“Không có! Cô ấy cũng không hay gặp phải những chuyện như thế. Nhưng mà anh thì, anh Kỳ…” Gã Béo nói được một nửa liền dừng lại.
Tôi không khỏi mà nghĩ tới hình như những sự việc kỳ quái này bắt đầu xảy ra khi tôi đến Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp. Tính ra thì cũng đả kích lắm chứ. Tỉ suất gặp phải này phải gọi là quá cao và lại còn có khuynh hướng trở nên ngày càng nhiều hơn. Vậy, có phải là cũng tương đương với việc “nó” sẽ càng ngày càng trở nên nguy hiểm hơn không?
Trong buồng xe không ai lên tiếng.
Gã Béo lái xe thẳng đến khu nhà mà Tiền Lan ở. Cách nhận biết phương hướng của cậu ta khá tốt, chỉ lái ven theo vòng tường vây của khu đó là đã có thể tìm được căn hộ của Tiền Lan.
“Hai người có thấy được ma không?” Tí Còi hỏi.
Tôi lắc đầu, Gã Béo thì trực tiếp nói: “Không.”
“Có thể là do tôi nghĩ hơi nhiều rồi!” Tôi quyết định nhìn nhận vấn đề theo chiều hướng lạc quan.
“Ủa, bộ đồng phục kia!” Tí Còi đột nhiên giơ tay chỉ về phía trước.
Tôi nhìn qua thì liền thấy một học sinh đeo ba lô đang đi về hướng bên này.
“Bộ đồng phục này hình như giống với đám học sinh chúng ta gặp hôm qua thì phải?” Gã Béo nói.
“Không phải giống, mà là y chang.” Tí Còi khẳng định.
“Chỗ này quả nhiên là có một trường học.” Tôi nói nhanh.
“Chưa từng nghe nói qua, là một trường cấp ba bình thường không có tiếng gì chăng?” Gã Béo nói.
Hôm qua, Trần Hiểu Khâu đã gửi tin nhắn cho Trần Dật Hàm về chuyện này, sau đó cũng không nghe nói là có chuyện gì xảy ra cả. Nên tôi cảm thấy, đám học sinh này cùng lắm là trốn tiết tự học buổi tối thôi chứ chẳng làm ra chuyện gì lớn đâu.
“Thế chúng ta đi luôn à?” Gã Béo hỏi ý tôi và Tí Còi.
“Không đi thì còn làm gì nữa? Chẳng lẽ vào trong khu nhà xem sao?” Tí Còi nói xong liền lắc đầu quầy quậy: “Đi thôi, đi thôi.” Tí Còi đối với những chuyện thế này vẫn luôn có chút sợ hãi.
Chiếc xe từ từ rời đi, ở trong khu dân cư, lại vào ngay giờ cao điểm lúc tan tầm nên tốc độ xe chẳng thể nào nhanh được.
Cô bé học sinh mặc đồng phục vừa nãy lướt ngang qua chiếc xe của chúng tôi, tôi thấy cô bé quẹo ở chỗ ngã tư phía trước rồi biến mất không thấy nữa.
...
Mã số sự kiện: 056
Tên sự kiện: Đồ điện bất thường
Người ủy thác: Kim Hải Phong
Giới tính: Nữ
Tuổi: 31
Nghề nghiệp: Nhân viên văn phòng
Quan hệ gia đình: Cha mẹ
Địa chỉ liên hệ: Phòng XXXX tòa nhà Thanh Niên Quốc Tế - Thành Phố Dân Khánh
Điện thoại liên lạc: 187XXXXXXXX
Diễn biến sự kiện:
Ngày 11 tháng 08 năm 2009, người ủy thác đến gặp lần đầu. File ghi âm 05620090811.wav.
“Chào chị Kim.”
“Vâng, chào anh.”
“Chị có thể kể cho chúng tôi thật chi tiết về sự việc mà chị đã gặp phải không?”
“Vâng… Tôi sống một mình ở nhà trọ độc thân, là kiểu nhà một phòng ngủ một nhà vệ sinh và thêm một cái nhà bếp liền kề với lối vào. Kết cấu của căn phòng giống với kiểu phòng nhỏ hay thấy trong mấy phim truyền hình vậy, tổng diện tích cũng ba mươi mét vuông. Công việc của tôi rất bận, thường ngày cứ về đến nhà là lăn ra ngủ, có khi cuối tuần vẫn phải đi làm nên không phát giác ra điều gì kì lạ. Nhưng chắc chắn có khả năng thời gian bắt đầu của những chuyện này sớm hơn lúc mà tôi phát hiện ra nó, ít nhất thì cũng phải hơn ba tháng.”
“Chị đã phát hiện ra cái gì?”
