“Vẫn còn hơn bây giờ cứ ngồi chờ chết.” Tôi đáp.
Hiện thực đã thay đổi, sự thay đổi này trái lại đã mang đến cho tôi niềm tin.
Vốn dĩ còn sợ sự thay đổi do mình tạo ra sẽ khiến hiện thực trở nên tệ hại hơn, người thân và bạn bè sẽ vì thế mà biến mất, bây giờ tôi không sợ nữa.
Giữ suy nghĩ dù tệ nhất thì cũng chỉ như vậy, nên tôi đã có được sự chuẩn bị tâm lý.
Hình như Trần Hiểu Khâu rất đồng ý, lúc nhận lời giọng điệu đã vui vẻ nhẹ nhàng hơn trước.
Lòng tôi cũng đã buông xuống được tảng đá lớn. Có điều, nghĩ đến chuyện của Nam Thiên, tôi lại không thể vui nổi.
Lại một đêm không ngon giấc.
Trong cơn1mơ mơ hồ hồ bị chuông báo thức đánh thức, lúc dậy tôi nhận ra em gái cũng đã dậy.
Đôi mắt em gái thâm quầng, ôm gối tựa ngồi trên sofa, thừ người trước tivi.
Tôi thở dài, bước đến xoa xoa đầu nó.
Tivi đang đưa tin, nói về vụ hỗn loạn do Cố Nhan gây ra.
Thân nhân người chết đang đau thương khóc than trước ống kính. Người chết đa số đều còn trẻ. Thân nhân của họ cũng đều là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nên nỗi đau đớn của họ đương nhiên vô cùng xé lòng.
Trong ấy có một vị phụ huynh còn lớn tiếng chửi bậy trước ống kính. Chửi gì thì đã bị đài truyền hình giấu tiếng đi, nhưng trông bộ dạng đầy kích động8của ông ta, ắt hẳn có bao nhiêu lời khó nghe đều đang xổ ra hết.
Không ai cảm thấy ông ta thô lỗ, ai cũng cảm nhận được nỗi tuyệt vọng ấy khi nhìn ông ta.
Tôi cảm thấy vừa đau lòng, vừa bất lực.
Không phải là đồng cảm.
Có điều nhiều lần chứng kiến sự tình kiểu này, khiến tôi càng cảm thấy con đường mọi người đều biến thành ma hoàn toàn không thể đi.
“Hai đứa ăn cơm đi.” Mẹ tôi ở trong bếp gọi ra.
Tôi đi phụ mẹ múc cháo, em gái cũng đi theo.
Cha mới thức dậy vừa ngáp, vừa hỏi em gái nhà trường sắp xếp thế nào.
“Dạ, nghe nói vẫn chưa thể đi học trở lại. Đã có không ít người trong tòa lầu giảng đường và lầu2kí túc xá đã chết…” Em gái ủ dột đáp.
Mẹ lườm cha, “này” một tiếng.
“Tôi đi đánh răng rửa mặt.” Cha lập tức đổi đề tài.
“Ông đừng có giành nhà vệ sinh. Lâm Kỳ, con đi trước đi. Con còn phải đi làm mà.” Mẹ lại kéo cha lại: “Ông đi gấp chăn đi. Không chịu làm gì cả, chỉ đợi ăn rồi uống. Mấy chục năm trời đều vậy hết. Ông muốn tôi mệt cho chết hả?”
“Đủ rồi khổ lắm nói mãi, tôi đi gấp chăn. Còn muốn tôi làm gì nữa không?”
“Còn quần áo, đem ra phơi nắng giùm cái.”
Tôi nghe thấy cuộc đối thoại của hai ông bà già, chứ không nghe thấy em gái nói gì thêm.
Ăn xong thì đi làm, lúc tôi đổi giày, em gái đứng4nhìn ở bên cạnh.
“Đi đường cẩn thận.” Em gái nói.
