Mặc dù Trần Dật Hàm là Cục trưởng Cục Cảnh sát nhưng muốn ra lệnh cho công viên xả hết toàn bộ nước trong ao ra thì cũng không phải chỉ nói một hai câu là được. Tôi đoán có thể anh ta sẽ mượn vụ việc chết đuối vừa xảy ra kia để yêu cầu công viên chỉnh đốn lại, nhân cơ hội đó đưa ra yêu cầu xả nước trong ao. Mà cho dù như vậy thì cũng phải thông qua các cơ quan chính phủ khác gửi yêu cầu chứ không phải là cảnh sát trực tiếp đưa ra yêu cầu.
Chúng tôi đều tưởng rằng chuyện này cũng phải mất mười ngày nửa tháng mới làm được, không ngờ trước giờ tan làm vào thứ hai, Trần Dật Hàm đã gọi điện thoại cho Trần Hiểu Khâu.
Gọi điện thoại trong giờ làm việc thì chắc chắn là có chuyện gấp. Trần Hiểu Khâu bắt điện thoại, nghe xong được vài câu thì quay đầu nhìn tôi.
Tôi cảm thấy rất khó hiểu, rồi lại có chút hoang mang. Không lẽ đã tìm được thi thể rồi? Đã phát hiện những con ma nữ và ma da kia rồi sao?
Tôi nghĩ rất nhiều, Trần Hiểu Khâu đã khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh như bình thường, trả lời Trần Dật Hàm “Dạ dạ vâng vâng”, rồi tắt điện thoại, lại suy nghĩ thêm mấy phút mà không vội nói.
Quách Ngọc Khiết là người tính tình nóng nảy, liền hỏi: “Tiểu Khâu, sao rồi? Là chuyện ao nước trong công viên Cây Xanh hả?”
Tí Còi cũng hối thúc: “Em đừng có úp úp mở mở nữa, nói mau đi!”
Trần Hiểu Khâu ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào tôi, “Hai ngày trước, chính là ngày thứ hai mà anh nằm mơ thấy, có một người đàn ông chạy tới ao nước trong công viên Cây Xanh, rồi nhảy xuống ao tìm kiếm thứ gì đó. Người trong công viên kéo anh ta lên mấy lần, nhưng anh ta đều nhào xuống lại dưới đó. Anh ta nói rằng con trai anh ta ở trong ao.”
Tôi há miệng kinh ngạc, “Không lẽ…”
“Xôn xao mấy ngày trời, hôm nay công viên đã đi báo cảnh sát. Anh ta tên là Điền Minh Xuân, con trai anh ta tên là Điền Dịch Phàm, vào năm 2015, con trai anh ta mất tích trong công viên Cây Xanh, đến giờ vẫn chưa tìm được.” Trần Hiểu Khâu nói tiếp.
Tôi nghĩ tới đứa bé mà tôi nhìn thấy trong giấc mơ và người đàn ông đang sốt ruột tìm con đó, bỗng thấy buồn trong lòng.
“Là người mà Thanh Diệp từng điều tra… chính là người đó...” Tôi thở dài.
Không ngờ người mà tôi nhìn thấy lại là Điền Dịch Phàm, điều này nằm ngoài dự đoán của tôi, càng khiến tôi cảm thấy rầu rĩ hơn.
Mất tích vào năm 2015, nói đúng hơn là đã chết. Đến giờ đã 7 năm trôi qua rồi, đứa bé đó vẫn nằm trong ao nước tối tăm đó sao?
“Chuyện xả nước ao sẽ được tiến hành trong vài ngày tới thôi.” Trần Hiểu Khâu nói.
Trần Dật Hàm kể hết sự tình cho Trần Hiểu Khâu, nhưng chắc chắn toàn bộ sự việc không đơn giản như mấy lời Trần Hiểu Khâu kể lại.
