Video góc trên bên phải hiển thị thời gian và ngày tháng theo thứ tự là 14 giờ 38 phút ngày 16 tháng 4 năm 2014, toa tàu số 2115. Người trên tàu không nhiều, còn có một số ghế trống, một người hành khách đứng dựa vào cửa, có hai hành khách khác đứng ở chỗ để tay ở cửa ra vào.
Trong màn hình là hình ảnh một bé gái được đánh dấu tròn, khoảng mười tuổi, búi tóc củ tỏi đang ngồi dựa vào một người phụ nữ khác. Người phụ nữ kia ôm lấy túi sách, đang nhìn vào điện thoại. Bé gái ngồi ngịch ngón tay, lúc xe đến trạm thì đứa bé sẽ hơi ngẩng đầu lên. Hai mẹ con thỉnh thoảng sẽ nói với nhau hai ba câu, người phụ nữ cho đứa bé xem nội dung trong điện thoại.
Tàu điện ngầm vẫn đang chạy, tiến vào đường hầm tối đen.
Hình ảnh bị phóng đại lên, theo dõi sát lấy bé gái. Bởi vì hình ảnh bị phóng lên nên nhìn rất mơ hồ.
Giống như có thứ gì đó lướt qua ở bên trên cửa sổ thủy tinh đen kịt đang phản quang kia.
Bé gái cúi đầu, sờ lên búi tóc của mình sau đó lại ngẩng lên lại. Qua một lát, bé gái lại một lần nữa quay đầu che lấy búi tóc rồi nhìn về phía cửa sổ thủy tinh rồi lại nhìn qua chỗ ngồi.
Đoàn tàu vừa vào trạm, cửa sổ đen kịt sáng lên.
Người phụ nữ dường như đang nói cái gì đó nên bé gái quay đầu nhìn về phía mẹ mình.
Màn hình một lần nữa chuyển sang toàn cảnh.
Đoàn tàu lại tiếp tục chuyển động, có người lên và xuống xe. Bên cạnh hai mẹ con vẫn không có người ngồi, đường đi trên tàu trước mặt cũng trống không.
Bé gái bắt đầu móc lấy móng tay của mình, ngồi yên một chỗ.
Qua hai trạm, màn hình lần nữa phóng to trên người bé gái.
Tàu đang chạy nhưng tốc độ chậm lại do tốc độ phát video đã bị điều chỉnh.
Cái ghế sau lưng bé gái chậm rãi vươn ra hai cái bóng đen, bóng đen phía trước hiện lên rõ ràng hình dạng của cái tay. Nhìn từ góc độ này, hoàn toàn nhìn không ra đây là bàn tay của đàn ông hay của phụ nữ.
Cái tay bên phải xuyên qua cánh tay của người phụ nữ, cái tay bên trái thì từ chỗ trống bên cạnh bé gái vòng một vòng tròn, hai cánh tay hợp lại thành một hình tròn rồi bỗng nhiên vòng tròn đó thu nhỏ lại!
Sau một giây bé gái mới lộ ra biểu cảm hoảng sợ rồi nhảy dựng lên tại chỗ.
Hai cánh tay vào lúc ấy liền biến mất giống như chưa tồn tại.
Bé gái đứng ở trên lối đi đưa lưng về phía camera giám sát nên không nhìn thấy biểu cảm gì. Người phụ nữ vẻ mặt kinh ngạc nhìn bé gái, mở miệng nói cái gì đó rồi lại nhìn đến chỗ trống bên cạnh, tiếp theo là sợ hãi đứng lên kéo đứa bé kia.
Tốc độ video được điều chỉnh lại bình thường.
Hành khách xung quanh đều nhìn qua bên đó.
Cửa sổ đen kịt kia lại lần nữa sáng lên.
Người phụ nữ kéo theo đứa bé bước nhanh tới cửa ra, sau khi cửa tàu mở liền lập tức dắt bé gái đi xuống.
Video dừng ở đây.
Ngày 19 tháng 4 năm 2014, nhận điện thoại của người ủy thác. File ghi âm điện thoại 201404190815.mp3.
“Xin chào, cô Vương...”
“Chuyện đó, bùa hộ thân của các cậu rất có hiệu quả. Con của tôi đã không sao nữa rồi, cám ơn các cậu.”
“Vâng. Thế thì tốt. Về việc điều tra mà lần trước tôi nói...”
