Tôi không biết cảm giác chẳng lành này từ đâu mà có. Trong bốn người, hình như chỉ mỗi mình tôi có cảm giác này.
Quách Ngọc Khiết vẫn đang sững sờ, giữ nguyên tư thế trả nhẫn cho bà cụ Winter.
Lưu Miểu đã đứng vững vàng, còn rất tốt bụng đến dìu tôi đứng lên.
Ngô Linh nhìn chằm chằm Hàn Vân: “Cậu đang làm cái gì vậy? Mục tiêu của chúng ta là Lina.”
Jimmy đã biến mất khi đang nắm tay của Hàn Vân. Hàn Vân gác hai tay ra sau gáy, điệu bộ đầy thong thả, ung1dung nói: “Tôi biết mà. Như vậy chẳng phải sẽ ép nó ra mặt sao? Ở đây…” Nó chỉ chỉ xuống chân, ngẫm nghĩ một thoáng, rồi đưa tay vẽ một vòng tròn: “Ở đây, bây giờ đều nằm trong tầm khống chế của tôi. Họ đều phải chơi trò chơi. Trò chơi này chưa kết thúc, hỗn loạn ở nơi này cũng sẽ không kết thúc.”
Ngô Linh chau mày lại.
“Đại bản doanh của Lina hẳn là ở thị trấn Morris.” Tôi nhắc Hàn Vân, nén cảm giác chẳng lành khi nãy vào lòng.
“Đâu có đâu.” Hàn Vân8nói, còn trợn mắt nhìn tôi, tựa như nhìn một thằng ngốc: “Lúc tôi mở dị không gian ra, các người chẳng phải đều đã nhìn thấy sao? Không còn nữa. Ở đây làm gì còn thị trấn Morris mà mấy người nói. Bây giờ, chỉ có chỗ này.” Hàn Vân lại huơ tay: “Chắc là nó đã bỏ cái thị trấn Morris mà mấy người nói rồi. Các người chẳng phải đã từng bảo, nơi này còn mộ, còn hài cốt của nó sao? Mất hết rồi. Chơi cũng ác thật chứ.”
“Nếu đã mất thì chẳng phải2cô bé cũng biến mất rồi sao?” Quách Ngọc Khiết.
“Đúng rồi. Nếu đã bị tiêu diệt thì nó cũng phải bị tiêu diệt luôn một thể.” Hàn Vân gật đầu: “Nhưng chẳng phải các người từng nói, trong dị không gian ấy còn nối liền với một cửa ra vào sao?”
Tôi vô cùng kinh ngạc: “Nó đem trị trấn Morris vứt vào thế giới tương lai? Chuyện này… làm được sao?”
Tuy hỏi như vậy, nhưng trong đầu tôi đã lập tức hiện lên tình cảnh của khu Dương Sơn.
Chuyện này hoàn toàn có khả năng làm được.
Nếu như4vậy, đối với chúng tôi thì thị trấn Morris chẳng khác nào đã biến mất.
“Nếu vậy, chúng ta đã không còn cách nào tiêu diệt được nó nữa.” Ngô Linh nói.
“Các người không thể. Nhưng tôi thì có đấy.” Hàn Vân bật cười, vô cùng đắc ý: “Bây giờ ở chỗ này phải dựa vào quy tắc trò chơi của tôi mà chơi. Hé hé! Con nhãi chắc chắn chẳng thể tìm ra người đó!”
“Chúng tôi cũng bị nhốt ở trong này rồi.” Ngô Linh điềm tĩnh nhìn Hàn Vân.
“Yên tâm. Rất nhanh là có thể kết thúc trò chơi rồi. Đến lúc đó sẽ thả các người ra.” Hàn Vân tỉnh bơ xua xua tay.
“Cậu chắc chứ? Lina là một con ma, thời gian nó có thể cầm cự sẽ dài hơn chúng tôi. Quy tắc mà cậu đặt ra là gì?” Ngô Linh tiếp tục gặng hỏi.
“Thì trò chơi trốn tìm ấy. Nó đã trốn kĩ rồi. Muốn tìm được nó thì khó lắm.” Hàn Vân vẫn đầy đắc ý.
