Lúc bây giờ, tôi chỉ biết há mồm trợn mắt mà nhìn cảnh tượng ấy, toàn thân cảm thấy ớn lạnh.
Tuy đã trải qua rất nhiều cảnh mộng, biết rõ cái thế giới này hoàn toàn không yên bình, có khi trước đây đi trên đường, nói không chừng tôi đã từng chạm phải một con ma nào đó, nhưng cứ như thế này mà tận mắt chứng kiến cảnh tượng một con ma bị xe ô tô đâm qua đâm lại, cũng thực sự có chút khó mà chịu nổi. Bị tông nhiều lần mà con ma đó không mảy may hề hấn gì, nhưng cánh tay của Đào Chính lại chỉ còn chút nữa là bị kéo đứt, tôi dựng hết cả tóc gáy, rất lâu cũng không dám động đậy gì. Tôi có chút không phân biệt được bản thân đồng cảm với Đào Chính, vì cậu ta cảm thấy đau; hay là nên đồng cảm với con ma nữa, dường như vừa nãy thò ra ngoài rồi bị va đập liên tục không phải là con ma kia, mà là chính bản thân tôi.
Tài xế xuống xe đi về băng ghế sau, mở cửa xe ra xem xét tình trạng của Đào Chính. Cửa xe mở ra, thân thể con ma gác ngang qua cửa sổ xe cũng bị kéo ra. Tài xế không thấy được nó, nhưng phát hiện cảm giác kẹt kẹt lúc mở cửa xe, còn xoay đầu lại xem thử. Anh ta không biết trước mặt mình là một bầy ma đang đùn nhau thành một đống, chen chúc trong xe của mình. Anh ta thò người vào trong, chỉ còn cách con ma gần nhất chưa tới 1cm, nhưng không chạm vào Đào Chính, hình như có chút kiêng dè.
“Anh à, anh không sao chứ?”
Đào Chính thở hổn hển, che cánh tay mình lại rồi cố gắng nói một câu: “Không sao.”
Tài xế yên lặng, hình như còn đang do dự gì đó.
“Tôi không sao, vừa nãy… vừa này bị đụng một cái. Anh có thể… có thể mua giúp tôi một chai nước không?”
Đào Chính rướn cổ ra khỏi đám ma, thò tay lấy ví tiền, rút ra tờ 100 đồng đưa cho tài xế. Bên đường có tiệm tạp hóa, mua nước cũng khá tiện.
Tài xế chần chừ giây lát, nhận tiền rồi đóng cửa xe lại. Động tác này của anh ta, lại làm đẩy mạnh thân thể của lũ ma khiến cho Đào Chính lại bị chèn cho một phát. Tài xế rút chìa khóa xe ra, sau đó mới chạy về phía tiệm tạp hóa.
Đào Chính hít một hơi cố nhịn đau, lôi con ma lúc nãy bị đẩy ra ngoài cửa sổ vào trong. Tôi không biết cái này có được tính là “đi một ngày đàng học một sàng khôn” không nữa, vì Đào Chính chọn lựa thà để cho mấy con mà chèn ép mình, cũng còn tốt hơn là lại trải qua chuyện tai nạn xe cộ vừa nãy.
Tài xế quay lại, đưa nước và tiền thừa lại cho cậu ta. Đào Chính khăng khăng không nhận lại tiền, chỉ lấy chai nước rồi uống một ngụm nhỏ. Tài xế không quan tâm nữa, tiếp tục đánh xe chạy đi.
Đào Chính ngột ngạt suốt cả đoạn đường đến thôn Sáu Công Nông, nhưng không cho tài xế dừng xe, mà dạo một vòng quanh khu thôn Sáu Công Nông. Cậu ta giả vờ điện thoại tìm người, tắt máy xong bèn bảo tài xế lái xe trở lại nhà trọ.
Anh tài xế bắt chuyện: “Khu dân cư này hình như đã xảy ra chuyện gì hay sao ấy, mọi người đều dọn đi cả, không biết khi nào mới tu sửa xong.”
Đào Chính rầu rĩ: “Ừ!”