“Yên tâm đi. Em cứ ở yên trong nhà. Có chuyện gì thì gọi điện cho anh. Nhớ để mắt đến cha mẹ nhé. Sắp tới… ừm, cứ cẩn thận một chút là được rồi.” Tôi dặn dò.
Em gái gật đầu đồng ý.
Trên đường đi làm cũng không khác gì so với quá khứ.
Tivi trên xe buýt đang phát tin tức, nhắc đến Cố Nhan. Trên xe không có ai bàn tán chuyện này.
Quy tắc sau hai đèn xanh phải rẽ trái cũng được dùng ở đây. Tài xế và hành khách đều đã quen với điểm này. Xe buýt khi không thuận đường, sẽ giảm tốc độ, đợi một lượt đèn đỏ.
Tôi chứng kiến tất cả, cảm thấy lạ lẫm.
Trước đây chạy đi giải quyết Lina và Christina đến mấy ngày, lúc về thì tất cả lại có thay đổi lớn, khiến tôi không tài nào thích ứng kịp.
Đơn vị thì vẫn như xưa, nặng nề u ám, giống hệt lúc tôi đi.
Tưởng Hựu hẳn là vẫn đã chết, còn có hai cái xác khác cũng đã xuất hiện.
Tuy thế giới này đã thay đổi, mọi người đều biết đến sự tồn tại của ma, nhưng việc người xa lạ không quen biết chết đi và người ngày nào cũng gặp mặt chết đi, cảm giác chắc chắn sẽ khác hẳn.
Tôi chào Gã Béo đã đến văn phòng trước, rồi ngồi vào vị trí của mình.
Văn phòng không thay đổi. Điều này khiến tôi có thêm niềm tin đối với việc thay đổi quá khứ.
Hoặc là thất bại hoàn toàn, chết ngay lập tức, hoặc… chắc là cũng như thế này, không tạo ra ảnh hưởng gì.
Ảnh hưởng do hiệu ứng cánh bướm mang lại thế giới hiện thực e là chỉ có hai khả năng như thế.
Tôi không biết mình có nên cảm thấy may mắn, vì mình không có thêm đoạn kí ức nào hay không.
Có lẽ trong người tôi thực sự đang có một linh hồn khác, khống chế hành động của thân thể, như vậy mới khiến tôi biết được quá khứ đã phát sinh thay đổi, khiến tôi không có đoạn kí ức như thế, khiến tôi hoàn toàn không tham dự vào quá khứ ấy, nhưng những người khác lại không cảm thấy kì lạ.
“Anh Kỳ!” Tí Còi gọi tôi.
Tôi định thần lại.
“Anh vẫn ổn chứ? Có cần về nhà nghỉ ngơi không? Nếu mệt quá thì về nghỉ đi.” Tí Còi nói.
“Không cần, tôi không sao.” Tôi mỉm cười.
“Hiện tại cũng không nhiều việc lắm. Hợp đồng đã kí xong hết rồi, đội thi công cũng sắp vào khu dân cư. Chỉ có chuyện đổi hộ khẩu thì ở chỗ Tiểu Cổ có thúc giục một chút thôi.” Tí Còi nói.
“Đội thi công…” Tôi vừa nói vừa chau mày lại: “Lầu sáu được giải quyết thế nào?”
“Vẫn còn thời gian tầm một hai tháng nữa. Nhiều nhất là một hai tháng.” Tí Còi đáp.
Đến lúc ấy phòng nghiên cứu không còn. Quái vật bị nhốt trong phòng nghiên cứu sẽ xử lý thế nào đây?
Về Diệp Thanh, tôi lại không thấy lo mấy.
Anh ta có tay có chân, vốn dĩ cũng đã đi khắp nơi. Hồ sơ trong phòng nghiên cứu đã được tôi chuyển hết về nhà. Còn lại, có lẽ chỉ còn một số đồ đạc của nhóm Ngô Linh, nhưng thứ ấy cũng có thể dọn đi và cũng đã dọn đi không ít.
