Là cuộc gọi của Gã Béo.
Trong lòng tôi khẩn trương, vội vàng bắt máy, “Gã Béo, số hoa hồng đó…”
“Anh Kỳ, em nhìn thấy số hoa hồng đó…”
Hai người chúng tôi gần như nói đồng thanh, cũng đều ngừng lại khi đang nói được một nửa.
“Số hoa hồng đó đã biến thành màu đỏ. Nói đúng hơn là bị những sợi tơ màu đỏ bọc kín lại.” Tôi nói ra câu này một cách rất khó khăn.
“Tôi cũng nhìn thấy y như vậy.” Gã Béo nói.
Hai chúng tôi lại cùng nhau im lặng.
“Không phải chứ? Lẽ nào cả thành phố đều như vậy hay sao?” Tí Còi hoảng sợ kêu lên.
Tôi giật mình một cái, “Cậu xem thử có người nào ở những nơi khác đăng hình lên hay không đi!”
Tí Còi mở điện thoại, lên mạng xã hội, không bao lâu sau liền tìm thấy mấy tấm hình khoe cảnh tình tứ bên nhau, sốt sắng hỏi: “Thế nào?”
“Cũng có những sợi tơ màu đỏ.” Tôi trả lời ngay lập tức.
Vẻ mặt của Tí Còi liền cứng ngắc.
“Những bức hình này là ở đâu?” Tôi cũng đờ người ra.
“Năm châu bốn bể.” Tí Còi dùng một câu thành ngữ để trả lời cho câu hỏi của tôi.
Chúng tôi lại yên lặng không nói gì.
“Chỉ có chúng ta nhìn thấy thôi sao?” Gã Béo hỏi.
“Hình như là vậy... Để tôi gọi điện cho Cổ Mạch.” Tôi nói.
Tình hình này, tuyệt đối không phải là sự chuyển biến tốt đẹp của cây tình yêu, mà là sự chuyển biến tồi tệ.
Cổ Mạch bắt máy, vừa nghe thấy tôi nói như vậy cũng ngơ ngẩn, “Tại sao lại như vậy chứ?”
“Tôi còn đang muốn hỏi anh đây!”
“Tôi làm sao mà biết?” Khi Cổ Mạch nói câu này thì khí thế hào hùng, tiếp đó liền hỏi, “Nhắc tới mới nói, ở chỗ các cậu rốt cuộc có chuyện gì vậy? Mười năm trước không hề có lễ tình nhân bạc đầu gì đó cơ mà!”
“Anh không xem tin tức sao? Người ta muốn chúc mừng sếp kết hôn, lại muốn thúc đẩy tăng lượng tiêu thụ, nên mới định ra ngày lễ này. Còn mò ra cả một câu chuyện truyền thuyết. Lễ tình nhân ngày trước chẳng phải cũng được định ra như vậy hay sao?” Tôi có chút sốt ruột.
Cho dù thứ đồ này là tạm thời vô hại hay là mãi mãi vô hại nhưng khi đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng không bình thường xuất hiện trong hiện thực thế này, thì đều sẽ khiến cho người ta phải hoang mang lo sợ. Tôi vẫn chưa nghĩ ra được thứ đồ này sẽ hại người bằng cách nào, nhưng luôn cảm thấy nếu đã gây ra chuyện lớn đến như vậy, e là cây tình yêu này muốn ra một đòn mạnh mẽ, cho dù thế nào đi nữa cũng không thể tùy tiện xem nhẹ.
“Truyền thuyết ư? Là truyền thuyết gì?” Cổ Mạch bám chặt vào điểm này.
“Nghe nói là vào thời xa xưa có một cặp vợ chồng kết hôn vào đúng ngày hôm nay, rồi cũng vào chính ngày này một trăm năm sau bọn họ đã chết cùng nhau. Tôi cũng không rõ nội dung cụ thể.” Trong đầu tôi có chút rối loạn, cảm giác giống như nhìn cái gì cũng đều là một mảnh màu đỏ.
“Có khả năng đã tìm được chính chủ rồi.”
“Gì cơ?”
“Phía dưới cái cây đó chẳng phải là có chôn hai bộ hài cốt sao? Chúng ta chưa tìm ra thân phận của hai bộ hài cốt ấy, mà có muốn tìm cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Nói không chừng, cặp vợ chồng trong câu chuyện này chính là chủ nhân của hai bộ hài cốt ấy đấy.” Cổ Mạch nói.
Tôi ngơ ngẩn.
“Bây giờ ngày lễ này đang rất hot, có rất nhiều người biết đến truyền thuyết này đúng không?”
“Tôi không biết, chắc là vậy…” Tôi càng thêm rối loạn.
“Có nhiều người biết, bình luận, tin tưởng, ngưỡng mộ như vậy, thì sẽ nảy sinh ra ý niệm, để tiếp thêm cho bọn họ sức mạnh.” Cổ Mạch nói.
“Anh có nghiêm túc không vậy?” Tôi không nhịn được liền hỏi.
