“Mật mã là 3721.” Tí Còi nói.
Trong thang máy chỉ có phím mật mã và bộ đàm, chứ không có số tầng lầu.
Sau khi nhập mật mã, cửa thang máy đóng lại, bắt đầu đi lên.
Tôi cảm thấy mình đã càng lúc càng đến gần âm khí ấy.
Thoáng chốc, thang máy đã dừng lại.
Cửa thang máy mở ra, thứ được nhìn thấy là một hành lang dài ngoằng. Cửa nhà nằm ở đầu mút hành lang, chỉ một cửa duy nhất, dưới ánh đèn sáng trưng càng trở nên bé nhỏ.
Tôi đứng trong thang máy chỉ một giây, rồi phóng ra ngoài, lao thẳng về phía cánh cửa ấy.
Cửa nhà cũng dùng khóa mật mã.
Tôi nhập mật mã y hệt vào, cửa mở.
Tiếng nói chuyện ở trong phòng vang ra qua khe cửa.
“Tụi mày chết chắc rồi! Tụi mày đã thua rồi! Bây giờ biết được thì đã sao1chứ? Đã hết cách lật ngược rồi! Ha ha ha ha!”
Tôi nghe thấy tiếng cười man dại, giọng nói quen thuộc, nhưng ngữ điệu thì khiến tôi lạ lẫm.
Âm khí phà ra qua khe cửa, ban đầu còn có hơi thở của hồn ma ban đầu, nhưng thoáng chốc, đã hoàn toàn biến thành âm khí của ma vương.
“Tụi mày đều sẽ chết! Thế giới này đã rơi vào tay bọn tao! Thế giới mới! Dân số đông hơn!” Giọng nói điên dại ấy vẫn vang vọng, chợt dừng lại nửa chừng vì hình như có người khác chen vào: “Đừng có nằm mơ! Ông Trời gì chứ? Nó đã chết rồi! Cả nó là gì tụi mày còn không biết! Tụi mày lại càng không hiểu giết nó sẽ mang lại hậu quả gì!”
Tôi bước vào cửa, lần theo tiếng nói và âm khí mà đi vào.
Bố cục,8trang trí trong nhà tôi đều không quan tâm, chỉ từng bước đi vào tựa như bị mê hoặc.
Tôi đã nhìn thấy cửa sổ bằng kính có cánh lớn. Ánh nắng chiếu vào qua cửa sổ, soi lên người hai anh em có diện mạo khá giống nhau.
Nam Thiên đang quay lưng về phía ánh sáng, cả khuôn mặt đều chìm trong bóng tối. Nam Cung Diệu đang đối diện cửa sổ, bị ánh nắng soi thẳng vào.
Lúc này Nam Cung Diệu đã tháo mắt kính, nhìn thẳng Nam Thiên.
Tôi nhìn thấy Nam Thiên quay phắt đầu qua, đưa ánh mắt bén ngót nhìn tôi.
Anh ta nở nụ cười mỉa mai: “Tụi mày vốn dĩ không hề biết mình đang đối mặt với cái gì. Tụi mày thua chắc rồi. Ngay từ đầu, tụi mày đã không có cơ hội thắng.”
Tôi sững sờ.
Đây là Nam Thiên ư?
“Hai mươi năm2trước.” Nam Thiên nhếch mép lên, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm tôi: “Hai mươi năm trước, tao đã chiếm cái thể xác này. Nói chính xác hơn, là hai mươi hai năm trước.”
Lòng tôi vô cùng bàng hoàng, liếc nhìn Nam Cung Diệu.
Nói vậy, em trai của Nam Cung Diệu…
“Nhìn thấy chênh lệch chưa? Một chênh lệch không thể vượt qua.” Nam Thiên huơ tay, vạch một đường giữa tôi và anh ta, rồi vươn tay đến trước mặt Nam Cung Diệu: “Cả nhìn nó mà mày cũng không dám? Cả liếc mắt cũng không dám đúng không. Ha ha ha! Mày tưởng năng lực của mày vẫn còn phát huy tác dụng sao? Mày vẫn có thể nhìn thấy tương lai?”
Anh ta cười chế giễu Nam Cung Diệu: “Cả cái chết của em mày mà mày cũng đâu có nhìn ra!”
Câu nói vừa dứt, tôi cảm thấy4khí chất trên toàn thân Nam Cung Diệu đã phát sinh biến đổi.
Ánh mắt của Nam Cung Diệu vẫn bình tĩnh, nhìn thẳng Nam Thiên.
“Không, mày nhầm rồi. Tao vẫn có thể nhìn thấy tương lai.” Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
Ánh sáng chói mắt đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt.
Tôi nheo mắt lại, chợt thấy lằn sét trên không trung, đánh vỡ cửa sổ kính, chiếu thẳng vào nhà.
Tia sét hoàn toàn không phù hợp với kiến thức phổ thông đã đánh trúng Nam Thiên, khiến biểu cảm của anh ta dừng trên khuôn mặt.
“Không, không thể nào… sao lại… đúng ra nó đã…” Trong thân thể Nam Thiên có linh hồn thoát ra, khó khăn mà lẩm bẩm một mình.
Ầm!
Lại một tia sét nữa đánh vào trong nhà.
Linh hồn kia gào thảm một tiếng, rồi lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Tôi thở phào, mở mắt ra thì thấy trong đôi mắt của Nam Cung Diệu có máu chảy ra. Anh ta đã nhắm mắt lại, đứng yên bất động.
