“Chúng ta cần phải liên lạc với người mà Tiền Lan mời đến. Có lẽ ông ta biết chút gì đó.” Trần Hiểu Khâu nói.
“Ông ta mà biết còn làm xảy ra chuyện như thế này?” Quách Ngọc Khiết rất hoài nghi.
“Ông ta không biết có một đám trẻ con tự đi tìm đường chết.” Tí Còi trả lời.
“Tần Vi Vi có phải bởi vì việc này nên tính tình thay đổi không?” Gã Béo đưa ra một loại khả năng.
Tí Còi gửi đến một icon bỗng nhiên hiểu ra.
Quách Ngọc Khiết gửi đến một icon y chang.
Tôi cầm điện thoại di động, không động đậy. Tôi còn đang suy nghĩ về vấn đề kia. Rốt cuộc tôi đã đụng phải hồn ma của ai?
Vấn đề này, tôi vẫn chưa có được đáp án.
Tối hôm đó tôi tiếp tục nằm mơ, cảnh vật trong mơ đều vẫn như cũ rất lạ lẫm, trong tầm nhìn là một cuốn vở bài tập và hai bàn tay trắng nõn.
Tôi đã tốt nghiệp nhiều năm nên nếu chỉ từ cuốn bài tập toán mà cô bé này đang làm thì tôi không thể phán đoán ra tuổi của cô ấy. Cô bé cầm cây bút chì bấm, không có hình vẽ trang trí gì cả mà chỉ có một màu đơn giản, trên đầu cây bút còn có gắn cục gôm. Loại bút này năm nào vẫn như năm nào, hình dáng không hề thay đổi, tôi cũng không thể dựa vào cây bút mà phán đoán được thời gian.
May mắn thay, cô bé đã làm xong câu hỏi cuối cùng, khi đóng lại cuốn vở bài tập thì tôi đã thấy được họ tên, lớp và trường của cô ấy.
Bốc Hiểu Đan, lớp 4/12, trường trung học Dục Tài.
Tôi ghi nhớ cái tên này.
Bốc Hiểu Đan đem vở bài tập để vào một ngăn trong cặp sách rồi lại từ đó lấy ra một quyển khác làm tiếp.
Cặp sách để dưới đất, dựa vào chân bàn học. Lúc Bốc Hiểu Đan lấy cuốn vở bài tập thì cong người nghiêng thân mình, bím tóc đuôi ngựa từ sau gáy hất lên phía trước.
Tôi cảm thấy phần gáy mát lạnh, tim đập nhanh hơn. Tôi rất nhanh liền phân biệt ra được, cảm giác này không phải của tôi mà là của Bốc Hiểu Đan.
Nhịp tim của Bốc Hiểu Đan đập nhanh giống như ngựa hoang mất cương hay là của xe hơi đang mất khống chế vậy, nhưng chính cô bé ấy lại không hề có cảm giác.
Còn cảm giác của tôi thì vừa kinh hãi vừa phẫn nộ.
Thường Doanh, Dương Dương đã chết rồi, bây giờ lại thêm một cô bé trẻ tuổi như thế này chết trong tay con ma nữ đó nữa!
Ngoài ba cô gái này, không biết còn có bao nhiêu người đã bị nó hại?
Thậm chí tôi còn bắt đầu hoài nghi, trường học Tần Vi Vi xảy ra chuyện này thật sự là bởi vì có liên quan đến việc gọi hồn của nhà Tiền Lan? Tần Vi Vi cũng là học sinh lớp 12! Con ma nữ này chuyên ra tay giết hại những học sinh lớp 12 sao?!
Bỗng nhiên tôi để ý thấy còn một vật khác trong tầm mắt. Ở bên cạnh bàn học, cũng có một cái túi được để dưới đất, nhưng không phải là cặp sách, mà là loại túi vải có hai dây đeo, phía trên có in tên của trường: Trường dạy múa Ba Lê Viên Mộng.
Tôi ngơ ngẩn.
Ba Lê?
Bốc Hiểu Đan đã ngồi thẳng dậy, đem vở bài tập và sách giáo khoa mới lấy ra để ở trước mặt.
Tầm mắt của tôi không thể không chuyển động theo.