“Những gì tôi nói vừa rồi không phải là lời nói bừa.” Cổ Mạch đặc biệt nhấn mạnh câu nói vừa rồi không phải là nói bừa, nghe xong tôi liền sững sờ. Anh ta đã lại tiếp tục nói: “Tại sao mà hòa thượng, đạo sĩ thời cổ đại có được sức mạnh lớn như vậy chứ? Bởi vì thần thánh mà bọn họ thờ cúng có rất nhiều tín đồ thành kính. Người bình thường cũng sẽ không bịa đặt ra những câu chuyện có liên quan tới thần thánh để khiến cho thần thánh trở thành những em gái tinh nghịch đáng yêu.” Anh ta nói đến câu cuối cùng lại vẫn giữ giọng điệu nghiêm trang đứng đắn như vậy.
Tôi có chút không chịu nổi với cách giải thích này của anh ta, liền cắt ngang nói: “Cho nên cái cây tình yêu này liền trở thành thần một cách đơn giản như vậy sao? Là bởi vì có rất nhiều người biết đến truyền thuyết đó?”
“Cũng gần như vậy. Nó cũng không thể được coi là thần, mà chỉ được coi là đã lớn mạnh hơn trước thôi.” Cổ Mạch nói.
“Vậy bây giờ nó muốn làm cái gì chứ?” Tôi nghi ngờ.
“Vốn dĩ là nó dùng để gắn kết linh hồn sau khi chết đi của những người yêu nhau, bây giờ thì chắc hẳn cũng tương tự như vậy thôi.” Cổ Mạch không còn dùng cái giọng điệu khẳng định đó nữa.
Tôi quay đầu lại, nhưng ở chỗ này đã không còn nhìn thấy được tiệm hoa nữa.
“Tất cả hoa hồng đều bị sợi tơ màu đỏ bao phủ, nói vậy tức là tất cả những người tặng hoa và nhận hoa đều phải ở bên nhau sau khi chết hay sao?”
Tôi cảm thấy chuyện này vô cùng đáng sợ.
Bởi vì tôi nghĩ đến tỉ lệ chia tay và ly hôn trong xã hội hiện đại.
Lúc xem hồ sơ tôi không có nghĩ ngợi nhiều. Tình cảm của Tô Uyển và Lưu Dịch Bạch rất tốt, được ở bên nhau sau khi chết cũng có thể được xem là một loại hạnh phúc. Nhưng nếu như đổi lại thành những người khác thì sao? Những dòng chữ kiểu như “XXX yêu XXX” được khắc trên những kiến trúc trong những khu du lịch thắng cảnh không hề ít, số người từng nhặt lá cây tình yêu khẳng định cũng rất nhiều, lại cộng thêm lần này có tiệm bán hàng trên mạng buôn bán đại trà, không biết là sẽ có bao nhiêu cặp tình nhân sẽ bị ép buộc trói chặt vào nhau cả đời. Nếu như tính thêm số hoa hồng được tặng trên cả nước trong ngày hôm nay… thì tôi thực sự cảm thấy có chút không rét mà run. Người mà mình yêu tha thiết xuất hiện sau khi chết thì còn có thể được coi là lãng mạn; chứ bạn gái cũ, bạn trai cũ đã chia tay trong nước mắt biến thành ma hiện ra...
“Đây là đang dạy bảo người thời nay cần phải chung thủy trong chuyện tình cảm, không thể xem tình cảm như một trò đùa.” Cổ Mạch nói.
“Tôi không có tâm trạng để đùa giỡn đâu.” Tôi nghiêm túc nói.
“Ngoài đùa giỡn ra thì chúng ta còn có thể làm gì chứ? Tôi xem trên tin tức thì thấy cái cây đó đã bị người của Sở Nghiên cứu Thực vật gì gì đó vây lại rồi, cậu cũng chẳng có cách nào lẻn vào để đốt nó đi đúng không?” Cổ Mạch hỏi.
Tôi không biết nói gì nữa.
Lời của Cổ Mạch nói không sai một chút nào. Tôi đúng là đã bó tay.
“Hơn nữa, dù cậu có thể đốt chết nó một lần, thì chẳng lẽ năm nào cũng đều đốt được? Lần trước đám Diệp Tử đã phải chịu thất bại rồi. Cái cây đó là một loại linh thể kì lạ. Tôi hoài nghi chuyện này cũng có liên quan với hai bộ hài cốt được ghi vào trong sử sách đó.” Cổ Mạch nói.
“Thế thì… chẳng phải là… hoàn toàn không có cách nào để ngăn cản ư? Mỗi năm đều sẽ như thế này sao?”
“Cậu nói chuyện này là do cái tập đoàn đó tạo ra trước tiên mà, nếu không thì cậu đi nói chuyện với ông sếp đó được không? Để tôi xem thử... là Tập đoàn Long Phi đúng không? Ồ, ông ta cũng có mua lá cây tình yêu này.” Cổ Mạch ở đầu dây bên kia nói không dứt, giọng điệu rất ung dung.