Điền Minh Xuân nhảy xuống ao tìm con trai, mới đầu, cho dù là người đi dạo trong công viên hay là nhân viên của công viên thì cũng đều tưởng rằng lại có trẻ em rơi xuống nước nữa rồi. Nhưng sau khi người ta xem lại camera giám sát, thì phát hiện Điền Minh Xuân đi thẳng một mạch từ cổng công viên tới ao nước, rồi nhảy xuống dưới ao, không hề phát hiện có đứa trẻ nào cả. Điền Minh Xuân tỏ ra rất điên cuồng, gào thét bảo rằng phải nhảy xuống dưới ao tìm con trai. Mọi người lại suy đoán có phải là do nhiều năm trước anh ta có con trai bị rơi xuống nước chết, rồi gần đây xem bản tin kia nên bị kích động hay không. Mọi người rất thông cảm với người cha đáng thương này, an ủi, hỏi han anh ta, kết quả là câu chuyện nghe được khiến mọi người cảm động rơi nước mắt.
Điền Minh Xuân kể, bảy năm trước, Điền Dịch Phàm mất tích ở gần khu vực này. Lúc đó anh ta có nghe thấy tiếng rơi xuống nước. Nhưng lúc anh ta quay đầu lại nhìn thử thì không thấy một bóng người nào, nên không quan tâm. Đến khi phát hiện con trai mất tích, báo cảnh sát tìm người, tất cả mọi người đều cho rằng thằng bé đi lạc hoặc bị dắt đi bán rồi. Nếu lúc nghe thấy tiếng rơi xuống nước mà Điền Minh Xuân đến đó xem thử thì không chừng đã cứu được thằng bé lên rồi.
Điền Minh Xuân còn nói, anh ta nằm mơ thấy Điền Dịch Phàm, mơ thấy hình ảnh của bảy năm trước, có điều là lần này anh ta còn nghe thấy tiếng động, nhìn thấy Điền Dịch Phàm, nên mới liều mạng nhảy xuống cứu, nhưng không chạm vào được đứa bé.
Mọi người xung quanh đều cho rằng đứa trẻ hiện về trong giấc mơ, đã hiểu được nguyên nhân khiến cho Điền Minh Xuân điên cuồng như vậy.
Năm người chúng tôi đều nghĩ tới giấc mơ của tôi.
Hiện thực không bị thay đổi, nhưng Điền Minh Xuân có chịu ảnh hưởng. Hoặc là do tâm trạng của tôi lúc đó mong mỏi có người phát hiện ra đứa bé đã khiến cho giấc mơ đó truyền tới não của Điền Minh Xuân.
Chúng tôi là những người biết chân tướng của sự việc, người ngoài đều không biết. Mặc dù Điền Minh Xuân rất đáng thương, mọi người đều cảm thông với anh ra nhưng mà thời gian cũng đã bảy năm. Trong bảy năm đó, công viên cũng có cho dọn vệ sinh, nhưng vẫn không tìm được gì cả. Ngay cả lần cứu hộ vào hai ngày trước, cũng chỉ tìm thấy thi thể của một đứa bé mà thôi.
Mỗi ngày, Điền Minh Xuân đều tới công viên nhảy xuống ao. Phía công viên cũng hết cách, đành phải gọi điện thoại báo cảnh sát. Trần Dật Hàm theo dõi công viên Cây Xanh, vừa biết chuyện liền lập tức nhân vụ việc lần này, đưa ra quyết định xả nước, điều tra ao nước một cách triệt để.
Tôi gọi điện thoại cho Cổ Mạch, kể cho anh ta nghe việc này.
Chuyện của năm 2015, khi ấy Cổ Mạch đã bị Christina bắt nhốt rồi, hoàn toàn không tham gia vụ ủy thác lần này của Thanh Diệp. Nhưng dù gì đây cũng là vụ ủy thác của Thanh Diệp, tôi nghĩ vẫn nên nhờ vị tiền bối Cổ Mạch này.
Trong điện thoại tôi vẫn có thể nghe được tiếng lắc đầu của Cổ Mạch.
“Không được, không được, cậu đã nói có tới mười mấy con ma nữ, còn có cả một bầy ma da nữa, nếu như tôi đi thì chắc sẽ bị điếc mất.” Cổ Mạch thở dài.
“Anh không đi thì chúng tôi biết phải làm thế nào?” Tôi sa sầm mặt lại.
“Cứ vậy thôi. Tôi già rồi, không chịu nổi sự giày vò như vậy.” Cổ Mạch giả vờ tội nghiệp.