Ngô Linh nhẫn nại hỏi tiếp.
Hàn Vân cũng đã cáu, bất mãn nói: “Cô sợ tôi hại chết bọn cô à? Sao có thể? Mấy đứa trẻ con đó đâu có dọa được mấy người. Mà mấy người cũng đâu có sống nhờ vào nỗi sợ của những người ở đây.”
“Là ai?” Ngô Linh đã đanh giọng.
Hàn Vân nhìn Ngô Linh, bĩu môi, má cũng phồng lên: “Tôi đã từng gợi ý cho các người rồi. Tôi làm việc rất công bằng mà. Chơi trò chơi, đương nhiên phải có gợi ý cho các người. Những con ma khác cũng có thể tìm ra gợi ý. Có điều ấy hả…”
Hàn Vân chưa nói xong, bên ngoài đã vang lại âm thanh ầm ầm.
Mấy người chúng tôi đều nhìn về hướng đó, nhưng chỉ thấy được bức tường.
Chỉ cần bước thêm vài bước, chúng tôi đã tìm được cửa sổ có thể trông ra ngoài.
Ngoài cửa sổ là căn nhà của gia đình Rena. Quanh nhà đang mù mịt khói bụi, trong khói bụi có tiếng rên rỉ, la hét và tức giận chửi bới vang lại. Chẳng mấy chốc, khói bụi tan dần, khiến người ta có thể thấy rõ tình hình bên trong.
Lúc này căn nhà cũ nát ấy đã sập một nửa, tường ngoài không còn, làm lộ ra kết cấu bên trong ngôi nhà.
Tôi đã nhìn thấy giường trẻ sơ sinh, nhưng hiện giờ chiếc giường đã bị hư hại, một nửa kể ra cũng còn lành lặn, nửa còn lại đã bị gạch đá đè lên.
Trong đống đổ nát còn có bóng người, đều là hồn ma ở Thysente. Hiển nhiên họ không hề biết mình đã chết, đã biến thành ma, họ lúc này đang hoang mang bấn loạn, cảm thấy mình đang đứng trước đe dọa của tử vong.
Cảnh tượng đổ nát hỗn loạn, còn có tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang ra. Trong căn nhà đổ nát tựa như vẫn còn có thứ gì đó đang ẩn nấp.
Đó chắc chắn không phải sự phá hoại trước đó của tôi, cũng không biết đám hồn ma vừa xông vào nhà Rena đã làm gì, khiến tình hình lại rối bời như thế.
Hàn Vân đứng bên cạnh bật cười, tựa như đang xem một vở hài kịch đầy sôi nổi.
“Cậu làm à?” Ngô Linh hỏi.
“Đâu có. Không gian chỗ đó không bình thường, tôi còn phải lôi kéo người nên mới bố trí chút chút, vốn tôi cũng không định động đến đấy. Khổ nỗi, hồn của người con gái ấy đã bị vứt vào trong đó…” Hàn Vân cất giọng than trách.
Tôi nhớ đến con gái út nhà Rena đã bị dọa phát khiếp mà chạy ra khỏi nhà.
“Nó đã bị Lina vứt vào?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Hàn Vân gật đầu, ánh mắt nhìn tôi tựa như đang nói “Ủa giờ mới biết hả?”.
Nhưng không phải tôi mới nghĩ đến, mà là trước giờ hoàn toàn chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Ngô Linh chỉ quan sát cơn hỗn loạn ở bên kia một lát, “Xem ra người đã không có ở đây nữa. Người đó cũng không phải Lina.” Cô ấy vừa nói, vừa lấy ra tấm ảnh trước đó tìm được trong tường nhà.
“Ngoài đồ trong nhà Rena ra thì cậu đều có thể trực tiếp chạm vào những thứ khác đúng không? Đám ma nhí cậu dẫn theo cũng có thể chạm vào những thứ ấy. Tấm ảnh này, chính là gợi ý mà các cậu đưa ra?” Ngô Linh phân tích.
“Ờ, mà không nên đến lượt cô chơi mới phải chứ?” Hàn Vân nói.
