Nguyên nhân tử vong kì lạ của Vương Di Quân khiến cho năm người bọn tôi cũng nhất thời nghĩ không ra là chuyện gì. Tôi cũng hỏi Cổ Mạch một chút, nhưng vì anh ta chưa qua nghe thử nên tất nhiên cũng chẳng thể đưa ra phán đoán được.
Tôi ôm tâm trạng rối như tơ vò lên giường đi ngủ. Đầu vừa chạm vào gối đã cảm thấy mình như đang rơi vào trong bóng tối.
Tim tôi nảy lên một cái.
Là Vương Di Quân sao? Đối tượng trong giấc mơ lần này của tôi có phải cô ta không?
Tôi nghe thấy một chuỗi giai điệu, không phải tiếng hát, mà có chút gì đó hao hao kiểu nhạc khởi động máy tính hoặc điện thoại, nhưng lại không giống bất kì một giai điệu khi khởi động máy của hãng điện tử nào mà tôi biết.
Sau khi chuỗi nhạc ấy kết thúc, bóng tối trước mắt hiện ra một cái…
Thanh tiến trình...
Thanh tiến trình?
Thanh tiến trình?!
Tôi nhìn kĩ hình ảnh ấy mấy lượt, đây đích xác là thanh tiến trình, phía trên còn đang có cả chữ “loading”, từng chữ một theo thứ tự nhảy lên rớt xuống, giống như những hình ảnh “loading” của bất kì một trò chơi nào.
Tôi ngơ ra một lúc, mới bắt đầu nghi ngờ rằng giấc mơ lần này bắt đầu bằng một trò chơi VR (game thực tế ảo) nào đó.
Game VR hiện tại đang rất phổ biến, có điều chỉ tập trung trong thế giới của các game thủ mà thôi, nếu không phải là người mê game thì chẳng mấy ai muốn mua thứ này. Tôi, Tí Còi và cả Gã Béo cũng đã từng mua, nhưng hai máy trò chơi VR của tôi và Gã Béo sớm đã bị vứt vào trong thùng mà không một lần ngó đến nữa. Còn Tí Còi tính ra đối với game vẫn còn chung tình lắm.
Bâng quơ suy nghĩ một lát, tôi chợt phát hiện thanh tiến trình đã chạy xong. Tôi đang muốn nhấc mình tách ra khỏi đối tượng nhập vào lần này, để xem xem có phải là Vương Di Quân không, thì chợt thấy trước mắt sáng lên.
Ánh sáng này cũng không hẳn là quá sáng.
Trong căn phòng tối om, đó là ánh đèn ngoài hành lang hắt vào, còn có ánh sáng màn hình của chiếc điện thoại đang ở sát bên cạnh.
Tôi lại lần nữa đơ ra.
Cái phòng bệnh này tôi đã quá quen rồi. Chính là cái phòng cách ly mà nhóm ba người Vương Di Quân nằm.
Tại sao thanh tiến trình vừa kết thúc thì hình ảnh lại biến thành như thế?
Tôi chẳng kịp suy tư gì thì ngay trước mặt chợt đỏ rực lên, năm chữ lớn “Năng lượng cao phía trước” hiện ra trước mắt.
Nó thật sự là hiện ra trước mắt đúng như nghĩa đen, từ không trung hiện lên, che phủ hết tầm nhìn của tôi trong hai giây, rồi lại biến mất giữa hư không.
Tôi có cảm giác như não của mình cũng mất hút theo vậy.
Rốt cuộc là chuyện gì đây?
Hơi thở và nhịp tim đồng loạt tăng tốc, adrenalin được tiết ra, một loại cảm giác hưng phấn đang từ từ lan ra khắp các cơ thịt, huyết quản cho đến da đầu cũng đang nhè nhẹ run lên. Nhưng cảm giác ấy không phải của tôi, mà là của Vương Di Quân. Trong vô thức tôi bay về phía trước một đoạn, quay lại thì quả nhiên là cô ta.
Vương Di Quân đang nằm trên giường bệnh, giường bên cạnh là Tần Vi Vi.
Thời gian chắc hẳn là tối hôm đó, cái đêm mà Thiên Nhất Chân Nhân xuất hiện.
Tôi vội vàng quét mắt nhìn về phía Tần Vi Vi, nhưng trên người cô ta hoàn toàn chẳng có gì cả.
