao thật mà, do hôm qua xem phim kinh dị thôi. À mà cái chuyện đáng xấu hổ này mẹ đừng có mà kể cho em con nghe.” Tôi nói bừa.
Em gái tôi đúng lúc đi ngang qua phòng tôi, quay đầu vào nói luôn: “Đừng nói với em cái gì?”
“Không có gì.” Tôi vội vàng trả lời.
Em gái nghi ngờ, hết nhìn tôi rồi lại nhìn mẹ, “Anh, có phải anh có bạn gái rồi không? Chẳng lẽ là gặp phải cô gái hư hỏng rồi bị lừa tiền lừa sắc hả?”
“Nói bậy bạ gì đó?” Tôi từ bên cạnh mẹ đi qua, xoa mạnh đầu của nó, “Nhanh đi đánh răng đi. Đừng có mà để bị đi học muộn.”
“Vẫn còn sớm mà, làm sao có thể muộn được chứ?” Em gái tôi gạt tay tôi ra, nói lầm bẩm, “Em thấy thì đúng là bị lừa tiền lừa sắc rồi.”
Tôi làm tư thế muốn vò đầu nó, thì nó liền nhanh chóng chui vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại.
“Con thật sự không có chuyện gì chứ?” Mẹ tôi vẫn không yên tâm nên lại hỏi một lần nữa.
“Thật mà.” Tôi trả lời khẳng định.
Những việc này tôi không thể nói với người nhà được, vì sẽ khiến họ phải lo lắng. Nhưng đối với những kẻ đã trót vào hang cọp như bọn Tí Còi thì tôi chẳng cần phải giấu giếm điều gì. Nếu như không có ai để nói ra thì chắc tôi có lẽ đã phát điên rồi.
“Cái thứ ấy tựa như mấy trò đùa kinh dị, khủng bố, ma quái trong tiểu thuyết nhỉ. Nếu là giống như hệ thống trong ‘văn hài hước ’ hay ‘sảng văn’ thì hay biết mấy.” Tí Còi than thở.
“Cái này thì hoàn toàn không có cách đối phó đúng không? Mục đích của nó chính là chơi người ta đến chết.”
Trần Hiểu Khâu trầm ngâm hồi lâu rồi nói: “Có thể là do trước đó họ đã lựa chọn sai. Cô bé A Đóa đó có lẽ không phải xử lí như thế nếu họ chọn đúng.”
“Lữ Vĩnh từ chối trò chơi chắc chắn là sai rồi. Còn Vương Di Quân lại do chọn lựa sai.” Tí Còi bẻ mấy đầu ngón tay.
“Thế còn vụ của Thiên Nhất Chân Nhân thì sao? Chuyện đó chỉ có mình Vương Di Quân gặp phải thôi.” Quách Ngọc Khiết đưa ra nghi vấn.
“Có lẽ là chuyện xảy ra bất ngờ? Tính ra thì độ thông minh của nó rất cao, mới có thể đem những hiện tượng kì dị ma quái xảy ra bất ngờ dung nạp vào trong hệ thống chứ. Nhưng mấu chốt chủ yếu chắc chắn nằm ở kịch bản của chính bản thân nó. Cái cô bé A Đóa kia, như nội dung anh Kỳ nói, kịch bản của câu chuyện cũ rích. A Đóa là Boss, cha nó chỉ là một lựa chọn sai lầm hoặc là một kết cục bình thường mà thôi. Cần phải làm ra một cái kết thật sự mới có thể thoát khỏi nó.” Tí Còi phán như đúng rồi.
“Điều kiện tiên quyết là chắc chắn phải dựa vào phương thức chiêu trò trong game để giải quyết.” Trần Hiểu Khâu kết luận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...