“Tôi cảm thấy ổn rồi. Dừng ở đây thôi. Số tiền còn dư đợi chút nữa tôi sẽ gửi cho các cậu sau. Cứ vậy đi.”
“Cô Vương...”
Ngày 19 tháng 4 năm 2014, tạm dừng điều tra. Sự kiện được xếp vào loại “Chưa hoàn thành”, thiết lập từ khóa “Tàu điện ngầm”, “Biến thái trên tàu điện ngầm”, nếu như có sự kiện tương tự xảy ra, sẽ bắt đầu điều tra lại.
Ngày 20 tháng 4 năm 2014, bỏ dở điều tra. Sự kiện được xếp vào loại “Chưa hoàn thành”, thiết lập từ khóa mấu chốt “Tàu điện ngầm”, “Biến thái trên tàu điện ngầm”, nếu như có sự kiện tương tự xảy ra, sẽ bắt đầu điều tra lại.
...
Xem xong hồ sơ thì tôi có cảm giác chẳng hiểu ra sao. “Tạm dừng” và” Bỏ dở” ở hai hàng cuối cùng của hồ sơ kia là có ý nghĩa gì? Còn có cái tay từ trong ghế duỗi ra kia là chuyện gì xảy ra? Ba người ủy thác này đều bị cùng một thứ sờ mó sao? Nhưng dường như lại không hề có điểm giống nhau nào ở trong đó cả.
Bởi vì cái hồ sơ này mà cả một đêm tôi không tài nào ngủ được, vẫn luôn muốn biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào. Ngày thứ hai tôi mang theo một đôi mắt gấu trúc đi làm.
Gã Béo nằm viện, cả một tuần này đều là tôi cùng Tí Còi chạy đi làm việc với những người có quyền tài sản. Không biết có phải là thời thế luân chuyển hay không, mà lần này không có đụng phải những loại gia đình như Trần Gia Huy hay Tống Hiền. Vốn dĩ Tí Còi còn chán ghét với việc phải lớn tiếng qua lại với những ông già lãng tai, nhưng từ lần gặp Trần Gia Huy và Tống Hiền trở đi thì cậu ta cảm thấy rất hài lòng với công việc hiện tại, luôn cầu nguyện đừng gặp lại những gia đình như thế nữa.
Nằm viện hơn một tuần thì hôm nay Gã Béo xuất viện.
Buổi tối bốn người chúng tôi đã hẹn nhau cùng đi đón Gã Béo, ăn uống thỏa thích một trận. Cậu ta đã nằm viện hai lần liên tiếp rồi, thật là đáng thương. Nhưng có Tiết Tĩnh Duyệt chăm sóc thì chỉ số đáng thương đã giảm đi đột ngột, còn chỉ số khiến người khác phải phẫn nộ thì lại tăng lên ngùn ngụt.
Tí Còi đề nghị, tối nay phải ăn thật đã nên chúng tôi liền quyết định đi ăn cay.
Trần Hiểu Khâu ở phương diện này có chút thành thật, nhắc nhở: “Anh ấy vừa xuất viện, phải ăn đồ thanh đạm một chút.”
“Không sao. Trong quán cơm chắc chắn sẽ có cơm trắng mà!” Tí Còi vung tay lên.
Quách Ngọc Khiết ở một bên cười đến nghiêng ngả, vẫn không quên đồng ý: “Nói rất đúng! Không chỉ có cơm trắng mà còn có nước sôi!”
Trần Hiểu Khâu im lặng không lên tiếng.
Quách Ngọc Khiết lấy điện thoại, “Em sẽ tìm nhà hàng!” Cô ấy lướt điện thoại một lát, kêu lên: “Ôi, trùng hợp ghê, kế bên bệnh viện có một nhà!”
“Để anh xem, để anh xem.” Tí Còi đi qua nhìn, “Có đủ cay không?”
Tôi cùng Trần Hiểu Khâu yên lặng đem đồ dùng thu dọn xong, chờ cho hai người đang nở nụ cười mờ ám kia đặt xong chỗ thì bốn người chúng tôi cùng nhau rời khỏi phòng làm việc.
Lời cầu nguyện mỗi ngày của Tí Còi dường như đã có tác dụng. Những người mà hôm nay chúng tôi đàm phán rất thuận lợi.