Tôi đột ngột nhận ra nãy giờ tiếng “leng keng” của Tụ Âm Bồn không còn xuất hiện nữa. Như thế nói lên điều gì? Tôi bắt đầu suy nghĩ, cho dù biết là có suy nghĩ mấy cũng chẳng ra được đáp án, chỉ tổ rối não mà thôi. Nhưng tôi thà suy nghĩ gì đó để có thể khỏi phải chú ý đến Đào Chính. Bên Đào Chính là một đống ma đang cùng nhau chen chúc, thực sự là khiến cho người ta không nhịn được mà phải đi nhìn xem.
Đào Chính lôi theo cả lũ ma xuống xe, bước về phòng với bộ dạng vật vã của một người đang leo đèo vượt núi. Cậu ta có lẽ đã có tính toán từ trước, chọn phòng ở lầu một, khỏi phải mắc công leo cầu thang, đỡ phiền phức hơn một chút. Lũ ma kia sau chuyến đi thôn Sáu Công Nông dạo một vòng với Đào Chính, đã yên tĩnh trở lại, giống y xác chết và quả cân, không chút động đậy. Còn Đào Chính thì so với lúc lên đường còn mệt nhọc hơn gấp bội, âm khí trên người càng nặng nề thêm.
Cảnh mộng của tôi vẫn chưa chịu kết thúc, cứ thế ngày qua ngày nhìn Đào Chính mang theo lũ ma kia đến thôn Sáu Công Nông. Nếu may mắn thì gặp được chiếc taxi có băng ghế sau có thể để được xe lăn của người tàn tật, Đào Chính lúc đó còn thoải mái đôi chút. Còn ngược lại, gặp trúng chiếc taxi bình thường thì đành chịu cảnh bị chèn đến nín thở. Tôi phát hiện điện thoại cậu ta không cắm sim, cũng chẳng dùng thẻ ngân hàng, không lên mạng, sống một đời sống lạc hậu xa lơ xa lắc với thời đại. Nhưng chợt nhớ lại thái độ trốn tránh Bành Đông Viên của cậu ta, tôi chợt hiểu được hành vi này của cậu ta.
Sự thay đổi của Đào Chính rất dễ nhận ra.
Sau vố đau từ vụ Trương Hinh Nhu, tôi lần này không lơ đãng nữa, mà chú tâm nhiều hơn đến mọi mặt của cảnh mộng, đương nhiên cũng để mắt đến sự thay đổi của Đào Chính.
Đêm đến khi đang ngủ, có lúc cậu ta ngừng hô hấp cả mấy chục phút, giống y người đã chết, tiếp đó lại thở trở lại, việc này rõ ràng không bình thường tí nào. Tôi không biết phân biệt như thế nào về tình trạng của cậu ta nữa: Người sống, xác chết hay ma? Hình như đều không phải, mà cũng hình như đều phải... Nhưng lũ ma trên người Đào Chính thì chẳng chút thay đổi, trước sau như một. Sự thay đổi của cậu ta tựa hồ có liên quan đến chúng, nhưng cũng tựa hồ không liên quan gì.
Tôi thật sự bị rối.
Trước đó chỉ muốn tránh phải nhìn cái cảnh tượng người ma ôm nhau lại thành một đống, với nào là tay chân mình mẩy uốn khúc chồng chéo lên nhau kia, giờ thì không thể không xem kĩ. Và vừa nhìn kỹ lần này tôi liền phát hiện ra…
Trên người Đào Chính đang tỏa ra một làn khói mỏng, nhưng vì trong suốt không màu lại chẳng đậm đặc, nên những nơi đi qua chỉ cần có cảnh vật sau lưng là lập tức biến hình ngay. Tôi rất khó lòng nắm bắt được chỗ đến của nó, nhưng vẫn có thể xác định rằng nó có một quỹ đạo nhất định, không phải tan biến vô cớ giữa hư không.
Tôi mở to hai mắt đến nỗi sắp thành mắt lác luôn rồi, sau đó mấy ngày mới phát hiện làn khói đó bay về phía thôn Sáu Công Nông. Tuy không xác định được điểm đến cụ thể, nhưng không cần nghĩ nhiều cũng đoán ra nó đi về chỗ cái Tụ Âm Bồn, tìm đến ngôi nhà đó.