Ngô Linh vờ như chẳng nghe, chỉ nhìn tấm ảnh một lát, rồi giao cho tôi.
Tôi thoáng sững sờ, nhưng đã nhanh chóng hiểu ra.
Có ảnh, người trong ảnh còn là một người chết, vậy là tôi đã có thể mơ thấy người đó. Có điều, đây là ảnh trẻ sơ sinh… cô gái đang đi trốn chắc đã lớn hơn rất nhiều nhỉ?
Có mơ thấy được không?
Vừa nghĩ như thế, tôi liền cảm thấy thân thể nặng trĩu, linh hồn nhẹ hẫng.
Tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng oán trách của Hàn Vân, nhưng nội dung nó nói đã rất mơ hồ, hoàn toàn chẳng nghe rõ.
Âm thanh mơ hồ ấy đang biến đổi, chuyển sang giọng của đàn ông trưởng thành.
“Elena… Elena…”
Cái tên này, hình như hơi quen tai?
Tôi mù mờ một lát, tầm nhìn đã bừng sáng, trông thấy một trần nhà xa lạ.
Trên trần nhà có đèn chùm rất đẹp, hình dạng bóng đèn là trăng sao sáng lấp lánh, còn có những chòm mây tròn trĩnh.
Đèn không được bật sáng, nhưng ánh nắng rực rỡ đang chiếu vào nhà, đèn chùm khúc xạ ra ánh sáng lung linh, phản chiếu lên tường ánh sáng đẹp mắt.
Tôi cảm thấy đối tượng đang nhập vào đã chớp chớp mắt, trở mình rồi nhắm mắt trở lại.
“Mau dậy đi, sâu lười.” Có người vỗ vỗ vào mông bé gái, giục nó thức dậy: “Hôm nay mẹ đi vắng, chẳng phải con bảo muốn cùng cha đi chơi tàu lượn sao?
Bé gái lập tức mở mắt ra, trở người ngồi bật dậy.
Trong tầm mắt là hình dáng của một người đàn ông. Ông ta mỉm cười, dịu dàng nói: “Dậy mau lên.”
“Mình sắp đi công viên giải trí thật ạ? Thật hả cha?” Bé gái nhảy cẫng lên.
“Thật. Nhưng không được nói cho mẹ biết. Khi mẹ về, con không được nói đấy.”
“Quá đã! Thế, thế còn giáo viên…” Đang hoan hô thì bé gái ngừng lại, nhìn cha với ánh mắt van nài.
“Cha xin phép giúp con.” Người đàn ông bật cười, xoa xoa đầu con gái.
“Yeah!” Bé gái tiếp tục hoan hô.
“Nhưng con vẫn phải hứa với cha một chuyện. Hôm nay sau khi chơi về, phải chuyên tâm chuẩn bị thi đấu. Không được lười nữa.” Người đàn ông nghiêm giọng.
“Con biết rồi mà. Con đã chuẩn bị lâu ơi là lâu rồi…” Bé gái xụ mặt: “Mẹ với giáo viên đều khắt khe quá trời.”
“Mọi người đều muốn tốt cho con thôi. Con phải cố gắng thật nhiều nhé.” Người đàn ông lại nở nụ cười.
Tôi cảm thấy khuôn mặt của bé gái cũng đã nở nụ cười.
Nụ cười này cứ duy trì mãi.
Cảnh vật xung quanh thay đổi xoành xoạch, khiến tôi chẳng kịp chuẩn bị.
Tôi chưa kịp tách khỏi bé gái, nhìn thấy diện mạo của cô bé thì thời gian của ngày hôm nay đã kết thúc.
Tôi cảm thấy bé gái đang ngủ gật trên xe, tay đang ôm thỏ bông mềm mại to lớn.
Linh hồn tôi bay ra.
Đúng lúc người đàn ông xuống xe, bế con gái đang ngủ xuống theo.
Cuối cùng tôi đã nhìn thấy diện mạo của bé gái.
Ngay lúc ấy, trong đầu đã vang lên những lời mà bà cụ Winter kể.
“… Bé gái được vợ của Jackson nhận nuôi trước đó là con gái của nhà Evans ở bên kia, hình như tên là Elena thì phải…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...