Tôi giội một chậu nước lạnh cho tên Tí Còi còn đang vui vẻ kia, “Hiện tại đừng ở đây nói cái gì cũng thuận lợi được không, để rồi tới lúc bắt đầu thực hiện việc phá bỏ di dời kia lại không ngừng ở đó mà lắc đầu.”
“Chuyện về sau thì để sau này hãy nói đi.” Tí Còi yếu ớt nói một câu rồi cầm tờ danh sách kia nhìn một cái, “Em cảm thấy những người trong hai gia đình hôm nay rất bình thường, hẳn là sẽ không gây ra chuyện gì lớn. Hai ngày trước thì lại có chút khó hiểu.”
Có đôi khi “khó hiểu” không phải là những ông già có giữ quyền tài sản kia, mà thứ khó nắm bắt nhất chính là suy nghĩ của những đứa con của bọn họ.
Đương nhiên, những ông già tham lam tiền của há miệng liền muốn một triệu thì cũng không phải là không có. Chỉ là chúng tôi vẫn chưa đụng phải những loại người này thôi, nhưng nghe nói tổ kế bên đã đụng phải một vụ như vậy. Những người đó không phải muốn một triệu mà là hỏi “Có thể lấy mấy triệu“. Lại lấy một ví dụ: phá dỡ di dời nơi nào đó đổi lấy mười mấy phòng ở, những người đó cũng có thể nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Đó không phải là mấy triệu sao?” Giải thích cho họ về căn nhà nguyên bản có mấy trăm mét vuông, đổi lấy mười mấy căn phòng cũng không phải là mười mấy phòng có ba phòng ngủ hai phòng khách như trong trung tâm thành phố mà đắt như vậy được, nhưng đều vô dụng. Tổ kế bên đùa cợt: “Bên chúng tôi khẳng định sẽ có vài căn nhà bị cưỡng chế di dời.”
“Cứ đợi xem số tiền bồi thường cuối cùng là bao nhiêu đi.” Tôi thuận miệng nói, quay đầu xe đi về cơ quan.
“Những căn hộ ở Nam Giao thiết kế cũng ổn, diện tích cũng đủ, nhưng vị trí kia...” Tí Còi gật gù đắc ý.
Lần di dời này đã quyết định đền bù phòng ở là những căn nhà mới xây ở Nam Giao hai năm về trước. Cũng như Tí Còi nói về thiết kế, diện tích nhà ở thì không có vấn đề gì, khu nhà cũng ở nơi gần trường học mới, hoàn cảnh kiến trúc rất tốt. Nhưng Nam Giao là ngoại thành, đến nội thành cũng cần đến hai giờ, toàn bộ công trình trong hai năm này cũng chưa hoàn toàn xây xong. Nói về khu vực chỗ ở thì chắc chắn không thể so được với thôn Sáu Công Nông.
Đến cơ quan, tập hợp cùng Trần Hiểu Khâu và Quách Ngọc Khiết, chúng tôi đi tàu điện ngầm đến bệnh viện Trung Tâm.
Vào giờ cao điểm lúc tan tầm, tàu điện ngầm bên trong kín mít người.
Từ trước đến nay tôi cũng không nghĩ tới sẽ đụng phải những chuyện kia trên tàu, cũng sẽ không cẩn thận che chở thân thể của mình giống như những cô gái lúc chen chúc trong dòng người, nhưng tôi cũng sẽ thường che chở túi tiền điện thoại. Có đôi khi còn rất cẩn thận tránh để những cô gái đứng ở bên cạnh có hiểu lầm gì.
Nhưng lần này bị chen trong đám người, bỗng nhiên tôi liền nghĩ tới bộ hồ sơ mà tối hôm qua xem. Đột nhiên tôi có cảm giác nổi da gà.
Năng lực của tôi bị giới hạn trong mộng, tôi cũng không thể bóp méo trí nhớ của mình, nếu như bị gặp trúng...
Đến bệnh viện Trung Tâm, Quách Ngọc Khiết đưa cho tôi một cái khăn giấy: “Sao anh chảy nhiều mồ hôi vậy?”
Tôi liền đem nội dung trong hồ sơ đó nói cho họ nghe, biểu cảm của ba người lập tức trở nên tế nhị, quay đầu nhìn đoàn tàu vừa mới khởi hành kia.
Đoàn tàu chở đầy hành khách, tiếng gió, tiếng động cơ đi xa dần, đường hầm tàu điện ngầm đen ngòm nhìn không thấy lối ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...