Bầu không khí trong phòng khách trở nên buồn bã. Tôi thì luôn lo lắng, cẩn thận cân nhắc từng câu nói, từng biểu cảm, cũng không để lộ ra biểu hiện khác thường với người khác. Nhưng trong lòng tôi lại không có cảm giác đau buồn như bọn họ.
Hiện giờ kể như đã biết được1đại khái quá khứ bị thay đổi như thế nào rồi. Chỉ biết đại khái như vậy, cũng đủ để tôi hiểu ra rất nhiều chuyện.
Sau khi so sánh lẫn nhau, tôi cảm thấy trong cái quá khứ đã bị thay đổi, Lữ Xảo Lam đã hạnh phúc.
Ít nhất, cô ấy cùng nhóm gấu bông đã có8cuộc trùng phùng hạnh phúc. Sau cùng, có lẽ người cảm thấy đau khổ không phải Lữ Xảo Lam, mà là đám gấu bông vẫn còn sống.
Gấu bông chỉ là linh hồn đồ chơi, không phải người thật. Chúng được sinh ra bởi ý thức của Lữ Xảo Lam, tôi cũng không cách nào hoàn toàn xem2chúng như người thật. Hiện tại đã thay đổi như vậy, khiến lòng tôi cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Đám gấu bông đó nói không chừng sẽ vì cái chết hoàn toàn của Lữ Xảo Lam mà mất đi sức sống, biến lại thành đồ chơi bình thường. Như thế cái cảm giác đau khổ4khi mất đi chủ nhân, hại chết chủ nhân sẽ không còn nữa.
Tôi vừa ngẫm nghĩ, vừa đợi những người khác lấy lại tinh thần.
“Nếu Lina chưa chết, loại bệnh dịch này có khả năng sẽ tiếp tục lây lan.” Ngô Linh kéo sự chú ý của mọi người quay lại câu chuyện này trước tiên.
Ma vương đồ chơi đã bị tiêu diệt, Lina còn sống, kết cục này không thể xem là hoàn hảo. Thậm chí, xét từ những suy luận vừa nãy, Lina còn nguy hiểm hơn ma vương.
“Tại sao cô bé lại biến thành ma? Cũng đã biến thành ma vương rồi à? Hay là nó vốn đã là ma vương?” Trần Hiểu Khâu đưa ra nghi vấn.
Vấn đề này tạm thời không cách nào giải đáp. Dẫu muốn suy luận, nhưng chúng tôi không có đủ manh mối, đoán mò thì còn được, có điều đoán mò như thế, ngay cả tìm một manh mối miễn cưỡng để làm bằng chứng cũng không được.
Nhưng chúng tôi có thể dựa vào mấy vấn đề này để đưa ra giả thuyết.
Ngô Linh và Trần Hiểu Khâu bắt đầu thảo luận từ đây.
Hai nhóm chúng tôi, hiện tại có cả thảy chín người, xét về khả năng phân tích suy luận trong phương diện này thì Trần Hiểu Khâu và Ngô Linh vẫn là xuất sắc nhất. Một người có tài năng thiên bẩm, người còn lại có thể cũng là tài năng thiên bẩm, cộng với kiến thức quái dị học được sau này, mới có được khả năng suy luận như vậy, còn có thể đầy tự tin xác định độ chính xác trong suy luận của mình.
So với họ, tôi suy nghĩ rất nhiều, cũng suy xét đủ thứ khả năng, nhưng không tự tin trong số kết luận ấy thì cái nào có khả năng chiếm xác suất cao hơn, càng chưa từng tỉ mỉ đi suy xét vấn đề về xác suất.
Tôi đang nghe phân tích của hai người, đột nhiên cảm thấy hơi đờ đẫn, mí mắt bắt đầu nặng trĩu.
Tôi cảm thấy buồn ngủ.
