Hồ Sơ Bí Ẩn

Giọng nói của Cổ Mạch nghe rất lười biếng, nhưng ngoài tiếng Cổ Mạch ra thì bên trong cũng không có âm thanh thường ngày nào, điều này khiến cho tôi có chút ngạc nhiên. Tôi khẽ đưa mắt nhìn lên đồng hồ, bây giờ mới hơn một giờ chiều, chẳng lẽ Cổ Mạch còn đang ngủ trưa sao?

Cổ Mạch hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Anh đang nghỉ ngơi à?” Tôi hỏi ngược lại anh ta, suy nghĩ xem có nên cúp điện thoại rồi lúc khác hãy gọi đến.

“Ừ...”

Trong đầu tôi chợt suy nghĩ ra điều gì đó: “Sau ngày hôm đó, anh vẫn còn chưa khoẻ lại à?”

Cổ Mạch không có lên tiếng trả lời.

Tôi bất giác khẽ chau mày. Điều này khiến tôi cảm thấy khá kinh ngạc, thật không ngờ rằng tình trạng của Cổ Mạch lại tệ như vậy. Trước đây tôi cứ ngỡ rằng năng lực đặc biệt của anh ta có thể khiến người ta cảm thấy bức bối, cũng có thể sẽ thu hút sự chú ý từ những con ma quỷ, thật không ngờ rằng năng lực ấy còn có thể gây hại cho bản thân nữa. Nói đúng ra thì tôi cũng có năng lực đặc biệt, nhưng từ lúc dùng năng lực đặc biệt đến giờ, tôi không hề có cảm giác gì bất thường cả.

Cổ Mạch dường như có thể nhìn thấu được những suy nghĩ trong đầu tôi, anh ta đáp với giọng điệu rất bình tĩnh: “Đã lớn tuổi rồi, đương nhiên sẽ yếu hơn trước kia.”

“Là vậy à...” Tôi cũng không biết phải nói gì tiếp theo nữa.

Cổ Mạch hỏi tiếp: “Cậu gọi điện thoại đến cho tôi rốt cuộc là có chuyện gì?”

Tôi khẽ khựng lại một lát, sau đó vẫn quyết định hỏi thăm về những chuyện của Lưu Miểu: “... Năng lực đặc biệt của anh ta là gì vậy?”


Cổ Mạch không trả lời câu hỏi này mà còn hỏi ngược lại tôi: “Cậu hỏi vậy chỉ đơn giản là tò mò hay là cậu đang sợ?”

Khi nghe xong lời này của Cổ Mạch, tôi bỗng sững người. Vài giây sau mới hiểu được ý trong câu hỏi của Cổ Mạch.

Câu hỏi này của Cổ Mạch hỏi rất hay, tôi chỉ đơn giản là đang tò mò hay là đang sợ hãi?

Năng lực đặc biệt của Diệp Thanh rất mạnh, cho dù trong lòng những ông chủ lớn đứng sau cục chế tạo Khánh Châu có cảm thấy anh ta đáng sợ như thế nào đi chăng nữa, thì từ những biểu hiện của Diệp Thanh trong những tập hồ sơ này, có lẽ năng lực đặc biệt của anh ta chỉ được dùng trong những hiện tượng quái dị thôi, ngoài ra không có ảnh hưởng trực tiếp đến những người sống. Sau khi biến thành ma quỷ, năng lực của Diệp Thanh ngày càng mạnh hơn nữa, có thể giết người diệt khẩu, nhưng mà đầu óc anh ta rất bình tĩnh, sáng suốt. Những gì mà anh ta làm đều có mục đích rõ ràng cả. Tôi có hơi e ngại khi tiếp xúc với Diệp Thanh, nhưng cũng không sợ anh ta lắm. Cái này chắc là do tôi và Diệp Thanh đã tiếp xúc qua với nhau, không có cảm giác anh ta sẽ làm hại mình.

Nhưng còn Lưu Miểu thì sao?

Người và ma quỷ không thể đi chung đường. Đám người Thanh Diệp thường hay nói lời này. Nếu Lưu Miểu thật sự đã chết, thật sự đã trở thành ma quỷ, liệu anh ta còn có thể giữ lại được sự minh mẫn, sáng suốt như lúc còn sống không? Vả lại bây giờ Lưu Miểu đang ở nơi nào? Có phải anh ta cũng giống như Cổ Mạch vậy, đang bị nhốt trong một không gian quỷ quái nào đó và đang đợi tôi đến giải cứu, hay là đã trở thành ma quỷ rồi, và đang lảng vảng ở nhân gian? Đến lúc này thì tôi đã bắt đầu nghi ngờ rằng anh ta có còn ở trong Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp nữa hay không.

Tôi vẫn chưa trả lời câu hỏi của Cổ Mạch.

