Nếu là lúc tôi còn đang tỉnh táo thì tuyệt đối sẽ không dám làm như vậy. Hơn nữa từ bệnh viện Trung Tâm đi tới thôn Sáu Công Nông phải hết hơn ba tiếng đồng hồ. Một phần nguyên nhân chúng tôi dám đến đây là do lúc này tôi và Cổ Mạch đều đã say mèm. Đứng trước cổng thôn Sáu Công Nông, đầu óc tôi đã tỉnh táo hơn rất nhiều do những cơn gió đêm lành lạnh thổi vào mặt.
Tôi còn nhớ những lời Diệp Thanh từng nói, nhưng tôi vẫn không hề do dự mà tiếp tục tiến về phía trước. Cổ Mạch đã ngủ say như chết, tôi không dìu anh ta đi cùng vào trong khu nhà. Tôi muốn tự tìm đường chết thì cũng không có lí do gì phải kéo Cổ Mạch theo cùng cả.
Người của phòng bảo vệ ngoài cổng cũng có quen biết người của Phòng Di dời là tôi. Tôi liền vứt Cổ Mạch ở chỗ anh ta, chính mình đi vào trong.
Tôi cảm thấy mình tỉnh táo hơn không ít, nhưng mà trên thực tế, thì tôi vẫn còn có chút say ngà ngà, cơ thể nóng rực, tâm tình kích động. Có thể vứt Cổ Mạch ở phòng bảo vệ có lẽ đã là việc làm tỉnh táo nhất của tôi.
Trên đường đi tôi không nhìn thấy ma, cũng có thể là đã nhìn thấy, nhưng đầu óc tôi lúc này không còn tỉnh táo cho nên không có để ý cũng nên.
Tiến về phía lầu sáu, bước trên cầu thang, một hàng đèn điều khiển bằng âm thanh bật sáng lên, mãi cho tới khi lên lầu sáu thì hình như do đèn điều khiển bằng âm thanh đã bị hư, cho nên cả lầu đó vẫn cứ tối thui. Tôi nhờ vào ánh trăng nhìn rõ tấm biển của Thanh Diệp, nhưng khi mở cửa thì không biết là do tay bị run hay là do trời quá tối, nên tôi phải thử tới mấy lần mới cắm được chìa khóa vào ổ rồi mở khóa cửa.
Két két!!!
Tiếng cánh cửa chuyển động nghe giống như tiếng vang lên do xương cốt của người già cọ vào nhau khiến người ta cảm thấy ghê răng.
Một luồng không khí lành lạnh từ trong phòng nghiên cứu phả vào mặt tôi.
Tôi bước vào trong văn phòng, ầm một cái đẩy cánh cửa, tay vừa thả lòng thì chìa khóa liền bị rơi trên mặt đất, tiếng leng keng loong coong vang lên vô cùng rõ rệt trong căn phòng vắng lặng.
“Diệp Thanh!” Tôi kêu lên một tiếng, bước thật mạnh trên nền nhà bằng gỗ làm sàn nhà vang lên những tiếng bình bịch, “Diệp Thanh!!! Anh ra đây cho tôi!”
Tôi gào lên, đi vào văn phòng bên trong, nhìn quanh một vòng, nhưng không nhìn thấy thân ảnh của Diệp Thanh ở bên cạnh tủ hồ sơ.
“Diệp Thanh!” Tôi gào lên lần nữa, đi vào phòng nghỉ ngơi, rồi lại tiến vào cái dãy hành lang dài đó.
Không có ai, không có ai, không có ai… Không, hẳn nên nói là không có con ma nào mới đúng.
Đầu óc tôi giống như đang muốn nổ tung lên vậy.
“Diệp Thanh!” Tay tôi nắm lại thành nắm đấm, đấm lên cái bức tranh trừu tượng, “Anh đừng có mà giả chết! Anh ra đây cho tôi! Tôi biết anh đang ở đây! Anh cút ra đây cho tôi!”
Tôi nghĩ đến Gã Béo, nghĩ đến đám người Tí Còi, nghĩ đến cha mẹ và em gái trong nhà, nên khó có thể kiềm chế được cảm xúc.
Tôi giật bức tranh xuống, nhưng không nhìn thấy cánh cửa nào ở đó. Tôi thở hổn hển vài hơi, dứt khoát xoay người xông về phía văn phòng.
“Diệp Thanh! Anh ra đây! Con mẹ nó, anh ra đây cho tôi! Anh nói rõ cho tôi rốt cuộc là chuyện gì! Tại sao lại là tôi, con mẹ nó, tại sao lại là tôi chứ!” Tôi gào lên một cách đầy phẫn nộ.
Tôi và Kim Hải Phong không giống nhau, tôi là sau khi tới đây mới mở ra con mắt âm dương, mới có sức mạnh của mộng cảnh. Tất cả mọi chuyện đều bắt đầu từ cái văn phòng nghiên cứu này.