“Chuyện tôi phát hiện trước tiên là đồ đạc trong nhà bị đụng chạm qua. Mấy thứ như bánh mì, nước uống hay sủi cảo đông ở trong tủ lạnh bị thay đổi vị trí. Lúc đó tôi cũng không để ý lắm, có thể là vì lúc đóng mở tủ lạnh có chút mạnh tay nên tôi nghĩ vì thế mà mấy thứ đồ ấy bị rơi xuống. Sau đó, tôi lại phát hiện tivi và máy tính cũng có người động vào, bị di chuyển vị trí, bị thay đổi cài đặt như là âm thanh, độ sáng và mấy cái cài đặt đó hoàn toàn khác với những gì mà tôi đã cài đặt trước đây. Mấy việc này cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, khoảng thời gian đó công việc của tôi bắt đầu trở nên bận rộn và thường phải làm thêm giờ nên cho dù lúc đó có thấy chút kỳ lạ nhưng tôi cũng không để ý lắm. Nhưng sự việc, sự việc càng ngày càng kỳ quái… Tôi phát hiện bình nước nóng trong nhà tắm bị người ta bật lên, đi tắm xong bước ra thì thấy ti vi được mở... còn bếp ga nữa, có hôm tôi tan làm về thì thấy bếp ga cũng bị bật lên.”
“Chị có từng nghĩ đến việc có trộm vào nhà không?”
“Có chứ! Tôi đã tìm mọi ngóc ngách trong nhà như tủ quần áo, gầm giường, còn cả ngoài cửa sổ tôi cũng đều kiểm tra hết rồi, không có người núp trong đó. Tòa nhà tôi ở có gắn camera giám sát, bảo vệ lúc nào cũng ở đó 24/24h. Tôi cũng đã tìm bảo vệ để kiểm tra video từ camera giám sát rồi, hoàn toàn không có ai bước vào nhà tôi. Tôi cũng đã từng nghĩ có phải là do trí nhớ mình kém nên nhớ nhầm hay không, như quên tắt nước, tivi, bình ga, v.v... Cho nên, mấy ngày sau đó, trước khi ra khỏi nhà tôi luôn kiểm tra kĩ đồ đạc ở bên trong, chắc chắn mình không hề quên, nhưng mà... nó vẫn xảy ra… chuyện tương tự vẫn cứ xảy ra...”
“Thế có nghĩa là, đồ điện trong nhà tự mình bật lên?”
“Vâng… Không chỉ có vậy… Vào một buổi tối của tháng trước, khi đang ngủ lơ mơ tôi bị một tiếng động lớn làm cho tỉnh giấc, mở đèn lên kiểm tra thì trong phòng không có gì cả. Tôi… tôi cho đó là tiếng động ở tầng trên hay ở phòng kế bên nên tính quay về ngủ tiếp. Lúc chuẩn bị tắt đèn thì thấy tủ lạnh… Tôi cũng không biết lúc đó nghĩ gì mà lại cứ cảm thấy những tiếng động đó hình như phát ra từ trong tủ lạnh. Vì thế, tôi mở tủ lạnh ra, đồ trong tủ tất cả đều rơi hết xuống! Anh có hiểu không, tất cả đồ được để ở bên trong đó, cùng với nước uống để ở ngăn cạnh cửa đều rơi hết xuống! Giống như cái tủ lạnh trước đó đã từng bị đổ qua vậy, tất cả đồ đạc đều rời vị trí của nó! Việc này... căn bản là không có khả năng!”
“Không phải nằm mơ chứ?”
“Không có! Ngày hôm sau, tôi cũng nghĩ có phải đêm qua tôi đã nằm mơ không, nhưng không phải… Lúc đó, tôi đã đem chúng đặt qua một bên và rút cắm điện của tủ lạnh ra rồi mới trở lại giường ngủ. Tối hôm đó tôi căn bản là không thể nào ngủ tiếp, sáng sớm tỉnh dậy, những thứ đó... đều ở bên ngoài, ổ cắm tủ lạnh cũng được rút ra... Đó rõ ràng không phải là mơ!”
“Ừm! Vậy vấn đề nghiêm trọng nhất chỉ có mỗi chuyện tủ lạnh thôi sao?”