“Nói thật lòng thì tôi cũng không biết năng lực đặc biệt của cậu ta là gì nữa. Thể lực của cậu ta rất tốt, ngoài ra còn từng học qua võ, có mắt âm dương. Những thứ khác khi giải quyết các hiện tượng quái dị kia cũng không có biểu hiện đặc biệt gì cả. Thế nhưng tôi có thể nhìn ra được rằng, trong đám năm người chúng tôi, cậu ta là người tốt bụng nhất, bảo vệ chính nghĩa, xem cái ác như giặc.”

Tôi hỏi với giọng điệu ngơ ngác: “Xem cái ác như giặc sao?”

“Ừ. Hình như điều này có liên quan đến cái chết của cha mẹ cậu ta.”


“Điều này thì thật sự tôi chưa nhìn... nghe ra được.” Tôi đáp.

Lưu Miểu trong những tập hồ sơ này không hề mang lại cho tôi cảm giác anh ta bảo vệ chính nghĩa, xem cái ác như giặc, phản ứng của anh ta khi giải quyết những vụ việc quái dị này đều trông khá bình thường, cũng giống như những người khác trong đám người Thanh Diệp thôi: bình tĩnh, sáng suốt, lãnh đạm. Chỉ có lần đối phó với Trang Minh, anh ta mới kích động như vậy. Chẳng lẽ là do trước đây có những thành viên khác có mặt ở đó nên anh ta mới kiềm chế lửa giận sao?

Cổ Mạch khẽ ngáp một tiếng rồi nói tiếp: “Thôi được rồi. Cậu có còn gì muốn hỏi nữa không?”

“Hết rồi!” Tôi cúp điện thoại.

Cổ Mạch không biết là cố ý muốn giấu tôi hay là anh ta thật sự không biết giống như những gì mà anh ta đã nói lúc nãy. Nếu anh ta thật sự không biết thì tôi cũng không có hứng thú để tiếp tục truy cứu chuyện này nữa. Xem ra Lưu Miểu vẫn còn cách tôi khá xa xôi đây, tôi còn chưa nhìn thấy tập hồ sơ anh ta xảy ra chuyện nữa.

Tôi khẽ thở dài một hơi rồi lại lấy thêm một tập hồ sơ ra xem.

...

Mã số sự kiện: 068

Tên sự kiện: Mèo đen đoạt mệnh

Người uỷ thác: Sử Cường


Giới tính: Nam

Tuổi: 39

Nghề nghiệp: Giám đốc công ty

Quan hệ gia đình: Bố, mẹ, vợ và con gái

Địa chỉ liên lạc: Số nhà xxxx, toà xx, Thượng Danh Uyển, thành phố Dân Khánh.

Điện thoại liên lạc: 188xxxxxxxxx

Diễn biến sự kiện:

Ngày 4 tháng 12 năm 2010, Sử Cường đến Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp lần đầu. Kèm file ghi âm 06820101204.wav.

“Chào ông Sử.”

“Vâng...”

“Ông có thể uống chút nước rồi bình tĩnh lại, sau đó hãy kể cho chúng tôi nghe những chuyện quái dị mà ông gặp phải.”

“Không, không cần đâu... Tôi có thể... Tôi... Tôi...”


“Ông Sử, hãy bình tĩnh lại đã. Ông ở chỗ của chúng tôi sẽ an toàn tuyệt đối.”

“Các cậu không hiểu đâu. Không phải tôi! Vấn đề không phải nằm trên người tôi!”

“Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Nửa năm trước, à không, chắc khoảng bốn, năm tháng về trước thôi... Vào khoảng giữa năm, tôi lái mô tô chạy về nhà. Vì là mô tô hạng nặng nên tốc độ rất nhanh, lúc đó trời cũng đã tối rồi, tôi đang có việc gấp muốn về nhà, vả lại con đường đó cũng không có mấy ai đi qua nên tôi chạy với tốc độ rất nhanh... Giữa đường thì tôi đụng phải một con mèo... Một con mèo màu đen... Nó đột nhiên chạy ra giữa đường như vậy, tôi muốn tránh cũng tránh không được! Vì thế tôi lái thẳng luôn... Tôi không hề để ý gì đến chuyện này nữa... Tôi thật sự... Lúc đó ngay cả xe mô tô cũng không hề bị nảy lên hay gì cả, cứ thế mà nghiền qua... Khi ấy tôi cũng không biết xảy ra chuyện, sau đó về nhà tôi mới nghĩ đến chuyện này, suy đoán rất có thể là lúc đó đã tông phải con mèo rồi... Sau khi về nhà... Sau khi về nhà thì cũng không có chuyện gì xảy ra, hơn nửa tháng trôi qua, mọi chuyện vẫn rất bình yên. Nhưng vào ngày 13 tháng 8 thì tôi có nhận được một cuộc điện thoại... Là của cha mẹ tôi gọi đến cho tôi, họ nói anh họ của tôi chết rồi. Quê nhà của tôi vốn ở ngoại thành, năm nay anh họ mới đến đây, định tìm việc làm ở thành phố Dân Khánh này, tạm thời sống ở nhà tôi. Cha mẹ tôi đang rất lo lắng, nói chuyện cũng không rõ ràng, vợ tôi đã đến cục cảnh sát. Tôi cũng chạy đến cục cảnh sát, khi đến đó rồi tôi mới biết anh họ đã xảy ra tai nạn giao thông. Một chiếc xe tải lớn chở đầy hàng hoá, khi xoay cua thì vướng phải anh họ tôi, sau đó thì trực tiếp cán qua người anh họ tôi, anh ấy... Thi thể nát bét hết, không còn chỗ nào lành lặn. Tôi gọi điện thoại cho chú và mợ tôi, rước họ đến Dân Khánh, sau đó mang theo xác anh họ quay về an táng tại quê nhà... Tôi lái xe đưa thi thể anh họ, chú và mợ tôi về quê. Còn vợ tôi thì lái một chiếc xe khác, chở cha mẹ và con gái tôi. Trên đường đi, trước khi vào đường cao tốc, ở ngay chỗ trạm thu phí, tôi nhìn thấy một con mèo đen. Nó đang ngồi ngay chỗ trạm thu phí, nhìn chằm chằm về phía tôi... Nó đang liếc nhìn chằm chằm về phía tôi... Nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện như vậy, tôi chắc chắn sẽ...”