Già mà vẫn còn chơi game cơ đó, hiệu ứng âm thanh đao kiếm, ở đầu dây bên này tôi vẫn nghe rõ mồn một. Còn có cả tiếng của các nhân vật trong game liên tục gọi tên các kỹ năng. Người già sành điệu như vậy cũng hiếm thấy đó.
“Vậy chúng tôi ghi âm lại rồi mang cho anh nghe,” Tôi nói một cách dứt khoát, “Lúc còn làm ở Thanh Diệp, chắc anh đã rất quen thuộc với việc này rồi đúng không? Anh biết loại thiết bị ghi âm nào tốt không? Có phải các anh có thiết bị chuyên nghiệp dành cho những việc này không?”
Cổ Mạch im lặng, dường như tạm ngừng luôn cả việc chơi game rồi.
“Haiz... thôi được rồi, đi thì đi.” Cổ Mạch nói một cách bất đắc dĩ, “Các cậu cho người tới đón tôi đi.”
Cuối cùng thì anh ta cũng đồng ý, cho dù làm ra vẻ ông lớn yêu cầu cho người tới đón thì tôi cũng thể không nói gì.
Bởi vì trúng vào ngày đi làm, Tí Còi và Quách Ngọc Khiết là hai người không mở mắt âm dương nên cũng không đi theo. Tôi, Gã Béo và Trần Hiểu Khâu lấy cớ là phải đi thôn Sáu Công Nông, lái xe ra khỏi văn phòng, tới đón Cổ Mạch, rồi cùng nhau đi tới công viên Cây Xanh.
Trên xe, tôi dồn hỏi Cổ Mạch, nhưng Cổ Mạch không hề biết chuyện này nên không đưa ra ý kiến gì.
“Cậu cũng nói rồi đó, ở phòng nghiên cứu, tôi chỉ làm công việc nghe băng ghi âm thôi, đâu am hiểu nhiều vậy chứ?” Cố Mạch xòe hai bàn tay ra, bộ dạng lười biếng
Trần Hiểu Khâu nói: “Nếu anh nghe ra điều gì đó, rồi phải làm sao?”
“Thì nói cho Diêp Tử biết chứ sao. Diệp Tử và Ngô Linh đều tài giỏi, ngay đến cả Gã Khờ Lưu Miểu, ít ra cũng có tứ chi phát triển.”Cổ Mạch nhún vai.
“Lưu Miểu có khả năng gì không?” Tôi hỏi.
“Không có.” Cổ Mạch trả lời một cách dứt khoát.
Tôi nhìn Cổ Mạch một cách nghi ngờ.
“Cậu xem, tôi trả lời thì cậu không tin, vậy cậu hỏi tôi làm gì chứ?” Cổ Mạch nhìn tôi với vẻ mặt “con nít ranh nghịch ngợm”.
Tôi đã rất chán nản rồi, nhưng không làm được gì anh ta cả.
Dựa vào hồ sơ xem ra, quả thật Lưu Miểu không thể hiện tài năng thần kỳ nào cả. Có lẽ anh ta và Cổ Mạch được xem là hai người có năng lực bình thường nhất trong Thanh Diệp, lúc nào cũng ở trong trạng thái thanh niên tuổi trẻ vui vẻ nhiệt tình. Cổ Mạch trong đó còn là một ông chú không thành thật. Diệp Thanh thì không phải nói nữa. Ngô Linh cũng là người lạnh lùng, nói chuyện thì thích dùng kính ngữ, thái độ công tư phân minh, ngay cả lúc khuyên bảo, an ủi người ủy thác cũng rất khô khan. Nam Cung thì lại ít nói, tôi đoán anh ta phụ trách điều tra những vấn đề đằng sau vụ án, những việc như xâm nhập vào hệ thống mạng công an, xâm nhập kho dữ liệu của các công ty… có lẽ đều do anh ta làm. Trong video, trong giấc mơ, tôi đã nhìn thấy mấy người bị làm mờ đi, nếu gặp trong cuộc sống thường ngày thì có lẽ Lưu Miểu là người ít khiến người khác nghi ngờ nhất. Diệp Thanh, Ngô Linh và Nam Cung đều khiến người ta có cảm giác khó gần. Còn Cổ Mạch thì không nói rõ được.
“Tới rồi.” Trần Hiểu Khâu nói một tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...