Khi nằm mơ lần trước tôi cũng từng xuất hiện ở chỗ này tại thời điểm này, bây giờ cũng lại có mặt ở đây. Cùng một người thì không thể nhìn thấy chính mình ở cùng một thời điểm trong giấc mơ đúng không? Không đúng, tôi đã nhìn thấy rồi. Trong chuyện của Lư Mạn Ninh lúc trước, tôi đã nhìn thấy chính mình nằm ngủ trên giường. Cho nên linh hồn với linh hồn thì không thể nhìn thấy lẫn nhau sao? Hoặc là do linh hồn của tôi vốn dĩ là một dạng trạng thái không thể nhìn thấy? Thực lực của tôi vẫn chưa thể khiến tôi giống như Diệp Thanh mà phát hiện được linh hồn của tôi?
Tôi suy nghĩ lung tung một hồi thì chợt nghe tiếng mở cửa vang lên, vội vã định thần trở lại.
Đây không phải là lúc nghĩ ngợi mấy chuyện đó.
Thiên Nhất Chân Nhân xuất hiện giống như lần trước tôi đã mơ thấy.
Nhưng lần này tôi đứng ở một vị trí khác, ngược lại là có thể nhìn thấy được vẻ mặt của ông ta. Trên khuôn mặt của ông ta lúc này là một loại kinh ngạc và suy tư. Ông ta đang do dự.
Lần trước nhìn thấy Thiên Nhất Chân Nhân đứng ở cửa một lúc, là ông ta đang do dự sao?
Tôi đưa mắt qua nhìn Vương Di Quân, cô ta quả thực đang rất hào hứng, thậm chí có phần phấn khích nữa.
Tôi không thể hiểu nổi.
Lúc đầu thì nhìn thấy thanh tiến trình, tiếp đó là “Năng lượng cao phía trước”, rốt cuộc mấy thứ đó là muốn thể hiện điều gì?
Những gì diễn ra tiếp theo đều giống như cảnh mộng lần trước tôi đã mơ thấy, Thiên Nhất Chân Nhân giết chết con ác ma, rồi chuyển ánh nhìn lên Vương Di Quân.
Vương Di Quân vẫn không hề do dự, xông ra khỏi phòng bệnh.
Tôi vội vàng lao theo.
Đối tượng của cảnh mộng này là Vương Di Quân, lúc này cô ta vẫn chưa chết, nên tôi có thể đi theo mà không cần phải tỉnh lại giống như lần trước.
Vương Di Quân chân trần chạy như bay.
Quầy trực y tá không còn ai, đèn đóm đã tắt sạch.
Tiếng bước chân vang vọng trên hành lang “bình bịch bình bịch”, bên cạnh đó còn có cả tiếng hít thở của cô nữa. Nhưng trên mặt cô ta một chút cũng không sợ hãi, mà ngược lại còn đang nhếch mép lên cười.
Thiên Nhất Chân Nhân đang đuổi theo ở phía sau, quay đầu lại thì tôi có thể thấy được vẻ mặt đầy ngờ vực của ông ta, bước chân truy đuổi cũng có chút ngập ngừng. Ông ta đang đang nghi ngờ là tại sao cô bé này lại to gan như thế ư?
Vương Di Quân chạy đến cửa thang máy rồi nhấn nút, nhưng thang máy vẫn đứng im, do dự một lát rồi lại quay người tiếp tục chạy.
Qua hai khúc cua thì nhất thời cũng chẳng thấy Thiên Nhất Chân Nhân đâu nữa.
Vương Di Quân đang chạy thì bất chợt dừng lại, rồi lui về mấy bước, liếc nhìn cái hòm chữa cháy ngay bên cạnh. Trong hòm chữa cháy ngoài ống xịt ra còn có một cây rìu thoát hiểm.
Nói thật lòng, cả đời tôi chưa một lần thấy qua cây rìu thoát hiểm nào ở chỗ công cộng. Bệnh viện Trung Tâm lại trang bị cả thứ này sao?
Hơn nữa, hòm chữa cháy này lại hoàn toàn không khóa.
Vương Di Quân dễ dàng mở thùng chữa cháy và lấy cây rìu ra.
Tôi rất nhanh đã bị hỗn loạn. Rốt cuộc là chuyện gì đây? Sự phát triển của chuyện này cũng quá…
Sự phát triển này cứ như sóng vỗ, cơn này ập lên cơn kia khiến tôi chẳng hiểu gì cả.