“Nam Cung… để tôi đi gọi Tí Còi! Anh đợi một lát!” Tôi kịp hiểu ra, nhớ lại tác dụng phụ từ năng lực của Nam Cung Diệu.
Bây giờ e là anh ta không thể nhìn thẳng bất kì người nào, bằng không hễ nhìn thấy ai, người đó sẽ chết ngay.
“Lâm Kỳ.” Nam Cung Diệu gọi tôi đứng lại, chầm chậm quay đầu qua, nhắm mắt đối diện với tôi, nở một nụ cười: “Còn lại giao hết cho cậu nhé.”
“Anh…” Lòng tôi chợt run lên, xuất hiện dự cảm xấu nhất.
“Cẩn thận với gia đình tôi. Có thể họ đã…” Câu nói cuối cùng của Nam Cung Diệu đã bị luồng ánh sáng màu tím xanh chói mắt nuốt mất.
Tôi cảm thấy một luồng lực cực mạnh từ chính diện ập đến, chỉ kịp đưa tay che vùng mặt thì cả người bị đánh văng đi.
Ngực, cánh tay đều đau buốt, còn có cảm giác tê dại.
Tôi ngã xuống đất, lúc này mới nghe thấy tiếng hét của đám Tí Còi.
Tôi được đỡ dậy, trên người tóe ra hai tia điện quang, ngước mặt lên nhìn, nơi Nam Cung Diệu vốn đang đứng chỉ còn lại một cái xác cháy đen.
Trong lỗ hổng trên cửa sổ có gió thổi vào. Xác của Nam Cung Diệu và Nam Thiên hóa thành tro, hòa vào nhau, bay phấp phới trong nhà.
“Không… Không!” Tôi đứng bậy dậy, rồi lập tức quỳ xuống đất, bò về hướng ấy mấy bước.
Cánh tay đưa đến của tôi chỉ chạm được một mảnh tro, gió vừa cuộn đến, đám tro ấy liền bay ra khỏi cửa sổ, biến mất giữa đất trời.
Không… không…
Tại sao… tại sao lại như vậy?!
Tôi quỳ gối, hai tay chống lên đất.
Tay tôi tóm chặt tấm thảm lông trải sàn nhà dưới người mình.
Ngay khoảnh khắc này, đầu óc tôi chợt trống rỗng.
Phải làm sao đây?
Làm sao để cứu Nam Cung Diệu đây?
Có cách gì…
Lúc Cổ Mạch chết, bên cạnh còn có nhiều người bất hạnh cùng gặp nạn, tôi sẽ có rất nhiều cơ hội để thay đổi đoạn quá khứ ấy.
Thế nhưng, Nam Cung Diệu chết như vậy…
Nam Thiên, Nam Thiên!
Nam Thiên đã chết từ lâu! Đã bị con ác ma ấy giết, thay thế anh ta từ lâu!
Mơ thấy Nam Thiên!
Giết chết nó ngay trong cảnh mộng!
Lần đó ở phim trường suối nước nóng! Lúc đó…
Đầu óc tôi vận hành cực nhanh, bên người lại trở nên yên tĩnh đến lạ thường.
Đột nhiên tôi cảm nhận được gì đó, định ngẩng đầu lên thì cảm thấy âm khí đã đập vào gáy mình.
Tôi ngất xỉu ngay lúc này.
Trong hôn mê, ý thức đã mất sạch.
Đến khi ý thức phục hồi, tôi đã nghe thấy những tiếng động kì lạ.
Là thứ gì? Tôi đã vào cảnh mộng sao?
Tôi cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy gian phòng tối om.
Tít… tít… tít…
Vù… vù… vù…
Tôi đảo mắt, nhìn thấy các thiết bị.
Đường cong dao động lên xuống ấy và cả cái thứ ở bên cạnh… máy thở?
Giờ tôi mới nhận ra trên mũi mình đang được chụp thứ gì đó.
Tôi đã nhập vào ai?
Tôi muốn bay lên, xem thứ đối tượng là ai, nhưng vừa có ý định này thì đã cảm thấy cảnh vật xung quanh biến đổi.
Tôi đứng ở bên ngoài nhà, con đường quen thuộc, sự trống trải quen thuộc, sự yên tĩnh quen thuộc.
Tôi đứng tại chỗ một lát, đợi rất lâu mà không thấy người đến.
Không đúng…
Tôi nghĩ đến đây thì cảnh vật xung quanh lại biến đổi.
Lần này lại không đến một nơi mới.
Tôi vẫn ở trên con đường ấy, có điều đã đổi vị trí.
Vẫn không có người.
Không đúng.
Tôi lại nghĩ đến.
Vị trí lại đổi.
Không đúng!
Không đúng!
Không đúng!!!
Linh hồn tôi xuất hiện ở những vị trí khác nhau trên con đường, nhưng quanh tôi luôn luôn không có người xuất hiện.
Tôi cảm thấy đau đớn.
Trong danh sách Trần Hiểu Khâu tìm được, từng gương mặt một lướt qua đầu tôi, rồi từng khuôn mặt nối tiếp nhau bị bóng tối nuốt chửng.
Không đúng!
Không đúng!!!
Hết cách… hết cách rồi…
Tôi quỵ xuống đất.
Nhất định sẽ có cách.
Phải có cách chứ…
Tôi thở hổn hển, con đường nhựa trong tầm mắt đột nhiên biến thành bãi cỏ xanh.
Tôi chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn thấy tường rào, cách đây không xa, là Bồ Tát Địa Tạng đang mỉm cười với tôi.