Tôi vội vàng lách người tránh qua một bên. Dường như Lư Mạn Ninh đã mất dấu “tôi”, đi quanh quẩn ở chỗ cũ, giận dữ gào thét. Tôi nhìn mà hãi hũng khiếp vía, đặc biệt là sau khi nhìn thấy cô ta tìm không thấy thân hình tôi trong cảnh mộng. Bỗng nhiên cô ta xoay người, xông về phía cửa bệnh viện. Tôi bỗng chốc cực kỳ hoảng sợ, liền vội vàng đuổi theo phía sau.
Khi Lư Mạn ninh đuổi đến trạm xe thì đã chậm một nhịp, “tôi” trong quá khứ lúc ấy đã lên xe buýt, cô ta chẳng chút do dự, co giò phóng theo một cách điên cuồng phía sau xe.
Tôi có thể thấy thân thể cô ta đang chuyển thành màu đen, một hình ảnh tiêu biểu cho loại ác ma. Lư Mạn Ninh để lại trên đường một luồng tàn ảnh, những người bình thường bị hồn ma ấy xuyên qua thì như bị trúng gió độc, lạnh run bần bật. Tốc độ của tôi không theo kịp, nhưng vì giới hạn hạn chế hoạt động, nên bị cô ta lôi bay đi một cách bị động.
Mặc dù Lư Mạn Ninh đã tăng tốc nhưng khoảng cách của cô với chiếc xe buýt vẫn dần dần rộng ra.
Ở những ngã rẽ, cô chần chừ một lát, rồi hoàn toàn dựa vào trực giác mà chọn ra được hướng chính xác. Sắc đen trên người cô dần nhạt bớt, hình dạng đã rõ hơn, nhưng tốc độ thì không giảm, cả cái trực giác kia cũng không hề yếu đi, lần nào cũng chọn đúng hướng.
Lòng tôi bồn chồn như lửa đốt, lại không tài nào chạm vào được cô ta, đành thử tới thử lui không ngừng nghỉ.
Lư Mạn Ninh đã tìm ra khu dân cư mà tôi sống, tìm được cả tòa lầu nào, tầng mấy, thậm chí đã lần đến cửa nhà tôi, rồi đi xuyên ngay vào bên trong. Không một chút do dự, phóng thẳng đến phòng tôi, nhìn “tôi” nằm ngủ ngon lành trên giường. Cơn thù hận bạo phát, cô giương nanh múa vuốt bổ nhào đến.
Tôi đã không biết đây là lần thứ mấy tôi lao về phía Lư Mạn Ninh nữa. Nhưng trong giây phút cận kề sống chết, cuối cũng cũng thành công, trong chớp mắt tôi đụng vào cô ta, khiến cô văng về phía cửa sổ. Còn tôi cũng theo đà quán tính mà bay ra ngoài cửa sổ.
Lư Mạn Ninh không cam tâm nên lại gào lên dữ dội, tiếng gào ấy không còn giống tiếng gào của người thường nữa, vừa khàn đục vừa vang vọng. Giống như đã qua xử lý của phần mềm âm thanh, tạo ra một loại âm sắc mà kéo theo sau là một chuỗi vô số tiếng vang vọng lại. Trên thân của cô ta bắt đầu rỉ máu, giống y như lúc ban đầu, từng giọt nhỏ xuống, nhưng bây giờ không phải là nước mà là máu…
Cô ta nhào đến giường ngủ của tôi lần nữa.
Tôi đưa tay ra cản lại, nắm chặt hai vai rồi bẻ quặt tay cô ra đằng sau, đè cô lên khung cửa sổ. Tôi quên mất cả hai chúng tôi đều không phải là người, đâu có cơ thể thật. Ngay khi vừa đè cô xuống thì cả hai cùng rơi một hơi qua mấy tầng lầu, rớt xuống sàn nhà của người ta ở tầng trệt.
Có lẽ phía dưới đã là nền đất rồi, nên cả hai không phải rơi xuống thêm tầng nào nữa, cũng không phải rớt xuống địa ngục nào đó.