Thiên Nhất Chân Nhân đã xuất hiện ở góc cua, nhìn thấy Vương Di Quân cầm chiếc rìu trên tay thì bật cười. Đó là một nụ cười đầy mỉa mai. Ông ta cảm thấy một cô gái như Vương Di Quân mà lại muốn dùng cái thứ ấy để đối phó với ông ta thì rất buồn cười. Tôi cũng cảm thấy như vậy.
Tim tôi như muốn chui ra khỏi cổ họng.
Sau đó Vương Di Quân đã bị Thiên Nhất Chân Nhân chiếm thân xác sao? Hay là ông ta dùng một phép thuật gì đó để không chế cô? Nếu thế thì tôi phải làm sao?
Tôi thật sự là không biết nên làm gì bây giờ, cái duy nhất có thể nghĩ ra được là một cách ngốc nghếch.
Thiên Nhất Chân Nhân hình như không thể thấy được sự có mặt của tôi, tôi bèn hít thở thật sâu, quyết định xông đến. Hy vọng Vương Di Quân sẽ quyết đoán như lúc trước, quay đầu bỏ chạy. Trong khoảng thời gian tôi giằng co cũng đủ để cô ta có thể bỏ trốn thành công rồi.
Nhưng hành động của cô ta lại nhanh hơn tôi.
Nụ cười của Thiên Nhất Chân Nhân vẫn chưa tắt, ung dung chậm rãi dựng hai tay lên, làm một cái thủ quyết. Vương Di Quân đã xông tới trước mặt ông ta, tay vung rìu lên. Động tác của cô ta không dứt khoát, có chút vụng về.
Thiên Nhất Chân Nhân không thèm nhìn cô gái này, đã lách chân qua một bước, định nghiêng người tránh lưỡi rìu đang chực bổ xuống.
Tôi nói thầm trong lòng thôi xong rồi.
Phụt!
Tôi nhìn thấy máu tươi.
Máu tươi không phải phun lên trên mặt tôi, mà là trong tầm mắt của tôi phủ đầy màu máu. Tôi hoàn toàn chết đứng khi thấy cảnh tượng này. Nhưng trong chớp mắt tôi chợt nhận ra, không phải máu phủ kín tầm nhìn của tôi mà là phủ kín tầm nhìn của Vương Di Quân.
Trong mắt của Vương Di Quân đều bị màu đỏ che phủ.
Vẻ mặt của Thiên Nhất Chân Nhân lúc này còn khó có thể tin được hơn cả tôi. Ông ta cúi đầu nhìn xuống ngực của mình, lưỡi rìu đang cắm vào đó, nhưng vết thương không hề trào máu. Cảnh tượng này thật là kì quái, giống như những đạo cụ rách nát của những hãng phim hạng ba vậy. Nhưng biểu cảm của Thiên Nhất Chân Nhân thì hoàn toàn không phải đang diễn xuất. Tôi cũng xác nhận lúc nãy mình không nhìn nhầm. Chiếc rìu trong tay của Vương Di Quân cầm đã bổ xuống, di chuyển một cách kì dị và sau đó quả thực đã cắm phập vào ngực của Thiên Nhất Chân Nhân.
Thiên Nhất Chân Nhân đổ gục xuống sàn nhà. Ông ta không có chảy máu. Trong mắt của Vương Di Quân cũng biến thành màu sắc bình thường trở lại.
“Ngươi… sao lại…” Thiên Nhất Chân Nhân khó khăn thốt ra mấy chữ, rồi giận dữ trừng mắt nhìn, không cam lòng mà mất đi năng lực nói chuyện.
Tầm nhìn của Vương Di Quân bắt đầu thay đổi. Góc phải của tầm nhìn hiện lên một tấm bảng, trên đó viết một hàng chữ “Thành tích: đã hoàn thành nhiệm vụ của người chơi mới”. Tầm nhìn của cô ta bắt đầu mờ mịt. Sau đó lại từng chữ một khác nhảy lên rõ ràng: “Trong lúc hệ thống làm mới, mời người chơi trở về vị trí xuất phát”. Phía dưới còn có một thanh tiến trình.
Trên mặt Vương Di Quân lộ ra nụ cười, cũng chẳng thèm nhìn Thiên Nhất Chân Nhân đang nằm dưới đất, chạy chân sáo mà trở về phòng bệnh, nằm vật ra giường, thậm chí còn lăn lộn mấy vòng, miệng cười ha ha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...