Nhưng đây không phải là lúc buồn ngủ, tôi cũng không nên vì chuyện như vậy mà cảm thấy buồn ngủ. Với lại đây đâu phải là những tiết học khó nhằn và khô khan như thời còn đi học.
Tôi muốn bảo bản thân phải duy trì tỉnh táo, nhưng lại không cách nào làm được.
Tôi nhắm mắt lại, đồng thời cảm nhận được linh hồn của mình bay lên.
Linh hồn của tôi tựa như đã xuyên qua một tầng sương dày, xuyên qua khối màu rực rỡ, đi vào một không gian khác.
Có thứ gì đó đã bị tôi đột phá, xuyên thủng.
Cảm nhận kỳ lạ ấy lướt qua linh hồn, khiến tôi thấy thắc mắc.
Cảm giác buồn ngủ đã biến mất, tôi cảm nhận thấy một linh hồn khác trong không gian hỗn độn này.
Linh hồn đó rất yếu ớt, chưa biến thành ma, chỉ là co lại thành một nắm nhỏ, tựa như ánh nến leo lắt sẽ vụt tắt bất cứ lúc nào.
Linh hồn của tôi và linh hồn đó thiết lập nên một liên kết, trong chớp mắt, não tôi đã tiếp nhận được rất nhiều thông tin.
Đây không phải là lần đầu có thông tin ùa vào não như vậy. Nhưng đây là lần đầu, có nhiều thông tin như thế ùa vào não tôi.
Tôi nhìn thấy cuộc đời của một người, một cuộc đời vô cùng chi tiết, từng chút một đều nằm trong não của tôi.
Cảm giác này rất kỳ diệu.
Không giống như đang xem một bộ phim dài dằng dặc, cũng không giống như trong cảnh mộng theo một người đã chết, nhìn thấy những việc họ đã trải qua lúc còn sống.
Trong đầu tôi xuất hiện thêm rất nhiều ký ức. Chủ nhân của ký ức này lại không phải bản thân linh hồn, mà của một người ngoài cuộc có lập trường rất vi diệu.
Trong ký ức đó, tôi có thể xác định, chủ nhân của ký ức này không hề xuất hiện trong cuộc đời của linh hồn đó. Nó ở trên cao, dùng mọi giác quan của mình, ghi lại cuộc đời của linh hồn đó, đồng thời có thể nhìn thấu suy nghĩ, tình cảm của cái linh hồn đó mỗi giây mỗi phút.
Nếu nói, thật sự có một người như vậy, một thứ như vậy, có thể ghi lại cuộc đời của người khác thì chỉ có thần linh thôi. Hoặc là Ông Trời….
Nhưng, tại sao tôi có thể nhìn thấy tất cả?
“Anh Kỳ?” Tí Còi đẩy đẩy tôi.
Tôi mở mắt, nhận thấy Trần Hiểu Khâu và Ngô Linh vẫn đang thảo luận. Câu họ nói chính là câu tiếp theo ngay trước khi tôi nhắm mắt. Tôi chìm trong giấc ngủ không quá lâu, có lẽ chỉ là duy trì trạng thái nhắm mắt hai ba giây.
Nhưng nhiêu đó đã khá kì lạ rồi, nên Tí Còi mới gọi tôi.
Tôi lắc đầu với Tí Còi.
“Nếu anh vẫn chưa khỏe, không thì về nghỉ ngơi trước đi?” Tí Còi đề nghị.
Nhóm Trần Hiểu Khâu nhìn qua.
“Phải đó. Bây giờ các cậu cũng chỉ đoán mò, đâu cần chúng tôi đâu.” Cổ Mạch lập tức nói.
Xem ra anh ta không hứng thú với kiểu thảo luận phân tích này.
Trần Hiểu Khâu nhìn chúng tôi, dường như đang cân nhắc vai trò của chúng tôi trong chuyện này.