Vấn đề chỉ là con quái vật ấy.
“Đến phòng nghiên cứu xem thử đi. Chuyện này phải nói rõ với Diệp Thanh.” Tôi nói.
“Vậy thì hay quá. Cuối cùng kiếm tra xem người ta đã dọn đi hết chưa. Cả chuyện hộ khẩu nữa. Hộ khẩu mới là phiền toái. Bên ngoại ô phía nam cần hai năm mới chuyển xong hộ khẩu. Bên chỗ họ vẫn chưa làm xong. Một số người thì có thể chuyển đến nhà khác, một số thì phải làm hộ khẩu tạm thời.” Tí Còi nói những chuyện về công việc.
Tôi có cảm giác như vừa ở trên núi xuống.
Tôi thình lình hiểu ra tình cảnh khi ấy ở thế giới tương lai.
Ma vương dẫu có tàn bạo thì vẫn phải sống. Trật tự xã hội vẫn còn đấy, vẫn phải đi làm, sinh sống.
Cũng không biết đấy là may mắn hay bất hạnh.
Nhóm Trần Hiểu Khâu không mấy chốc đều đã đến.
Trần Hiểu Khâu mang đến một thông tin.
“Bạch An quả đúng là đã ở tòa lầu chung cư Hạnh Khang. Camera quay được Nam Thiên đã đến tòa lầu Hạnh Khang ngay cái hôm Bạch An chết. Chỉ có nhiêu đó. Trong tòa lầu không lắp camera, không thể xác định Nam Thiên có đến căn hộ của Bạch An hay không. Điều có thể chắc chắn là Nam Thiên không có nhà, không có người quen ở đấy.” Trần Hiểu Khâu đưa danh sách hộ dân ở tòa lầu Hạnh Khang cho chúng tôi xem, trong ấy, tên của Bạch An đã được đánh dấu.
“Do anh ta làm thật sao?” Tí Còi há mồm trợn mắt.
“Tại sao chứ?” Quách Ngọc Khiết ngơ ngác hỏi.
“Đúng vậy, tại sao chứ?” Gã Béo cũng cảm thấy thắc mắc.
“Có lẽ chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Cũng có thể còn có rất nhiều chuyện mà chúng ta chưa biết.” Trần Hiểu Khâu đưa ra một đáp án mà không thể xem là đáp án.
Mọi người đều im lặng.
Tôi nghe thấy lời của Trần Hiểu Khâu, tim đánh thịch một cái.
Tôi nhớ đến cái cách mà Nam Thiên đã giết chết ả fan cuồng đó.
Cái cảm giác trái ngược và có ác ý ấy, cả năng lực quái lạ nữa… có lẽ Nam Thiên thực sự đang có một linh hồn tà ác, đã làm ra những chuyện không thể tha thứ trong khi Nam Thiên không hề hay biết.
Cũng có thể… linh hồn tà ác ấy chính là con người thật của Nam Thiên?
Tôi bị chính suy đoán của mình khiến cho bất an.
“Cố Nhan là do Nam Thiên giết à?” Tôi hỏi Trần Hiểu Khâu.
Trần Hiểu Khâu nhìn tôi: “Vẫn chưa biết là ai đã giết Cố Nhan. Người của Thanh Diệp vẫn còn ở Dân Khánh, không có thông tin đi xa. Phía chính quyền cũng không cử người, còn những phe khác thì không thể xác định. Theo lời tường trình của chính Nam Thiên thì anh ta cũng không biết rõ. Đúng là Cố Nhan có ý tấn công anh ta, nhưng đột nhiên biến mất hoàn toàn.”
“Không phải Cố Nhan đã giết fan của mình, nuốt mất linh hồn họ sao? Có khi nào ăn quá no mà chết nổ không?” Tí Còi làm điệu bộ nổ tung, còn kèm theo âm thanh, liếc nhìn Gã Béo một cái.
Cảnh tượng như thế chúng tôi đều đã từng thấy.