Lúc này, trên đường lại có xe chạy đến. Đây là một chiếc ô tô gia đình, chạy cùng hướng với xe tải mini đang ở trước cổng nhà Rena, đỗ ở sau đuôi xe tải mini ấy.
Người phụ nữ lái xe là bà chủ gia đình nhà Jackson, bà Jackson. Ở ghế sau có một con chó trắng lớn thò đầu ra ngoài qua cửa sổ xe. Bà Jackson vừa mở cửa, con chó liền nhảy xuống, chạy về phía ông Jackson, mừng rỡ xoắn xuýt. Ông Jackson xoa xoa đầu1nó, rồi nó chạy trở lại bên cạnh xe.
Băng ghế sau còn có hai đứa trẻ, được bà Jackson dắt tay, đi về phía này.
Tôi nhìn đứa bé trai, rồi nhìn bé gái có vẻ lớn tuổi hơn một chút, khá thắc mắc.
Nhà Jackson đúng ra chỉ có một đứa con trai thôi chứ…
Không đúng, hiện tại là mười một năm về trước, nhà Jackson chắc vẫn chưa có con nhỉ?
Trong cảnh tượng ấy tôi chỉ trông thấy một gia đình ba người hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc, nhưng trước đó,8hoàn cảnh gia đình họ ra sao thì tôi không nhìn thấy.
Có phải thời gian có biến hóa gì không?
Tôi nháy mắt ra hiệu với Ngô Linh.
Ngô Linh quả là không một chút dè dặt, hỏi thẳng ông Jackson ngày tháng của hôm nay.
“Ngày 15 tháng 7…” Ông Jackson ngơ ngác đáp.
“Ngày 16 honney à.” Bà Jackson đính chính.
Hai chị em kia bật cười trước nhầm lẫn của cha mình.
“À à, đã 16 rồi. Tôi bận quá đâm ra đãng trí.” Ông Jackson vỗ trán một cái.
Trong những nhân viên đang lục2đục làm việc ở bên kia căn nhà, có một người không mặc đồng phục đi lại, nói với ông Jackson: “Kết cấu tổng thể của căn nhà không có vấn đề gì, nhưng có rất nhiều chỗ cần phải đổi đồ mới. Nếu sửa thì tốn tiền lắm, còn đổi đồ thì chi phí sẽ thấp hơn.”
“Ồ, đương nhiên. Các anh cứ quyết vậy đi. Chúng tôi rất thích kết cấu của căn nhà, tốt nhất đừng động vào. Còn sân sau, hy vọng sẽ có một cái chòi gỗ nhỏ4và một xích đu.” Ông Jackson nói.
“Cha ơi! Cha ơi! Con muốn có nhà trên cây.” Bé trai nhảy tưng tưng nói.
“Nhà trên cây sau này cha sẽ làm nhé. Con còn nhỏ quá.” Ông Jackson không đồng ý.
Bé trai vẫn nằng nặc đòi, ông Jackson tỏ ra đau đầu, vợ ông ta thì kiên nhẫn dỗ dành. Bé trai vừa làu bàu, cực chẳng đã mới chịu bỏ ý định làm nhà trên cây.
Ông Jackson bận bịu một hồi bây giờ mới chú ý đến chúng tôi, sau khi xin lỗi một câu thì nói: “Các vị là hàng xóm sống cạnh đây à? Xin lỗi, hiện giờ tôi đang bận quá. Nhà cửa cần trang trí lại, chúng tôi sắp sửa dọn vào rồi. Đây là bà xã tôi, đây là con trai và con gái của tôi. À, quên giới thiệu tên, các vị là…”
“Ông Jackson! Lầu hai bên này có vấn đề.” Nhân viên bên kia lại gọi.
Ông Jackson có vẻ đang thực sự rất bận.
Vợ ông ta đến tiếp chuyện chúng tôi, để ông ta đi xử lý việc nhà.
Ngô Linh lại hỏi năm nay là năm bao nhiêu.