Huyền Thanh Chân Nhân và Cổ Mạch đều nói tôi là người có duyên gì gì đó. Tôi vốn cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, chỉ coi như mình gặp xui xẻo, hoặc giống như lời của Cổ Mạch nói đều là do số mệnh.
Nhưng tôi từ từ nghĩ lại, khi Cổ Mạch xảy ra chuyện, Huyền Thanh Chân Nhân đã để Diệp Thanh duy trì khả năng sống cho Cổ Mạch. Người của Thanh Diệp liên tiếp gặp nạn, thì lúc đó cũng bị xóa đi dấu vết tồn tại trong hồ sơ của chính phủ. Tất cả những điều này đều là do Diệp Thanh làm ra. Một người vì Cổ Mạch mà đi dùng ma quỷ để đe dọa tới những người vô tội khác như Diệp Thanh chẳng lẽ sẽ ngây ngốc ở đây chờ đợi một vị chúa cứu thế hay là một người có duyên từ trên trời rơi xuống hay sao chứ?
Một khi bắt đầu nghi ngờ, thì tôi sẽ không kiềm chế được mà tiếp tục nghĩ ngợi thêm.
Năm người… năm người chúng tôi được tụ tập lại với nhau.
Tôi, Tí Còi, Gã Béo, Quách Ngọc Khiết là sinh viên đại học cùng khóa, tạm thời vẫn chưa biết điểm giống nhau giữa Trần Hiểu Khâu và bốn người chúng tôi, nhưng chuyện bốn người chúng tôi được phân công về cùng một tổ quả thực là rất “trùng hợp“. Tôi còn nhớ khi vừa mới thuyên chuyển công tác, bốn người chúng tôi gặp nhau đều rất kinh ngạc. Sếp Già vừa nghe kể cũng ngạc nhiên về việc bốn người chúng tôi được phân về cùng một tổ. Khi ông ấy phân tổ thì không hề biết bốn người chúng tôi là bạn học thời đại học, giao cho chúng tôi công việc ở thôn Sáu Công Nông cũng là phân chia bừa mà thôi.
Trùng hợp, trùng hợp, trùng hợp…
“Không phải là trùng hợp! Là anh đã làm cái gì đó! Là anh đã làm cái gì đó đúng không hả!” Tôi đá vào cái bàn làm việc một cái.
Ầm!
Âm thanh đó giống như tiếng sấm vang vậy.
Tôi thở hổn hển, ánh mắt đang nhìn cái bàn làm việc chuyển tới phía trước.
Có một thân ảnh đang đứng ở góc khuất giữa cái tủ đựng hồ sơ và bức tường.
“Tại sao chứ?” Tôi thấp giọng hỏi.
Không có ai trả lời.
“Tại sao lại kéo tôi xuống nước chứ?”
“Tôi không có khả năng kéo cậu xuống nước.” Giọng nói của Diệp Thanh vẫn giống với giọng nói trong file ghi âm của những tập hồ sơ, lạnh nhạt không mang một chút tình cảm nào.
“Cho nên, giống như lời Cổ Mạch nói, đây là báo ứng sao? Là tôi đáng bị báo ứng sao?” Tôi ngẩng đầu lên.
Nửa thân trên của Diệp Thanh bị bóng mờ che phủ nên không nhìn rõ được diện mạo.
“Anh đã chết, người nhà anh cũng chết hết rồi, bọn họ thì bị mất tích hết… Tôi không muốn như vậy đâu…” Cơ thể tôi lảo đảo, lui lại phía sau hai bước, đụng phải bàn làm việc, tôi ngã ngồi trên mặt đất dựa vào cái bàn.
“Chồng của Kim Hải Phong chết rồi… Anh vẫn còn nhớ Kim Hải Phong đúng không?” Tôi hỏi.
Diệp Thanh không lên tiếng.
“Cô ta đã bị mất khống chế, gây nổ lớn… Gã Béo... cái người bạn đó của tôi, chắc hẳn anh đã gặp rồi, cậu ấy bị thương nặng, bây giờ đang phải nằm trong bệnh viện…” Tôi sụt sịt mũi, “Không thể thoát khỏi được sao? Những người như chúng ta không thể thoát khỏi những chuyện như thế này được sao?”
Trong phòng nghiên cứu chỉ có tiếng hít thở của tôi.
Không biết là đã qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
Tôi không muốn bắt máy, nhưng tiếng chuông đó vang lên không ngừng, sau khi điện thoại tự động tắt thì tiếng chuông lại tiếp tục vang lên.
Tôi bắt đầu cảm thấy đau đầu, lấy điện thoại ra, nhìn thấy người đang gọi là Tí Còi, chợt cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn.
“A lô…”
“Anh Kỳ! Gã Béo đã vượt qua tình trạng nguy hiểm rồi!” Tí Còi hét lớn.
Tôi có chút ngỡ ngàng, “Cái gì cơ?”
“Gã Béo đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm rồi! Bác sĩ cũng nói đây là kỳ tích đó! Cậu ta đã thoát khỏi nguy hiểm rồi! Bây giờ sắp chuyển tới phòng bệnh bình thường!” Tí Còi nói liến thoắng không ngừng.