“Được rồi, tôi cúp máy đây.” Tôi không có tâm trạng để nghe anh ta giỡn tiếp nữa.
Tâm trạng vui vẻ buổi sáng, sau khi trải qua chuyện cả ngày hôm nay, đến bây giờ đã coi như hoàn toàn bị phá hỏng.
Tôi lại gọi điện cho Gã Béo, nói tình hình này cho cậu ta biết.
“Tôi thấy hay là hôm nay cậu và Tiết Tĩnh Duyệt đừng chạy đi chơi khắp nơi nữa.” Tôi đề nghị.
“Được, tôi sẽ nói với cô ấy. Tôi đang định đi đón cô ấy ở công ty, sau đó sẽ đưa cô ấy về nhà.” Gã Béo rất chán nản.
“Ừ, chỉ là một ngày lễ đầy mùi tiền được người ta tạo ra thôi mà, không đi chơi lễ cũng có sao đâu.” Tôi an ủi Gã Béo.
Tí Còi huýt sáo một tiếng.
Tôi cúp điện thoại, trừng mắt với cậu ta, “Cậu bớt cười trên nỗi đau khổ của người khác đi, chuyện xảy ra lần này không chỉ dừng lại ở một vài người thôi đâu.”
“Tôi biết, nhưng mà tôi không nhịn được muốn tưởng tượng một chút vẻ mặt của Chương Long sau khi biết chuyện này.” Tí Còi buông lỏng tay, “Ngày lễ mà ông ta tạo ra, đến cuối cùng lại hãm hại chính ông ta, thực sự rất thú vị.”
Tôi và Tí Còi đi về văn phòng, gặp phải Trần Hiểu Khâu và Quách Ngọc Khiết ở ngay cửa, đương nhiên là chúng tôi cũng nói chuyện này cho hai người bọn họ biết.
Trong năm người chúng tôi, ngoài Gã Béo ra thì bốn người còn lại đều đang độc thân. Dựa theo kiểu lý luận đó của Cổ Mạch thì chúng tôi đều rất an toàn.
Trần Hiểu Khâu dò tìm câu chuyện truyền thuyết về tình yêu đó một chút, thì thấy thực sự là có ghi lại trong sử sách, được viết trong chính sử của một triều đại nào đó, nội dung cơ bản đã được tập đoàn kia tuyên truyền đến không ai là không biết.
“Không có tên, chỉ có hai cái họ thôi.” Trần Hiểu Khâu nói.
“Biết được tên cũng vô dụng. Chẳng lẽ muốn dùng hình nhân thế mạng để đối phó với bọn họ sao?” Tí Còi châm chọc.
“Có ghi lại chuyện bọn họ bị chôn ở dưới gốc cây không?” Tôi hỏi.
“Chuyện này thì không có ghi lại.” Trần Hiểu Khâu lắc đầu.
“Được rồi, chuyện này không còn gì để nói nữa rồi. Tan ca được chưa vậy?” Tí Còi nói.
Khi chúng tôi rời khỏi phòng làm việc thì gặp phải Sếp Già.
Sếp Già cười hỏi: “Bốn người cô cậu đều không có người yêu nhỉ?”
“Không có ạ.” Tôi đại diện cho cả bốn người, thành thật trả lời.
“Có cần tôi giới thiệu cho các cô cậu không? Tôi có rất nhiều người quen, trong nhà bọn họ có con cái cũng xấp xỉ tuổi các cô cậu đó.” Sếp Già chủ động nói.
“Không cần đâu ạ.” Tôi trả lời một cách khó khăn.
Tí Còi lắc đầu lia lịa, bộ dáng như muốn tránh còn không kịp.
Quách Ngọc Khiết cười hi hi nói: “Sếp à, em không thích mai mối, em chỉ tin vào duyên phận thôi.”
Trần Hiểu Khâu không nói gì, yên lặng tán thành với ba người chúng tôi.
“À, thôi được. Nếu như các cô cậu muốn kiếm người yêu thì cứ việc nói với tôi, đừng ngại.”
“Đến lúc đó nhất định sẽ đến nhờ sếp.” Tôi đảm bảo. Tí Còi và Quách Ngọc Khiết ở bên cạnh cùng gật đầu.
Tiễn Sếp Già rời đi, tôi nói với tâm trạng phức tạp: “Ngày lễ này thực sự là đã được tuyên truyền tới nỗi ai ai cũng biết rồi.”
Không phải mới hai năm thôi sao? Vậy mà không chỉ người trẻ tuổi mà đến cả mấy người già cũng đều biết đến.
Ba người họ không nói gì. Bốn người chúng tôi cùng nhau rời đi, cảm giác khó tả ấy giống như bốn con cún cùng cảnh ngộ độc thân tụ tập lại với nhau. Bầu không khí vô cùng nặng nề.
Đúng lúc này thì tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên, vừa nhìn liền thấy là cuộc gọi của Tiết Tĩnh Duyệt.
“Nguyên Quang xảy ra chuyện rồi.” Giọng của Tiết Tĩnh Duyệt đang run lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...