Trên bàn làm việc có cái đồng hồ báo thức nho nhỏ, to cỡ bàn tay, hình tròn, mặt đồng hồ có hình công chúa trong phim hoạt hình nào đó, nhưng màu sắc của nó rất xấu. Vốn dĩ đó là một nàng công chúa da trắng còn bây giờ thì nhìn như người da đen có dòng máu Latin vậy. Đồng hồ báo thức phản quang chiếu ra một cái bóng đen.
Sau khi Bốc Hiểu Đan chép xong một bài văn thì mới chú ý đến cái bóng đen trên đồng hồ báo thức. Lúc này, nhịp tim đập của cô bé nhanh gấp bốn lần nhịp chạy của kim giây đồng hồ. Tôi đều có thể cảm nhận được sự rung động trong lồng ngực cô bé.
Bốc Hiểu Đan nhìn chằm chằm đồng hồ báo thức trong chốc lát mới nghi ngờ quay đầu lại.
Ác ma kia đang đứng sau lưng của cô bé, cách cô bé một đoạn, nó cứ nhìn chằm chằm vào cô.
Trái tim Bốc Hiểu Đan bỗng nhiên ngừng đập, thân thể từ trên ghế ngã xuống.
“Rầm” một tiếng vang lên, tựa như tiếng súng lệnh.
Vào lúc này ác ma bắt đầu hành động.
Cổ của nó gãy ra, đầu ngửa ra sau. Ác ma lung lay tiến lên phía trước, trên đường đi cánh tay và nội tạng đều rơi hết ra. Đợi đến khi đi tới trước mặt Bốc Hiểu Đan, đầu gối của nó gãy mất, thân thể quỳ xuống, sau đó cái đầu ngửa ra phía sau bỗng nhiên hất lên, khuôn mặt đẫm máu nhìn vào Bốc Hiểu Đan.
Trong lòng Bốc Hiểu Đan đang sợ hãi thét lên, nhưng trái tim của cô ấy ngay cả muốn đập cũng đã không thể làm được nữa.
Bàn tay ác ma vuốt ve lấy gương mặt của Bốc Hiểu Đan, giống như đang kiểm tra đồ vật. Có lẽ kết quả không làm nó hài lòng lắm. Ác ma thu tay về, đứng lên, vết thương trên cổ đã phục hồi như cũ, đầu gối cũng đã được nối liền, nội tạng vừa lòi ra dần dần biến mất, các miệng vết thương chậm rãi khép lại, cánh tay đã gãy giờ cũng lành lại. Nó trở về hình dạng ban đầu.
Bốc Hiểu Đan hoảng sợ mà chứng kiến hết thảy những chuyện đã xảy ra, cô bé thấy con ma này không còn liếc nhìn mình nữa mà lập tức quay người rời đi, mỗi bước một bước thì thân thể của nó liền mờ đi một phần.
Trong khoảnh khắc chuẩn bị biến mất, chỉ thấy thân thể con ma kia đột nhiên run rẩy, phát ra tiếng rống không cam lòng: “Trở về... trở về!”
Giống như là bị cối xay thịt xay nát, thân ảnh của nó “Phốc” một tiếng biến thành đống thịt vụn rồi lại bị lực lượng vô hình nào đó ép thành bụi phấn, hoàn toàn tiêu tán trong không khí.
Tôi chảy mồ hôi lạnh đầy người.
Tôi đã quen dần với tình trạng chết thảm thiết của con ác ma kia cùng với tiếng tim đập kỳ lạ của người chết, nhưng cảnh tượng cuối cùng của giấc mơ này lại làm tôi không rét mà run.
Là thứ gì mà lại có thể dễ dàng tiêu diệt được con ma kia?
Là đạo sĩ cao nhân? Hay là một con quái vật hung ác hơn?
Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được sự uy hiếp. Ở trong giấc mộng, tôi cũng không phải là chưa từng bị uy hiếp, cũng không phải chưa từng thấy người sống chết đi, quỷ hồn bị tiêu diệt, nhưng cho tới bây giờ tôi chưa thấy qua có ai đáng sợ như vậy, giết người một cách dứt khoát đến thế, không để cho người khác có chút thời gian phản kháng nào.
Trong đầu tôi hiện lên một tia sáng, không để ý bây giờ vẫn còn sớm liền gọi điện thoại cho Cổ Mạch.