Tôi dường như bị hút mất hết tất cả sức lực, “Thật sao?”
“Thật đó! Thật đó!” Tí Còi nói lớn.
“Tốt quá rồi…” Tôi cảm thấy mắt mình có chút cay cay.
“Anh Kỳ, bây giờ anh đang ở đâu vậy? Vẫn đang bị Kim Hải Phong quấy rầy sao?” Tí Còi nhắc tới Kim Hải Phong thì giọng nói liền thay đổi.
“Không phải.” Tôi không nói tôi đang ở phòng nghiên cứu vì sợ cậu ta lo lắng, “Tôi ở cùng với Cổ Mạch. Được rồi. Tôi… đêm nay tôi có thể sẽ không trở về bệnh viện thăm Gã Béo được.”
“Không sao đâu, Gã Béo mới vừa tỉnh lại được một lúc, bây giờ lại ngủ thiếp đi rồi. Bác sĩ cũng nói không sao cả. Chỉ là lần này cậu ta lại phải ở trong bệnh viện một thời gian thôi.”
“Ừm, tôi biết rồi.”
Tí Còi có chút không kiềm chế được cảm xúc, lại nói thêm mấy câu nữa mới chịu cúp máy.
Tôi nhìn điện thoại, tâm trạng dần bình tĩnh trở lại.
“Chúng ta vẫn sẽ gặp phải nguy hiểm nữa đúng không?” Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thanh.
Diệp Thanh vẫn chưa biến mất.
“Chồng của Kim Hải Phong tại sao lại chết?” Diệp Thanh hỏi.
Mất một lúc sau tôi mới nói qua kẽ răng: “Bởi vì cây tình yêu, bởi vì cái cây tình yêu mà các anh giao cho Huyền Thanh Chân Nhân trấn áp đã xảy ra vấn đề!”
“Cậu trách chúng tôi đúng không?” Diệp Thanh hỏi ngược lại.
Tôi im lặng. Tôi đúng là giận chó đánh mèo sang Diệp Thanh. Trong lòng tôi rất rõ ràng, Diệp Thanh đã chết từ lâu rồi, đúng là không hề có bất cứ liên quan gì đến chuyện này cả. Nếu như nói là bởi vì bọn họ không có năng lực giải quyết cây tình yêu cho nên đi oán trách bọn họ, vậy chẳng lẽ mỗi lần sát nhân hàng loạt gây án, thì đều phải xử bắn những người cảnh sát điều tra vụ án đó để đền mạng cho người bị hại sao?
“Tôi không đến đây vì chuyện này. Tại sao lại là tôi chứ? Tại sao anh lại cứ phải tìm tôi hả?” Tôi tỉnh táo lại rất nhanh, không có bị Diệp Thanh tiếp tục quấy nhiễu.
“Bởi vì cậu là cách duy nhất mà tôi có thể tìm được.” Diệp Thanh trả lời.
Lông mày tôi nhăn lại, đang muốn châm biếm lại đối phương.
“Cậu đã đi xem hai bộ hài cốt ở phía dưới cây tình yêu chưa?” Diệp Thanh hỏi.
Dường như hôm nay Diệp Thanh có tâm trạng khá tốt nên nói với tôi nhiều thêm vài câu. Nhưng tôi thì lại có tâm trạng rất tồi tệ. Sau khi anh ta mở miệng thì hình như luôn nắm chặt quyền chủ động về đề tài nói chuyện như đang dắt mũi tôi vậy. Chuyện tôi muốn nói không phải là vấn đề về cây tình yêu.
“Chưa xem thì cũng có thể đi xem thử.” Diệp Thanh cũng không cần tôi phải trả lời, liền tự nói tiếp một mình.
Tôi nhìn ra bên ngoài cái cửa sổ cạnh anh ta, mặt trăng đang di chuyển tới vị trí ô cửa. Ánh trăng hẳn là có thể chiếu lên khuôn mặt của anh ta, nhưng những gì tôi nhìn thấy vẫn chỉ là một bóng dáng mờ ảo.
Đầu óc tôi trở nên mê man, giống như bia uống hồi nãy giờ mới bắt đầu thấm vậy. Thứ tôi uống rõ ràng chỉ là loại bia không chính hãng vớ vẩn trong một cái quán vỉa hè thôi mà!
Tôi cố gắng muốn tỉnh táo lại, nhưng chỉ có thể nhìn thấy khung cảnh được hợp thành từ vầng trăng khuyết, cái cửa sổ và bóng người kia, rất nhanh sau đó cái khung cảnh u ám này bị thay thế bởi sắc đỏ. Cơ thể tôi xiêu vẹo đổ xuống, khi ngã xuống lại không bị té xuống nền nhà mà hình như ở dưới cơ thể có thứ gì đó co giãn. Tôi theo bản năng sờ nó và nhận ra đó là những sợi tơ.
Những sợi tơ màu đỏ cuốn chặt lấy tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...