Máu của Lư Mạn Ninh nhỏ giọt đọng thành một hình người trên sàn nhà.
Tôi thật sự đã nổi giận, mắng: “Cô phát điên đủ chưa? Tôi muốn giúp cô mà cô năm lần bảy lượt tấn công tôi. Tỉnh táo lại chút đi!!”
Lúc này chẳng biết là cô ta không nghe thấy hay là hoàn toàn không tin lời tôi, vùng vẫy dưới tay tôi, sức lực mạnh đến kinh người, thậm chí còn muốn cắn tôi nữa, tôi chỉ còn cách ấn chặt cái đầu đang ngọ nguậy ấy, khiến mặt cô dí sát xuống mặt đất.
Tôi đang rơi vào thế “đâm lao phải theo lao“.
Theo tình cảnh hiện tại, tôi nên giết chết Lư Mạn Ninh mới phải, nhưng thực lòng mà nói, cô ta cũng rất đáng thương. Suy cho cùng thì cô ta đâu phải loại ác ma giết người để thỏa mãn cơn khát máu của mình như bọn Sở Nhuận với Tiêu Thiên Tứ. Tôi thấy hơi yếu lòng, không nỡ xuống tay.
Cổ của Lư Mạn Ninh ở ngay trước mặt, bị một lớp máu nhạt che phủ, nhưng rất mảnh mai. Muốn bóp chết cô ta, còn dễ hơn giết bọn Sở Nhuận và Tiêu Thiên Tứ.
Đầu gối tôi đè kín trên eo cô ta, tay nắm chặt hai bàn tay cô ta, ghì sát vào lưng, bàn tay đang ấn lên gáy cô ta từ từ bóp lại. Tôi nhắm hai mắt lại, hít thở sâu, từ từ hạ quyết tâm.
Diệp Thanh trong sự kiện “Con đường chết chóc” đã từng nói với Lã Mộng Nhất rằng, nỗi oán hận khi chết của cô quá sâu, rất có khả năng sẽ đánh mất lý trí, biến thành ác ma. Cuối cùng Lã Mộng Nhất không trở thành ác ma, vì Diệp Thanh luôn có hành động kiềm chế sự xung động của cô, đồng thời trước khi cô hoàn toàn mất hết kiểm soát đã giải quyết xong Tiết Thao, giúp cô hoàn thành việc báo thù.
Tôi không những không giúp đỡ gì được Lư Mạn Ninh, trái lại còn rước họa vào thân, để cô ta hiểu nhầm chính tôi là con ác ma bức hại Chu Khải Uy.
Việc đã đến nước này, bất luận là tôi hay Lư Mạn Ninh cũng đều không có lựa chọn nào khác.
Tay tôi lần đến cổ Lư Mạn Ninh, từ từ siết chặt. Cảm giác nhớp dính dưới tay cực kì chân thực, có thể cảm thấy được, như vậy chắc chắn có thể bóp chết cô ta rồi.
Nghĩ thế, tôi liên tục dùng sức.
Tiếng gào thét của Lư Mạn Ninh vẫn vang lên từng cơn, không mang chút gì đau đớn, tôi nghi mình đang làm một việc vô ích. Nhưng tôi chỉ còn cách kiên trì, không còn đường nào khác.
Tâm trạng của cô ta không mảy may thay đổi, khiến tôi càng lúc càng tuyệt vọng, cô ta thật sự hết đường sống rồi.
Cần cổ trong tay tôi đã biến dạng, Lư Mạn Ninh đã dừng gào thét, nhưng máu thì vẫn chảy, cơ thể vẫn vùng vẫy.
Tôi chẳng biết phải làm sao. Nhớ lại những giấc mộng trước đây, Sở Nhuận kỳ thật không tính là do tôi giết, hắn chết trong tay các cô gái ấy. Tiêu Thiên Tứ càng không phải tôi giết, tôi chỉ cắt của nó hai miếng thịt. Trương Tuyết là cùng Khương Vĩnh Ninh đồng loạt tan biến…
Tôi đang hoang mang thì bỗng nhiên thấy thân thể mình bay bổng lên, trong bàn tay vừa có thêm thứ gì đó. Cúi đầu nhìn xuống, tá hỏa phát hiện tay tôi kẹp nãy giờ không còn là cổ của Lư Mạn Ninh nữa, thứ tôi đang nắm không còn là bàn tay của cô ta, đầu gối đè lên đương nhiên không phải là eo của cô ta nữa.