Bà Jackson tỏ vẻ bất ngờ: “Năm? Năm nay là năm 2012 mà.”
Vậy đây không phải là thời gian đã nhảy cóc.
Còn hai đứa con là như thế nào nhỉ?
Tôi nhìn qua hai đứa bé.
Bé trai chính mà đứa bé hồn ma mà chúng tôi đã thấy. Đương nhiên, hiện tại họ đều là hồn ma.
Hồn ma thanh niên đã bóp méo đoạn quá khứ này? Có lẽ không phải bóp méo quá khứ, mà chỉ là bóp kéo kí ức của những hồn ma này, thay đổi thân phận của họ. Cũng như diễn kịch, viết lại kịch bản, thay đổi tình tiết.
Như vậy sẽ phù hợp với gia đình hạnh phúc trong tưởng tượng của nó hơn.
Chỉ là, hồn ma bé gái này ở đâu ra? Là con nhà khác?
Tôi không biết bé gái này, tôi có thể cảm nhận được âm khí của nó, biết chắc nó không phải Lina.
Tôi liếc nhìn Hàn Vân.
Nếu là hồn ma trẻ con, không chừng Hàn Vân có cách đối phó với chúng.
Hàn Vân quan sát thật kĩ hai hồn ma nhí, cũng biết được chúng tôi đang nghĩ gì, nói với chúng tôi với vẻ tiếc nuối: “Tôi đâu có đi tẩy não trẻ con… tôi cần thời gian để tiếp xúc với chúng. Hơn nữa… tốt nhất là chúng cầu cứu với tôi.”
Hàn Vân có vẻ là một hồn ma dân chủ và nhân đạo. Xét từ sự kiện nó tiếp xúc với Thanh Diệp thì nó cũng biết nói chuyện đúng sai. Nhưng giống như một đứa trẻ, muốn nói chuyện đúng sai với nó cũng có chút vất vả. Nó muốn tiếp xúc với những hồn ma trẻ con này chắc cũng cùng một tình huống. Phải tốn công kết thân với trẻ con, còn phải là hòa hợp về tính cách với trẻ con mới được.
Như nó đã nói, nó không tẩy não trẻ con khống chế những đứa trẻ này.
Vậy nên chuyện này đã trở nên rắc rối.
Tôi lại nhìn về phía căn nhà.
“À, cho hỏi, nhà này có vấn đề gì sao?” Bà Jackson đột nhiên hỏi chúng tôi.
Bà ta có chút thấp thỏm, sau khi suy nghĩ một lát liền bảo hai đứa bé và con chó lên xe rồi mới lại nói chuyện với chúng tôi.
“Chồng tôi mua được căn nhà từ tay một người đồng nghiệp. Anh ấy vốn công tác ở nước ngoài, giờ muốn về nước định cư. Anh ấy làm việc cho công ty con ở bên này. Đồng nghiệp cũ ở bên đó có nói họ hàng xa của mình có một căn nhà ở đây. Người họ hàng ấy của anh ta đã mất, căn nhà trở thành di sản, do anh ta thừa kế… Trước đây chúng tôi từng đến xem, cũng đã hỏi thăm, hình như… di sản đúng là di sản, có điều do là họ hàng xa, lại ở nước ngoài, nên anh ta cũng chẳng rõ diễn biến cụ thể của sự tình ở bên này… Căn nhà này cứ khiến tôi cảm thấy không được thoải mái.” Bà Jackson tỏ vẻ đầy băn khoăn.
Tôi nhìn khuôn mặt ấy, lòng trào lên một cảm giác kì lạ. Dẫu gì, trước đây không lâu, tôi vừa tiêu diệt con quái vật có khuôn mặt như thế. Bây giờ, bà Jackson lại hỏi chúng tôi về tình hình căn nhà có ma này… trong khi bản thân bà ta cũng là một hồn ma.
Tình huống này thực sự khiến người ta chẳng biết phải làm sao.
Nhưng bị lúng túng có lẽ chỉ mỗi tôi với Quách Ngọc Khiết thôi.