Đào Chính không hề hay biết gì về chuyện này, nhưng dù gì cũng đã cảm thấy cơ thể mình có vấn đề gì đó. Với số tiền ít ỏi còn lại trong ví, cậu ta đã thay đổi quy luật hoạt động thường ngày của mình, sẫm tối đón xe đến vùng ven thôn Sáu Công Nông, chờ cho trời tối hẳn mới đi bộ đến phía trước khu dân cư này. Cậu ta đi rất chậm, tựa hồ như đang lết đi vậy.
Trong đêm tối tĩnh mịch, từ tiếng bước chân Đào Chính, đến tiếng mấy con ma bò trên đất bị cậu ta va phải, cùng cả tiếng hơi thở mỏng mảnh như tơ nhện nữa, tất cả truyền đến tai tôi một cách trọn vẹn. Âm thanh “xào xạt” liên tục vang lên, tựa như có một con quái vật đang di chuyển vậy. Mà có nói là quái vật cũng chẳng sai khi ở trong trường hợp này.
Tiếng hít thở bỗng dưng biến mất. Ánh mắt của Đào Chính trở nên thất thần đờ đẫn, nhưng chân vẫn cứ bước. Tôi đợi cả hơn mười phút, nhưng lần này thì không thể đợi được đến lúc hơi thở của cậu ta phục hồi trở lại nữa rồi, lúc này tim tôi đùng đùng đập nhanh.
Thình lình, cái đống ma quái kia bắt đầu ngọ nguậy. Tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực, hai mắt đứng tròng không chớp.
Cơn ngọ nguậy từ từ dừng lại, bước chân của Đào Chính cũng đã dừng, cơ thể cậu ta phút chốc mất hết sức lực, té nhào xuống đất trong vòng vây của lũ ma. Bọn chúng buông tay, đứng cả dậy, vây thành một vòng tròn, Đào Chính bất chợt đang đứng giữa vòng tròn ấy. Nhưng cậu ta bấy giờ y hệt mấy con ma quanh mình - mặt trắng, mắt xanh, môi đỏ…
Nhưng thân thể Đào Chính vẫn còn nằm trên mặt đất, bị linh hồn của chính mình dẫm lên.
Cảm xúc trong tôi bây giờ thật phức tạp. Từ lâu tôi đã biết Đào Chính sẽ chết, cũng hiểu là mình chẳng có cách nào ngăn cản được, nhưng tận mắt chứng kiến cảnh cậu ta chết thế này, tôi vẫn cảm thấy hơi xót xa trong lòng.
Nhưng lũ ma kia không có cái tâm trạng như tôi, cũng cùng lúc ấy, chúng thò tay ra nắm lấy vong hồn Đào Chính, kéo rồi lôi cậu ta đi về phía trước.
Thân phận hai bên như đang trao đổi cho nhau, lúc trước chính thân thể còn sống của Đào Chính kéo chúng đi, bây giờ thì chúng lôi linh hồn của cậu ta.
Thành ma rồi, đương nhiên không còn lo bị người khác phát hiện. Cả đám tiếp tục đi thẳng vào thôn Sáu Công Nông, qua cổng chính, bảo vệ cổng chẳng hay biết gì cả.
Bên trong khu thôn Sáu Công Nông rất yên ắng, không có con ma nào khác đi ra, thậm chí chẳng có con ma nào đứng trên khung cửa sổ xem cảnh tượng náo nhiệt này.
Trong lũ ma ấy, trừ Đào Hải ra thì có lẽ chẳng có ai chết ở mảnh đất thôn Sáu Công Nông này, chí ít thì mấy con ma ăn mặc theo lối cổ trang xa xưa kia chắc chắn không phải chết ở đây. Huyền Thanh Chân Nhân từng nói, cái Tụ Âm Bồn ấy là từ nơi khác di chuyển đến thôn Sáu Công Nông, bọn chúng ắt hẳn là do cái bồn kia đem đến đây, dường như cũng vì vậy mà chúng có quyền đi vào khu dân cư, chứ không bị cản trở như Lư Mạn Ninh.
Tôi không ngăn được dòng ký ức về mấy con ma thời cổ đại mà Chu Khải Uy nhìn thấy. Nếu thế, thì không nhất thiết là mấy con ma đó chết ở đây, mà có khả năng là vì nguyên nhân khác khiến chúng có được “giấy thông hành”.
Trong lúc tôi đang mải suy tư thì mấy con ma đã đến trước gian nhà đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...