“Không chỉ có vậy… mà sự việc càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, tất cả mọi thứ trong nhà cũng… Sau đó tôi vẫn bị những tiếng ồn làm tỉnh dậy lúc nửa đêm và... nghe thấy tiếng đập cửa. Tôi sợ muốn chết, nhưng sau đó nghe rõ là tiếng người gõ cửa, còn có tiếng gọi của bảo vệ và hàng xóm thì tôi mới bò dậy ra xem sao… Là cái máy lau nhà thông minh của tôi. Là cái loại máy lau nhà hình tròn, đặt xuống đất sẽ tự động dọn sạch sẽ và khi đụng phải đồ gì đấy thì sẽ tự động lùi lại, tự điều chỉnh sang phương hướng khác mới đúng. Nhưng tôi lại thấy… thấy nó không ngừng… nó không ngừng đập vào cửa… và nguồn điện của nó đang mở. Nhưng mà... đã lâu lắm rồi tôi không sạc điện cho nó, đáng lẽ nó phải không có điện mới đúng chứ. Tôi… tôi bị dọa đến hai chân mềm nhũn… còn nó thì vẫn đang không ngừng đập vào cửa, phía bên ngoài thì bảo vệ và hàng xóm vẫn không ngừng gọi. Họ tưởng là tôi xảy ra chuyện gì… Tôi cũng không biết qua bao lâu, có lẽ cũng không lâu lắm thì nó dừng lại. Lúc đó tôi mới đi mở cửa và nói rõ với họ chuyện vừa xảy ra… Tôi cũng nhờ bảo vệ giúp tôi đem cái máy lau nhà vứt đi... Chuyện đó làm tôi sợ chết khiếp. Rồi không bao lâu sau, lại có chuyện xảy ra… là máy hút mùi trong bếp… cũng là vào nửa đêm, lúc tôi đang ngủ thì đột nhiên nó bật lên, kêu vang ầm ĩ làm tôi tỉnh giấc. Tôi bật dậy đi tắt và cũng rút cả nguồn. Trong nhà có thứ gì có thể rút được nguồn điện là tôi rút hết. Nhưng... nhưng mà hôm đó, lúc đi tắm, quạt thông gió tự nhiên mở, đèn trong nhà vệ sinh một cái lớn, một cái nhỏ, cả hai cái cứ chớp không ngừng... Tôi hoảng quá chạy ra khỏi đó thì thấy đèn trong phòng cũng đang chớp chớp, lúc mở lúc tắt… Thế là, tôi đóng cầu dao luôn... Hôm đó... tôi… tôi trực tiếp dọn vào khách sạn ngủ một đêm. Đêm ấy, khi đi ngủ tôi vẫn để đèn, có lẽ ở trong khách sạn nên cảm thấy cũng đỡ sợ hơn nhiều. Nhưng mà... sáng sớm hôm sau, tôi vì bị lạnh cóng mà tỉnh dậy… điều hòa trong phòng đang mở và được để ở nhiệt độ thấp, còn đèn nữa… đèn đã bị tắt… Tôi có hỏi nhân viên khách sạn, họ bảo họ không thể điều chỉnh được những cái này… Tôi không biết phải làm sao cả… Tôi… Tôi hết cách rồi… Công việc trong tay thì không thể đẩy lui được, hiện tại còn đang là thời điểm quan trọng nữa… Tôi đành dọn về… Tôi lại dọn về nhà nhưng không bao giờ mở cầu dao lên, buổi tối đến thì thắp mấy cây nến. Còn điện thoại thì tôi đã sạc đầy cục sạc dự phòng ở công ty rồi. Ở được mấy đêm, không có điện cũng rất bất tiện nhưng mà không có chuyện gì xảy ra cả. Khi đó, tôi tính đợi đến khi nào hoàn thành công việc thì sẽ dọn nhà. Nhưng mà… không biết từ lúc nào điện thoại tôi lại cài đặt từ chối cuộc gọi của người lạ. Tôi chỉnh lại phần cài đặt thì không lâu sau, tôi nhận được một cuộc gọi. Ông ta vừa mở miệng ra là chửi tôi rồi, chửi tôi đến nỗi tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì hết. Sau đó tôi lại nhận được mấy cuộc gọi đến, cũng là mắng chửi té tát. Tôi còn nghĩ có phải là ai đó hết trò mà đem số điện thoại tôi dán ở đâu đó hay không. Sau đó thì, điện thoại của tôi rất hay bị thế, cứ bị cài đặt thành từ chối cuộc gọi của người lạ, lúc mở lên liền nhận cuộc gọi chửi mắng. Ngay tối hôm qua… tối hôm qua, sau khi tôi đi ngủ thì cảm thấy có ánh sáng hắt mờ mờ, tỉnh dậy thì thấy... điện thoại tôi sáng đèn và đang gọi điện. Gọi rồi cúp, gọi rồi cúp… không có ai động đến nó mà nó lại không ngừng gọi vào số người lạ… lúc nửa đêm nửa hôm… Và chuyện này, đã kéo dài mấy ngày liền… trong lịch sử cuộc gọi, có vô số cuộc gọi...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...