Tôi sợ hãi mà nhảy lên, lùi lại mấy bước, nhìn thấy rõ thứ đang xuất hiện trên người Lư Mạn Ninh.
Đó là một người đàn ông, toàn thân ướt nhèm nhẹp, chảy nước ròng ròng, đang đè lên người cô ta. Gã ta xoay đầu qua khiến tôi nhìn thấy thẳng mặt, là người đàn ông sáng hôm đó dẫm vào vũng nước dưới chân Lư Mạn Ninh khi cô ta vừa biến thành ma.
Máu dưới người cô bị loãng đi, trong vũng dịch màu đỏ nhạt ấy thò ra mấy cánh tay, cuống cuồng giữ chặt thân thể cô.
Lư Mạn Ninh lại gào lên, quẫy đạp liên hồi. Cô ta ngóc cổ lên, cố gượng dậy, muốn lật ngược lại người đàn ông kia. Những động tác ấy chỉ mấy giây sau đã dừng lại. Không phải do cô ta bỏ cuộc buông xuôi, mà do vũng nước trước mặt cô hiện ra một khuôn mặt.
Gương mặt của Chu Khải Uy nổi lên trên mặt nước, anh ta đưa tay ra nâng hai má của Lư Mạn Ninh lên. Hai mắt cô lập tức trở nên tỉnh táo trở lại. Chu Khải Uy mỉm cười, một nụ cười nứt toát. Giống như lúc anh ta chết, đầu vỡ toang, máu nóng phun ra rớt trên mặt cô.
Lư Mạn Ninh mới vừa bộc lộ hoài niệm và thương xót bỗng biến thành đau khổ. Cô gào lên lần nữa, âm thanh đã phục hồi như lúc còn sống.
“Cô muốn chết…”
“Cô muốn chết…”
“Cô muốn chết…”
Người đàn ông trên người cô và vũng nước dưới thân cô đều vọng lại âm thanh, không đều, nhưng cùng một câu.
Đầu của Chu Khải Uy đã vỡ, nhưng đôi môi vẫn còn mấp máy một câu như thế: “Do cô muốn chết…”
Tôi có thể hiểu được câu nói chưa đầy đủ của những con ma ấy: “Là do cô muốn chết, chúng tôi bị cô ô nhiễm nên cũng muốn chết theo“.
Anh bạn làm chung tổ với Chu Khải Cơ nói đúng rồi, sự truyền nhiễm đã xảy ra, nhưng không phải những hiện tượng huyền bí ở thôn Sáu Công Nông truyền nhiễm cho Lư Mạn Ninh, mà là sau khi hóa thành ma, cảm xúc mãnh liệt kia của cô đã truyền nhiễm cho những người chạm phải nước chảy ra trên người cô.
Lư Mạn Ninh cũng đã hiểu, trong chớp mắt tâm trạng tan vỡ. Vũng nước dưới người cô ta sôi lên sùng sục, trào lên đầy bọt khí. Những cánh tay kia, bao gồm tay của Chu Khải Uy kéo cô ta xuống dưới mặt nước.
Cô không kháng cự nhưng không ngừng khóc vì lòng đã ngập tràn ăn năn.
Theo sự tan biến của Lư Mạn Ninh, vũng nước cũng thu nhỏ dần rồi tan biến theo.
Tôi mở to mắt, nhìn thấy rèm cửa sổ mở toang, trên cánh cửa có vệt máu giống hình người, đứng dậy mở đèn, thấy sàn nhà dưới giường cũng có vệt máu như thế.
Những vết tích này đang dần phai đi, đến khi trời sáng, những dấu vết sau cùng kia của hồn ma Lư Mạn Ninh, đã không còn nhìn thấy nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...