Nhưng Ngô Linh đã nhanh chóng có quyết định, cô ấy đồng ý với Cổ Mạch, bảo mấy người chúng tôi về trước. Có lẽ, trước đây khi người của Thanh Diệp xử lý sự kiện quái dị, cũng chỉ có Ngô Linh và Diệp Thanh bàn bạc đối sách, ba người còn lại chỉ cung ứng năng lực của mình, xem như hỗ trợ.
Tôi, Tí Còi và Gã Béo rời khỏi khách sạn, mỗi mình Trần Hiểu Khâu ở lại.
Gã Béo lái xe đưa tôi về trước.
Sau khi về đến nhà, tôi liền chui vào phòng ngủ.
Người ngoài lúc này nhìn thấy tôi, nhất định sẽ cho rằng tôi đang thất thần, nhưng thực ra tôi đang sắp xếp lại ký ức đã ùa vào trong não.
Nội dung đó khổng lồ, nhưng lại vô cùng rõ rệt. Trải qua một lúc như vậy, mà tôi vẫn còn nhớ cực kỳ rõ ràng.
Tôi khi đó có thể xác định, linh hồn đó, cũng là người được ghi lại trong ký ức, là Trương Sơn, chồng của Lữ Xảo Lam.
Giống một phần trong ký ức của tôi, tôi chỉ cần nảy ý định lên, não liền tự động làm việc, tìm ra kí ức tôi cần. So với ký ức của chính tôi thì tìm ra những ký ức này còn dễ dàng hơn. Ký ức của chính tôi còn có thiếu hụt, có mơ hồ, có khi chẳng cách nào nhớ ra chuyện đó là xảy ra khi nào, không nhớ ra tên của một ai đó, hay vị trí của một đồ vật. Nhưng ký ức liên quan đến Trương Sơn đều vô cùng rõ rệt. Thậm chí tôi còn biết được gian phòng Trương Sơn được sinh ra và tên, diện mạo của sản phụ, trẻ sơ sinh ở cùng phòng ấy. Bản thân Trương Sơn chắc chắn không hề biết những điểm này.
Ký ức quá rõ rệt, tìm ra lại dễ dàng, nhưng tôi vừa bị phân tâm, sẽ lập tức tìm ra những nội dung khác.
Tôi điều chỉnh ý định của mình, muốn xem xem quá khứ đã bị thay đổi là gì.
Có thể chắc chắn, Trương Sơn đã chết, cách chết giống hệt như câu chuyện của Lina kể, là sau vài ngày bệnh liệt giường, Trương Sơn bắt đầu xuống giường hoạt động nhưng lại cứng đờ như người máy, biểu hiện rất khác thường.
Trước đó mấy ngày, Lữ Xảo Lam - vợ của Trương Sơn đã biến thành bộ dạng tương tự.
Trương Sơn đưa Lữ Xảo Lam vào bệnh viện, dụng cụ y học hiện đại không tìm ra nguyên nhân. Sau khi Lữ Xảo Lam khôi phục khả năng vận động, cho dù rất kỳ quặc, nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân.
Trương Sơn còn từng nghi ngờ đám gấu đó. Lữ Xảo Lam trở nên dị thường là sau khi đám gấu đó không hiểu vì sao xuất hiện trước cửa nhà.
Tôi nhìn thấy cảnh tượng đám gấu bông quay trở về.
Đó là ngày Trương Sơn và con trai Trương Tiểu Quân đón Lữ Xảo Lam đi công tác xa trở về từ trạm xe khách. Cả gia đình vui vẻ về nhà liền nhìn thấy đám gấu trước cửa.
Lữ Xảo Lam xúc động đến rơi nước mắt, nhào về phía đám gấu bông đã chồng lên nhau thành một đống lớn.
Trương Sơn nhìn thấy đám gấu bông đó cử động tay, ôm lấy Lữ Xảo Lam.
Đó là một cảnh tượng vừa ấm áp vừa kì dị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...