Cổ Mạch bị tôi đánh thức, nghe tôi nói liên miên lải nhải về giấc mơ đó.
Cuối cùng, tôi hỏi: “Sức mạnh của Diệp Thanh có thể làm như vậy không?” Tôi nhớ mang máng khi Diệp Thanh diệt ma quỷ cũng là khiến nó biến thành bột phấn.
“Không phải.” Cổ Mạch phát ra tiếng nói đầu tiên trong điện thoại, rất dứt khoát.
Tôi ngạc nhiên, “Không phải?”
“Không phải.” Cổ Mạch khẳng định, “Khi Diệp Thanh diệt ma quỷ, cậu ta trực tiếp đánh tan nó, không hề có máu thịt gì cả, sẽ không có hiệu ứng khoa trương như cậu nói đâu. Tôi nói này, có phải cậu đã tự mình tưởng tượng ra những thứ đó hay không?”
“Dĩ nhiên không phải.” Tôi đen mặt, “Tôi tưởng tượng mấy thứ đó làm cái gì?”
Cổ Mạch nói như vậy, tôi liền nhớ lại hoàn toàn. Trong mộng tôi nhìn thấy Diệp Thanh diệt ma quỷ, chính là lúc tôi mơ tới Cổ Mạch. Cảnh tượng đó hoàn toàn không có máu me gì cả, con ma nữ kia chỉ là bị đánh thành bột phấn rồi biến mất.
“Ồ, vậy cứ coi như tôi chưa nói gì đi.” Cổ Mạch trực tiếp cúp điện thoại.
Tôi bất đắc dĩ, thay quần áo rửa mặt ăn sáng rồi đến văn phòng, chào hỏi đồng nghiệp, cảm giác khi kể lại chuyện hôm qua với đám bạn bè thực sự này nghe tốt hơn nhiều khi kể cho tên Cổ Mạch kia.
“Bốc Hiểu Đan của trường trung học Dục Tài? Trường dạy múa Ba Lê Viên Mộng?” Trần Hiểu Khâu chú ý đến manh mối.
Tí Còi cùng Quách Ngọc Khiết thảo luận kiểu chết kì lạ của con ma nữ kia.
“Nói như vậy, con ma nữ đó đã chết?” Gã Béo hỏi, “Rốt cuộc anh đã đụng phải thứ gì thế anh Kỳ?”
Vấn đề này đến bây giờ tôi vẫn chưa có đáp án.
“Có lẽ là vừa mới chết không lâu, cho nên anh Kỳ mới mơ tới.” Tí Còi nói.
“Chắc không phải đâu. Tôi nhìn thấy cái đồng hồ báo thức kia, kiểu dáng rất cũ kỹ, còn in lên các nhân vật hoạt hình rất cẩu thả nữa.” Tôi lắc đầu phủ định.
“Bây giờ không còn bán loại đồng hồ báo thức này sao?” Tí Còi nghi hoặc.
Điều này chúng tôi ai cũng không rõ.
Tí Còi hỏi như thế làm tôi cũng không chắc chắn lắm. Dù sao thì đã lâu rồi tôi chưa từng thấy loại đồng hồ báo thức này, nhưng mà ai biết được có khi vẫn còn một số xưởng nhỏ còn sản xuất thì sao?
Trần Hiểu Khâu liên hệ Trần Dật Hàm. Từ chỗ Trần Dật Hàm điều tra thời gian Bốc Hiểu Đan tử vong thì lúc đó mọi thứ sẽ rõ ràng.
Trước giờ tan tầm, Trần Hiểu Khâu đã có kết quả từ Trần Dật Hàm.
“Bốc Hiểu Đan của trường trung học Dục Tài chết năm 1999, cùng Dương Dương, Thường Doanh chết cùng một ngày, hơn nữa, còn là cùng một khoảng thời gian.” Trần Hiểu Khâu nói, “Thời gian cụ thể thì lúc ấy không có ghi chép.”
“Điều này...” Tôi càng thêm nghi ngờ.
“Bên cạnh đó, cái trường dạy múa Ba Lê Viên Mộng kia...” Trần Hiểu Khâu nói tiếp, “Vào ngày đó năm 1999, có mười hai học sinh ở lớp chọn của trường đó tử vong. Dương Dương, Thường Doanh, Bốc Hiểu Đan đều là học sinh lớp này.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...