Ngô Linh liền kể lại chuyện đã xảy ra với nhà Rena.
Bà Jackson nghe mà tái cả mặt.
Một vụ án giết người, còn có nhiều người chết và cùng tự sát, căn nhà này bị đồn là nhà ma ám, trở thành địa điểm của những câu chuyện quái dị, thực sự quá hợp tình hợp lý.
Bà Jackson cảm ơn chúng tôi, rồi đi tìm ông Jackson.
Tôi đã nhìn thấy hồn ma thanh niên trên lầu hai. Mặt anh ta vẫn tỉnh bơ, cũng chẳng biết có nghe được những lời Ngô Linh nói, rồi ghi thù lên Ngô Linh hay không.
Nhưng hẳn sẽ có hành động thôi…
Trên xe, bé gái chủ động thò đầu ra chào chúng tôi. Hình như cô bé hơi sợ cha mẹ của mình. Bé trai lại mạnh dạn hơn và cũng nghịch hơn, lèo nhèo đòi xuống xe, nhưng bị bé gái ngăn lại.
Chúng tôi đi đến bên cạnh xe.
“Các cô chú đã nói gì với mẹ ạ? Căn nhà đó, là nhà ma à?” Bé gái tỏ vẻ đầy sợ sệt.
“Nhà ma! Có phải sẽ có tinh linh không!” Bé trai trở nên phấn khích: “Với cả đường hầm dưới lòng đất của hoàng cung đúng không!”
Không biết cậu bé đã đọc được truyện thiếu nhi gì, mà lại có liên tưởng như vậy.
Ngô Linh nhân đó lái câu hỏi của chúng sang thăm dò chuyện nhà của chúng.
Tư duy logic của hai đứa trẻ không giống người lớn, kí ức cũng có hạn. Chúng chỉ biết, gia đình mình vốn sống ở nước khác, đi máy bay về đây, rồi gấp rút chuyển nhà.
Còn nguyên nhân chuyển nhà, hai đứa đều bảo không rõ.
Sự chú ý của bé trai nhanh chóng chuyển sang con chó lớn, bắt đầu đùa giỡn với con chó.
Bé gái thì tỏ vẻ đầy lo lắng.
Hàn Vân quan sát rất lâu, nhưng không hiện thân ra trước mặt bé gái.
“Như thế sẽ làm nó sợ đây. Đợi đến tối, tôi sẽ đến gặp nó.”
Như thế thì không làm con bé sợ sao?
Tôi thấy hơi khó hiểu với cách làm việc này, nhưng Hàn Vân lại có vẻ rất chắc ăn.
Ông bà Jackson cùng đi lại. Ông Jackson mặt thì nở nụ cười, nhưng lại nói lời tiễn khách. Bà Jackson cũng tỏ vẻ lo lắng như con gái. Giờ nhìn lại, mới thấy hai mẹ con có diện mạo rất giống nhau.
Chúng tôi đành tạm thời rời đi.
Sau khi lên xe, chúng tôi nhìn thấy cụ bà Winter đứng bên cửa sổ vẫy vẫy tay với chúng tôi.
Nhưng nhà Jackson vẫn đang đứng ở cửa. Lưu Miểu gật đầu với cụ bà Winter, đưa tay vẽ một vòng tròn. Sau khi lái xe chạy quanh một vòng, anh ta đỗ xe ở trên đường phố bên cạnh.
Con đường ấy nằm sát hàng rào sân sau của căn nhà.
Hàng rào của nhà cụ Winter có lắp một cánh cửa.
Bà cụ rất nhạy bén. Lúc chúng tôi lái xe đến, đã thấy bà ta đang ở cửa sau, đợi chúng tôi đến.
Câu đầu tiên bà ta nói sau khi gặp chúng tôi, đã khiến chúng tôi đều sững sờ.
“Tôi biết, tôi đã chết rồi, người trong cả thị trấn Thysente đều đã chết cả rồi.” Cụ bà Winter điềm tĩnh nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...