“Vậy trong quá trình đưa tang đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Không. Trong suốt cả quá trình đưa tang thì mọi chuyện đều rất bình thường. Nhưng khi quay về thì tôi lại nhìn thấy một lần nữa... Lúc vừa về tới cửa nhà thì tôi liền nhìn thấy... Con mèo kia đang núp trong dải cây xanh trước cửa nhà tôi, nó chỉ để lộ ra đôi mắt và đầu, nó đang nhìn chằm chằm về phía tôi... Tôi cảm thấy khó chịu lắm nhưng cũng không làm gì cả. Tôi thật sự không có làm gì cả... Nhưng nó cứ nhìn chằm chằm về phía tôi, lúc nào cũng liếc nhìn tôi. Vài ngày sau... À không, là khoảng một tháng! Khoảng một tháng sau, cho dù tôi đi đến đâu cũng có thể nhìn thấy nó, có khi thì ở trong nhà nhìn thấy nó, có khi thì đang trong phòng làm việc, tôi nhìn ra phía cửa sổ liền thấy nó đang ở bên ngoài. Tôi chịu không nổi nữa rồi... Lúc đó tôi chịu không nổi nữa rồi nên mới ra tay đuổi nó đi. Tôi cũng chỉ lấy đồ vật gì đó ném về phía nó nhằm đuổi nó đi thôi, thế nhưng đuổi mãi mà nó vẫn không chịu đi, lại còn nhìn tôi chằm chằm nữa. Tôi cũng hết cách rồi, tôi thật sự đã hết cách rồi. Tôi cầm cây chổi... Nó cố ý đó... Nó luôn cố ý... Tôi lấy chổi đánh nó nhưng nó không có né ra... Trên đầu... Trên đầu nó đang chảy máu... Tôi đem xác nó vứt vào trong thùng rác... Tôi cứ nghĩ rằng như vậy là xong chuyện rồi... Thư ký của tôi lại bị một cái bình hoa rơi từ trên lầu xuống đập vào đầu, chết ngay tại chỗ...”

“Việc này xảy ra sau khi ông đã giết con mèo đen kia sao?”

“Đúng vậy... Khoảng, khoảng một tuần sau đó... Cô ấy đã chết rồi... Tôi... Cô ấy...”

“Cô ấy có quan hệ đặc biệt gì với ông không?”

“Cô ấy được tôi bao nuôi... Còn có một đứa con trai nữa... Con trai tôi nó cũng...”

“Cũng chết vào khoảng thời gian đó sao?”

“Không! Không phải khoảng thời gian đó, mà là sau đó nữa kìa... Sau khi Tiểu Cầm qua đời, con trai tôi được cha mẹ Tiểu Cầm rước về nhà. Tôi muốn nhân cơ hội này để làm thủ tục nhận nuôi. Sau đó tôi lại nhìn thấy con mèo kia ở cục dân chính. Là cùng một con! Chắc chắn là cùng một con mèo luôn! Đôi mắt của nó màu xanh lục, tôi còn nhớ mà! Chính là nó! Nó nằm trên những bậc thang trước cửa cục dân chính, đưa mắt nhìn về phía tôi! Những người xung quanh... những người xung quanh đấy đều không có cảm giác gì! Còn có một cặp đôi đi đăng kí kết hôn tới chơi đùa với nó nữa... Nó là một con yêu quái! Nó là một con yêu quái chuyên giết người...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui